Chương 13: Gặp mặt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ phất cánh tay, mở ra một không gian mới.

Một màng ngăn cách hiện ra, ngăn cách hai bên. Bên kia không rõ cảnh vật thế nào, chỉ có làn khói trắng bao quanh. Vương Nguyên bắt đầu cảm giác vi diệu. Cậu đứng lùi về phía sau, ý muốn Dịch Dương Thiên Tỉ đi trước.

Dịch Dương Thiên Tỉ như đoán ra suy nghĩ của Vương Nguyên nên liền bước về phía màn ngăn cách kia. Bước một bước qua bên kia màn ngăn cách.

Vương Nguyên cũng bước theo phía sau. Ngay sau đó cậu liền thấy màn ngăn cách này đóng lại.

Sau khi màn ngăn cách đóng lại, cảnh vật liên tục biến hoá, khói trắng dần dần tan ra nhưng không biến mất hoàn toàn. Trong mơ hồ Vương Nguyên có thể nhìn thấy trước mắt là một rừng trúc và xung quanh là những khói trắng tựa như sương mù, trông thật ảo diệu nhưng cũng âm u đến lạ thương.

Sau khi rừng trúc hiện ra, Dịch Dương Thiên Tỉ liền bước tiếp lại thấy Vương Nguyên vẫn bất động trước biến hoá trước mặt nên có lòng tốt nhắc nhở, "Trong rừng trúc có vô số mật đạo, nếu đi sai, dẫn đến đâu tôi cũng không đảm bảo được. Chỉ chắc chắn rằng nếu cậu đi sai, mạng của cậu sẽ tận. Cậu còn muốn đứng đó?"

Phản ứng đầu của Vương Nguyên là mở to mắt. Nga, cậu vẫn muốn sống nha. Vì vậy nên liền chạy tới đứng song song với Dịch Dương Thiên Tỉ, "Tôi còn muốn sống nha"

Khoé miệng Dịch Dương Thiên Tỉ khéo lên, nhắc nhở, "Cậu đã chết rồi, hiện chỉ là hồn ma." chân vẫn không ngừng bước về phía trước.

Mặt Vương Nguyên đen một màu. Có thể đừng nói lời cay đắng không? "Hừ, không cần cậu nhắc."

Đi được một đoạn, Vương Nguyên lại kiếm chuyện để nói. Phải biết Vương Nguyên rất hoạt bát nha.

"Mà, cậu vì sao lại đến trường học? Cậu có thể hiện hình cho mọi người thấy sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi dừng lại ngay sau đó lại tiếp tục bước đi y như chưa từng có hành động ban nãy, "Chuyện của tôi, một linh hồn thấp kém như cậu không cần biết đâu."

Linh hồn thấp kém? Vương Nguyên bèn bĩu môi, cậu mới không thèm chấp nhặt hắn, "Vậy công việc của thần chết là gì?" Vương Nguyên rất tò mò về điều này.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, "Cậu muốn làm thần chết?"

Ách, tên này có thể đọc nội tâm người khác sao? Vương Nguyên hất mặt, ngữ điệu hiên ngang nói, "Ừm, nhưng phải xem làm thần chết có lợi ích gì không đã. Tôi đây không muốn chịu thiệt".

Phải, nếu cậu là người dễ bị khi dễ, dễ để bản thân chịu thiệt thì sao có chuyện cậu đòi đi gặp Ngọc Hoàng và Diêm Vương cơ chứ.

Dịch Dương Thiên Tỉ thu hồi ánh mắt trên người Vương Nguyên, nhìn về phía trước, mâu quang trước mắt nổi lên, "Làm thần chết, nhiệm vụ là đưa tiễn những linh hồn đi đầu thai, thu phục những linh hồn đã mất".

Vương Nguyên sáng hai con mắt, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, hỏi gấp, "Nga, vậy có phải sẽ có phép thuật hay không? Có phải cậu rất lợi hại?"

"Phải. Rất lợi hại" không đợi Vương Nguyên lên tiếng lại bổ sung thêm, "Tuy nhiên, cậu sẽ mất hết kí ức của mình ở kiếp trước"

Vương Nguyên đăm chiêu, "Mất hết kí ức? Tôi cũng mất rồi, tại sao 2 lão già kia lại không cho tôi làm thần chết? Tại sao lại bất công với tôi vậy?"

"Ai là 2 lão già?" Dịch Dương Thiên Tỉ tốt bụng nhắc nhở

Vương Nguyên cũng nhận ra mình lỡ lời cho nên liền chọn cách dễ dàng nhất đó là vờ không nghe không biết, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ bước về phía trước.

Rất nhanh sau đó hai người đã ra khỏi rừng trúc. Cảnh vật phía trước so với ngày rừng trúc âm u kia quả thật khác xa một trời một vực. Ở đây có thể nói là cảnh sắc hữu tình, có hoa, có cỏ, có bướm, có ao, có cầu... Hoàn toàn giống như lạc vào sứ sở thần tiên. Vương Nguyên nhẩm nghĩ quả nhiên thần tiên đều là những người biết hưởng thụ.

Phía xa xa có một cái đình, trong đình có hai người đang ngồi đánh cờ. Cả hai đều khá trẻ, nếu xét độ tuổi chắc chỉ khoảng 27-28 tuổi mà thôi. Một người mặc cẩm bào nguyệt nha (cẩm bào màu trắng), động tác thanh tựa hồ thoát tục, nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ. Người còn lại mặc cẩm bào màu đen. Trên gương mặt chỉ thấy tia ôn hoà, không mang thêm cảm xúc gì. Thậm chí hắn còn đang tự rót cho mình một chén trà.

Bên này chỉ thấy Dịch Dương Thiên Tỉ tay trái đặt lên trước ngực, tay phải để phía sau lưng, cong người hành lễ, "Ngọc Hoàng, Diêm Vương. Linh hồn Vương Nguyên đã đến"

Ngọc Hoàng, Diêm Vương?

Sẽ không phải hai người đang đánh cờ chứ?

Còn trẻ vậy sao?

"Ta và lão Hoàng cũng đã 2000 năm tuổi"

Diêm Vương cũng chính là người mặc cẩm bào màu đen, trước sau chỉ nhìn chén trà, chưa từng liếc mắt đến Vương Nguyên nhưng lại nói ra câu này như đọc được nội tâm Vương Nguyên khiến cậu không khỏi giật mình.

Có chút bối rối, Vương Nguyên đưa tay gãi gãi mũi lại được Dịch Dương Thiên Tỉ nhắc nhở, "Còn không mau thi lễ với Ngọc Hoàng và Diêm Vương."

Giống như được người chỉ điểm, Vương Nguyên liền bừng tỉnh. Làm lại động tác giống như Dịch Dương Thiên Tỉ vừa làm, "Ngọc Hoàng, Diêm Vương".

"Cậu vừa làm gì thế hả? Còn không mau quỳ xuống", Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay vuốt trán.

"Không cần đa lễ" Người mặc cẩm bảo màu trắng cũng tức Ngọc Hoàng nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ mới nói.

"Nghe nói nhà ngươi muốn gặp hai ta để kiện và là kiện chúng ta?" Diêm Vương đặt một quân cờ màu đen xuống bàn cơ, kế đó quay sang nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Diêm Vương. Người này thật sự rất tuấn tú, ngũ quan cân đối, đôi mắt màu hổ phách, sống mũi cao, thẳng tắp, môi mỏng lại muôn phần quyến rũ. Mái tóc đen dài được búi cẩn thận. Tuyệt nhiên là một mỹ nam.

"Ta cũng rất tò mò khi nghe nói mình bị kiện" Lần này Ngọc Hoàng cũng chuyển mắt từ bàn cờ về phía Vương Nguyên. Trong ánh mắt mang theo nhiều phần đánh giá.

---End_Chương---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC