Chương 51: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết, hoàng hậu tay mới vừa rút đi, thời điểm tay Dạ Nguyệt Sắc mới vừa cùng Nguyệt Lưu Ảnh chạm, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng thu tay về.

Sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm khó coi, Thái hậu hoàng hậu đôi mắt sắc tối dần. Nguyệt Lưu Ảnh vung ống tay áo lên, ra khỏi đình, Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ đi theo Nguyệt Lưu Ảnh rời đi.

"Thanh Nghê, ai gia biết ngươi đối với Ảnh Nhi. . . . . . Nhưng mà, tình yêu chân chính không phải bắt buộc có được, mà là vì đối phương mà trả giá!" Thái hậu cầm tay của Vân Thanh Nghê tình ý sâu xa nói: "Đợi lát nữa Cẩm Nguyệt Vương sẽ tới, các ngươi hảo hảo tiếp xúc! Ai gia hi vọng ngươi có thể gả cho hắn!"

Vân Thanh Nghê có chút ủy khuất, làn thu thủy trong mắt ở trong hốc mắt nhộn nhạo, cắn chặt môi, hết sức kiềm chế mình không khóc, "Tại sao? Trong kinh thành đều đồn đại, Cẩm Nguyệt vương gia sống không quá nhi lập chi niên (30 tuổi) , vì sao, vì sao. . . . . ."

"Đừng vội nghe người ta nói bậy!" Thái hậu trách cứ: "Vô Thương chính là do ai gia một tay nuôi lớn, mặc dù thân thể không tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nguyền rủa nó như thế, để cho nó chọn hôn sự xung hỉ, nói không chừng mọi chuyện đều đại cát!"

Thái hậu thần sắc nghiêm túc, còn đâu bộ dáng hòa ái dễ gần ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi. Chọn một người của mình đặt ở bên cạnh chăm sóc cho nó, bà mới có thể tương đối yên tâm!

Hoàng hậu đứng dậy lau nước mắt cho Vân Thanh Nghê, mềm giọng nói: "Thanh Nghê, bác biết con có tình cảm với Ảnh Nhi, nhưng mà nữ nhi Dạ tướng gia, hắn không thể không cưới, hôm nay bởi vì chuyện Tần Viễn Trung, hoàng thượng đúng là rất thất vọng A Ảnh! Gần đây hoàng thượng cưng chiều Quý Phi tiện nhân kia, yêu ai yêu cả đường đi dẫn đến Đại hoàng tử cũng được khen thưởng. . . . . . Nếu như không có Dạ tướng gia ủng hộ, phụ thân ngươi cũng là Cô Chưởng Nan Minh (một cây làm chẳng nên non)! Đến lúc đó Ảnh Nhi rơi vào tình cảnh nguy hiểm. . . . . ."

Hoàng hậu thấy sắc mặt của Vân Thanh Nghê đã hơi dãn ra, tiếp tục nói: "Nếu ngày sau có cơ hội, bác cam đoan với con, vị trí đầu cung nhất định là của con!"

Vân Thanh Nghê có chút thất vọng nhìn nữ nhân trước mắt được nàng gọi là bác, nàng không phải chỉ đơn thuần chỉ yêu hắn, rất sớm trước kia đã yêu hắn! Không liên quan đến địa vị, không liên quan đến thân phận mà thương hắn!

"Thái hậu nương nương, Vương gia đến!" Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của công công đem nữ tữ trong đình kéo về thực tại, ba người rối rít sửa lại thần sắc trên mặt, không nhìn ra một chút dấu hiệu lúc vừa rồi.

"Vô Thương đến rồi!" Thái hậu hòa ái hiền lành nhìn Nguyệt Vô Thương vừa bước vào trong đình nói.

"Thái hậu nương nương, hoàng tẩu!" Nguyệt Vô Thương khẽ chắp tay thi lễ, Thái hậu đứng dậy đi tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, dáng vẻ đau lòng lau mặt của Nguyệt Vô Thương, thương tiếc nói: "Vô Thương, tới ai gia nhìn một chút, tại sao lại gầy như vậy! Sắc mặt cũng khó coi, gần đây thân thể như thế nào? Bọn hạ nhân hầu hạ thế nào, một chút cũng không để cho ai gia đỡ lo!"

"Bệnh cũ. . . . . ." Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, trên mặt yêu nghiệt vẫn là bộ dạng không chút để ý như cũ, giống như vừa nói tới không phải là thân thể của mình!

"Vô Thương à!" Thái hậu nói xong, liền kéo Nguyệt Vô Thương đến băng ghế trong đình ngồi xuống, một bộ dáng Từ mẫu nói: "Vô Thương, năm nay đã hai mươi sáu cũng không lấy vợ, ai gia biết làm sao ăn nói với sự giao phó của mẫu phi con.

Thái hậu cầm khăn lau lau nước mắt, nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói kiên quyết nói: "Lần này con đừng vội lấy cớ thân thể khó chịu, lấy lý do từ chối chuyện này làm trễ nải thanh xuân nữ tữ người ta, nếu không con khiến ai gia yên tâm thế nào đây! Hơn nữa, Thanh Nghê ái mộ Vô Thương đã lâu, đừng để làm cho cô nương người ta thương tâm!"

Thái hậu nói xong, vỗ vỗ bả vai của Nguyệt Vô Thương, hướng về phía Vân Thanh Nghê liếc vẻ mặt nàng một cái, sau đó từ trên ghế đứng lên.

"Ai, ai gia mệt mỏi, hoàng hậu theo ta hồi cung đi, Thanh Nghê hãy chăm soc cho Vương gia thật tốt!" Thái hậu ra hiệu cho hoàng hậu bằng mắt, hai người cùng nhau đi, Nguyệt Vô Thương nhếch nhếch khóe môi, miễn cưỡng tựa vào trên cột đình, nhìn lên Vân Thanh Nghê trước mặt . Xinh đẹp có thừa, ý vị chưa đủ, ưu nhã có thừa, linh tính chưa đủ. Nguyệt Vô Thương lắc đầu một cái, trong đầu hiện ra vẻ mặt một người nào đó cười một cách tự nhiên, khóe miệng cong lên lộ vẻ dịu dàng hiếm có.

"Vân tiểu thư, có muốn ra ngoài dạo chơi hay không?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nhìn sang phía Vân Thanh Nghê nói, trên mặt một bộ dáng không nhiều hứng thú lắm .

Vân Thanh Nghê cắn răng, cuối cùng gật đầu một cái. . . . . .

Hoàng cung, trong ngự hoa viên, quả thật là không thiếu thứ lạ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn loại hoa bốn mùa duyên dáng sang trọng đều tập trung ở Ngự Hoa Viên, cảm thấy hoàng cung xa xỉ hủ bại! Tu sửa một khu vườn nát như vậy tốn bao nhiêu tiền!

"Khụ khụ!" Nguyệt Lưu Ảnh ho nhẹ hai tiếng, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên nhìn hắn, Dạ Nguyệt Sắc liếc mắt xem thường, thật là không hiểu được!

"Cái đó, ý tứ của hoàng tổ mẫu muốn để cho ta cưới ngươi!" Nguyệt Lưu Ảnh có chút không tự nhiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phát hiện người phía sau tỏ ra như không hiểu cộng thêm ánh mắt khinh thường, hết sức ão não, vì che giấu hốt hoảng cùng không được tự nhiên của mình, một câu nói không kịp suy nghĩ liền thốt lên: "Loại nữ tử vô học như ngươi, không cầu tiến, Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ không thông, trước đây đối với ngươi như vậy, hại ngươi không ai thèm lấy, Bản hoàng tử trong lòng áy náy, cho nên hôm nay Bản hoàng tử sẽ gắng gượng cưới ngươi là được!"

Dạ Nguyệt Sắc thật muốn cảm thán: đêm tối đã cho ta một đôi mắt màu đen, ta lại chỉ muốn dùng nó tới mắt trợn trắng.

Nam nhân tự cho là đúng, Dạ Nguyệt Sắc mặc kệ hắn, chuẩn bị lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, đi về phía trước. Thân ảnh màu trắng phía trước nhất thời chiếm lấy tầm mắt của Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc không nhìn hắn như thế, dời thân chắn trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

Nào ngờ đôi tay Dạ Nguyệt Sắc đẩy ra, nói một câu: "Tránh ra!" Nguyệt Lưu Ảnh không đề phòng dĩ nhiên bị Dạ Nguyệt Sắc cứng rắn đẩy lảo đảo mấy bước mới đứng vững thân mình. Nhất thời tức giận tràn đầy, chuyển qua trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, rống to: "Dạ Nguyệt Sắc, ngươi làm gì thế!"

Dạ Nguyệt Sắc nhìn người mặc y phục màu trắng phía trước, trên mặt mang nụ cười biếng nhác mê người, khóe miệng treo lên đường cong quen thuộc, cùng mỹ nhân Thanh Nghê bên cạnh vừa nói vừa cười! Dạ Nguyệt Sắc kích động, hôm qua còn một bộ dáng muốn cầu hôn với nàng, không nghĩ tới hôm nay lại ba câu đáp bốn, thật là quá đáng!

Nguyệt Lưu Ảnh theo tầm mắt của Dạ Nguyệt Sắc nhìn sang, phát hiện Vân Thanh Nghê cùng Nguyệt Vô Thương vừa nói vừa cười đi tới đây, nhất thời trên mặt tức giận từ từ tiêu tán, phượng mâu nảy lên hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc lành lạnh nói: "Hoàng thúc quả nhiên thích giai nhân ôn uyển như Thanh Nghê đây! Há có thể bị vỏ ngoài che mắt!"

"Câm miệng!" Dạ Nguyệt Sắc hét lớn một tiếng, theo bản năng uốn gối hướng hạ thân Nguyệt Lưu Ảnh tấn công tới, Nguyệt Lưu Ảnh không kịp tránh ra, bị Dạ Nguyệt Sắc đụng phải bụng, bụng truyền tới đau đớn, giống như đao cắt! Nữ nhân này quá độc ác, nếu là đánh ngã một chỗ nào đó, đoán chừng còn có thể bị phế luôn!

Nguyệt Lưu Ảnh thu lại vẻ thống khổ trên mặt, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương hô to: "Hoàng thúc có vẻ hứng thú cực tốt, mang mỹ nhân dạo chơi hoa viên!"

"A Ảnh hứng thú không tồi!" Nguyệt Vô Thương mỉm cười đôi mắt như có như không quét một vòng nửa người dưới Nguyệt Lưu Ảnh, trên mặt nụ cười hoà thuận vui vẻ, không nhìn ra ý nghĩ của hắn.

Vân Thanh Nghê ánh mắt giằng co dừng trên người của Nguyệt Lưu Ảnh, rất nhanh liền dời đi, cười cười với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt không nhúc nhích nhìn Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương cười như không cười, tầm mắt một giây cũng không dừng ở trên người của nàng, nhất thời kích động lần nữa! Thật là quá đáng, thật là quá đáng! Xú nam nhân chính là không nhờ vả được!

Dạ Nguyệt Sắc khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, đi tới bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, "A Ảnh, bên kia còn chưa có đi qua? Đến bên kia đi dạo đi!"

Nguyệt Lưu Ảnh thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ) nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đây biến chuyển cũng quá nhanh rồi! Ngay sau đó tỏ ra thấu hiểu cười cười, hết sức phối hợp đi theo Dạ Nguyệt Sắc, vẫn không quên nói lời từ biệt với Nguyệt Vô Thương.

Dạ Nguyệt Sắc bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh tay dùng sức bấu vào thịt non mềm trên cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, nói ngươi nghe nha tên đáng ghét! Nói ngươi nghe nha xú nam nhân đáng ghét! Cho ngươi cười đến vui vẻ như vậy! Cho ngươi nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Nguyệt Lưu Ảnh vẻ mặt co quắp, cho đến khi hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc giống như ném đi rác rưởi hất cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh ra, trên mặt đều là dáng vẻ tức giận.

Nguyệt Lưu Ảnh ủy khuất nhìn cánh tay mình bị bấm cục xanh cục tím, nữ nhân này thật ác độc, trong nháy mắt nghĩ đến vì sao Dạ Nguyệt Sắc lại có biểu hiện này, trong lòng tức giận dâng lên, nắm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, "Tại sao tức giận? Ta nói Hoàng thúc làm sao lại thích loại nữ nhân ngươi chứ, chẳng qua là nhất thời hứng thú, hôm nay nhìn thấy Thanh Nghê mỹ nhân như vậy, tự nhiên sẽ bỏ cá lấy tay gấu!"

"A!" Dạ Nguyệt Sắc nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt phóng ra khoảng không, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng mới vừa thấy, rối rắm nhíu mày.

Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt lãnh đạm, giống như một quyền giáng mạnh vào bông, không hề hiệu quả, hơn nữa trong bông có kim, cuối cùng đau tức giận đều là chính hắn. Vì vậy không lựa lời nói:

"Trước kia luôn miệng nói rất yêu thích ta, hôm nay lại mơ ước tới hoàng thúc! Quả nhiên là nữ nhân thay đổi thất thường, ngươi không phải đã từng muốn gả cho ta sao, ta đây thỏa mãn ý nguyện của ngươi!"

Dạ Nguyệt Sắc trong đầu vẫn còn bóng dáng của Nguyệt Vô Thương cùng Vân Thanh Nghê, đâu để ý Nguyệt Lưu Ảnh đang nói cái gì! Giống như phất tay đuổi ruồi phẩy phẩy qua mặt Nguyệt Lưu Ảnh, nhất thời chọc giận Nguyệt Lưu Ảnh, bắt được tay của Dạ Nguyệt Sắc. Rống to: "Ta nói ta muốn cưới ngươi!"

"Chuyện liên quan gì tới ta!" Dạ Nguyệt Sắc liếc Nguyệt Lưu Ảnh một cái, dáng vẻ hoàn toàn không để ý khiến Nguyệt Lưu Ảnh cảm thấy thật thất bại, thái độ của Dạ Nguyệt Sắc kể từ sau khi gặp ở Hoa Đào Tự đối với hắn không phải là không nhận thấy được, mới đầu cho là nàng lạt mềm buộc chặt muốn đùa giỡn, nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc đối với hắn căn bản không hề coi trọng, khiến cho hắn không thể không hoài nghi suy đoán của mình. Vậy mà hôm nay phát hiện, thì ra nàng thật sự đối với hắn vốn không có một chút tình cảm, ngay cả khi lần này tìm tòi nghiên cứu ở bên trong, Nguyệt Lưu Ảnh phát hiện trong lòng ngày càng không còn là của mình. Đợi đến hắn ý thức được điểm này, trái tim đã không giống như lúc ban đầu.

Trái tim tựa như có hai tia lưới, trong có hàng nghìn nút thắt. Trong tim của hắn đã bị một nữ nhân nào đó nắm sợi ở bên trong chạy loạn, đến bây giờ đã trở thành hỗn loạn.

Không bỏ được thể diện của mình, luôn nghĩ trước kia nàng thích hắn, như vậy hôm nay nhất định cũng thích hắn.

"Chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, chúng ta phải thành thân, cho dù sét đánh xuống cũng không thể thay đổi!" Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên bình tĩnh, nói với Dạ Nguyệt Sắc, vừa nghĩ đến đây tâm tình đột nhiên không khỏi sáng sủa lên, thì ra là biết được muốn cùng kết hôn với nàng, tựa hồ cũng không bết bát đến vậy.

"Ngươi chỉ có chút bản lãnh này?" Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, "Ngoại trừ cha mẹ cho ngươi thân phận địa vị, ngươi cho rằng chính ngươi là ai?"

Dạ Nguyệt Sắc hết sức thông cảm nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, môi hơi cong một chút, lưu lại người đang kinh ngạc, đi về phía trước

Dọc theo đường đi, nàng tàn phá không ít hoa, chỉ vì giờ phút này tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu, hết sức khó chịu! Cho đến khi văng lên giọng nói miễn cưỡng của một người, khiến Dạ Nguyệt Sắc tức giận tới điểm cao nhất.

"Những thứ hoa này đều là ngàn vàng khó có được đấy!" Nguyệt Vô Thương chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua đóa hoa mềm mại bên cạnh, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, nụ cười nơi khóe miệng lọt trong mắt đẹp tới lóa mắt như vậy, có thể thấy được người nào đó tâm tình rất tốt.

Nhưng khi nhìn ở trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lại thay đổi, mới vừa hắn liền đối với Thanh Nghê mỹ nhân cười như vậy, hiện tại nàng cảm thấy thoạt nhìn rất ghét, cực kỳ khó chịu!

"Hừ!" Dạ Nguyệt Sắc hừ lạnh một tiếng, lướt qua Nguyệt Vô Thương đi về phía trước, tay lại bị người khác bắt được!

"Tức giận à!" Giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy tủi thân, mới vừa rồi liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, lại nhìn sang Thanh Nghê mỹ nhân tươi cười đẹp đến như thế! Bây giờ nhìn xong mỹ nhân mới nhớ tới nàng, tại sao bình tĩnh như vậy mà tới hỏi nàng "Tức giận sao?"

Nàng dĩ nhiên rất tức giận!

"Buông ra!" Trong lòng cảm thấy tủi thân, trong giọng nói không tự chủ mang theo phần nức nở, Dạ Nguyệt Sắc dùng sức thoát khỏi tay của Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc dùng sức, sợ đả thương nàng, thở dài buông tay ra.

"Đừng nóng giận!" Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng nói, mặc dù bộ dạng ghen tuông của nàng ngược lại đáng yêu quá xá! Nhưng mà bình dấm chua một lát lại trở mình, dáng điệu lê hoa đái vũ rất đẹp, thế nhưng hắn lại luyến tiếc để cho nàng như vậy.

"Tự mình tìm mỹ nhân ôn uyển đi, hừ!" Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương quát, "Muốn vóc người có vóc người, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, sau đó Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ tinh thông, nhìn người hiểu ý, hiền lương thục đức, ôn uyển động lòng người, mỹ nhân bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh là tay gấu, đột nhiên chán ăn tay gấu, thay đổi khẩu vị muốn ăn con cá nhỏ là ta đây có phải hay không. . . . . ."

Nguyệt Vô Thương nụ cười vẫn như cũ nhìn Dạ Nguyệt Sắc la lối om sòm, dáng điệu ghen tuông thật rất đẹp mắt. Nhưng mà, cuối cùng vẫn thở dài, dịu dàng nói: "Nào có."

"Có là có!" Dạ Nguyệt Sắc càng quát to với Nguyệt Vô Thương: "Ngay cả cái tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh cũng nhìn ra, ta so với hắn thông minh hơn, làm sao không biết! Còn huynh nữa, mới vừa rồi cũng không thèm liếc ta lấy một cái!"

Nguyệt Vô Thương có chút buồn cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đây là Logic gì? Hắn cũng không tức giận, nàng mới vừa thân mật lôi kéo A Ảnh, vậy mà nàng ngược lại còn tức giận. Hơn nữa trời đất làm chứng, mới vừa rồi tâm tư của hắn tất cả đều ở trên người nàng.

"Không có!" Nguyệt Vô Thương vẫn ôn hòa như cũ, đưa tay chuẩn bị kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, lại bị nàng nhanh chóng tránh ra, khuôn mặt nước mắt ròng ròng, khiến Nguyệt Vô Thương càng không có lực chống đỡ, sau đó hướng về phía hắn nói,

"Thái hậu muốn huynh cưới nàng ta đúng không ?" Dạ Nguyệt Sắc nghĩ tới hôm nay cùng gọi Nguyệt Vô Thương, Vân Thanh Nghê, Nguyệt Lưu Ảnh, cùng nàng đến, cuối cùng hai bên chạm mặt ở Ngự Hoa Viên, chính là ý tứ này!

Sau đó nghĩ đến Nguyệt Vô Thương cùng Vân Thanh Nghê bộ dạng tiếp xúc hài hòa, cố ý bỏ qua cơn tức giận của nàng, ủy khuất nói: "Huynh cưới nàng ta, ta liền gả cho Nguyệt Lưu Ảnh! Hừ!"

Sau đó một cước dẫm lên trên mu bàn chân của Nguyệt Vô Thương, khiến tấm dung nhan yêu nghiệt chốc lát vặn vẹo. Nói xong liền chạy về phía trước ! Nguyệt Vô Thương sững sờ ở tại chỗ, hắn lúc nào thì nói muốn cưới Vân Thanh Nghê hả ? Nàng gả cho Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương đôi mắt nguy hiểm híp lại, chớ hòng mơ tưởng!

Nhìn thân ảnh Dạ Nguyệt Sắc chạy rời đi, mới vừa rồi nức nở, trong lòng lại có chút đau lòng, nhưng mà trong cung thật không phải là nơi có thể nối liền tình cảm, xem ra tối nay hắn lại phải đi trèo tường rồi. . . . .(^o^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net