Đôi mắt ấy đã biến theo mây mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này xảy ra quá nhanh, Nhị Vương Gia lườm nàng rồi bế Vưu nhi đi. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị bắt tới ngục tù của Vương thất. Nơi này tối tăm đáng sợ. Shuu rất muốn khóc,khóc cho mọi thứ bình yên lại nhưng.....nàng quá tuyệt vọng.

Tối hôm ấy, có người tới là Nhị Vương Gia. Nhìn thấy nàng, hắn hỏi:" Ngươi biết ngươi phạm phải tội gì ko?" nàng lắc đầu nguầy nguậy. Hắn giơ tay tát nàng, cái tát thật mạnh, hắn kéo nàng lên:" Phản nghịch, đáng lẽ ra từ đầu ta ko nên đưa thứ này về làm thê thì phải!?" nàng càng khóc, hắn lấy tay thọc mất đôi mắt nàng vừa làm vừa nói:" Giết 1 mạng người trả 1 mạng người!" vậy là nàng đã mất đi đôi mắt của mình. Bóng tối đã bao trùm tất cả......

Mấy ngày sau, Vương Vương chạy tới ngục tù của vương thất đón nàng. Lúc ấy, nàng đã quá mệt mỏi, ca ca nàng tới thăm khám và dùng 1 mảnh vải che đi đôi tròng mắt đã mất đi nhãn quang bên trong. Thật thảm hại! Ca ca nàng nhìn mà thở dài mệt mỏi, nàng đang mê man trong giấc ngủ, ki biết trời đất gì hết. Khẽ đưa tay vén mấy lọn tóc cho nàng, y thầm thở dài nói:" Cửu Vỹ Bạch Hồ mà mất đi mắt cũng thật là khó khăn, bây giờ cách duy nhất là muội phải khóa chặt trái tim nhỏ nhắn này, mãi mãi khóa lại để tái tạo đôi mắt mới nhưng....có lẽ là ko thể." nàng mở miệng hỏi:" Thật vậy ư? Ca ca, ca ca giúp muội đi!!!" dải lụa che mặt xộc xệch. Giàn giụa nước mắt nhưng ko có nước mắt chảy ra. Đúng rồi, nàng đã mất đi đôi mắt, thật là.....

Nhị Vương Gia giờ trong mắt chỉ có mỗi Vưu nhi kia. Cả ngày ân ái bên nàng ta, có khi, Vương Vương đang dẫn Shuu ra vườn đi dạo bỗng bắt gặp cảnh Vưu nhi kia đang ôm cổ hắn, hôn lên bờ môi của hắn. Vương Vương chỉ muốn dẫn Shuu đi khỏi đây mà thôi nhưng Shuu lại đứng ngẩn ngơ ở đấy, giờ nàng đã mất đi đôi mắt, nàng ko nhìn thấy nhưng lại nghe thấy, con tim rã rời ra, con tim ấy đã tan vỡ
💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔
Từng ngày đằng đẵng trôi qua, ko lâu sau, Vưu nhi mang thai, khiến cho vương phủ 1 phen náo loạn. Nàng ta kêu ăn này ăn nọ các kiểu, vậy mà Vương Gia vẫn chiều nàng ta. Vương Vương thật ko hiểu nổi, đã có thai vậy mà vẫn chăm sóc Hắc Tử. Một đêm, Vương Vương tới phòng của Vương Gia, nha hoàn quỳ xuống nền đất lạnh giá thỉnh cầu:" Vương Vương bái kiến Vương Gia, người có thể cho Vương Vương hỏi rằng tại sao người lại ko cho Hắc Tử về với mẹ ruột của nó vậy?" ngần ngừ 1 lát, Tần Phong trả lời rằng:" Nàng ta ko xứng đáng để chăm sóc đứa bé, 1 người mù sao có thể chăm sóc con cái được?" Vương Vương nhăn mặt lạnh lùng đáp:"Vương Gia có thể cho nô tỳ chăm sóc nó được ko ạ?" hắn gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net