Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Còn chưa mở mắt đã đưa tay sang bên cạnh, thứ cậu nắm được chỉ là một mảnh giường trống không, lặng ngắt. Cậu khẽ cười khổ, anh vậy mà lại trở thành một thói quen khó bỏ của cậu. Mệt mỏi ngồi dậy, cậu lắc nhẹ cổ, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Có lẽ là do đêm qua nghĩ nhiều quá, cậu chợt lặng người đi. Bây giờ... anh ấy đang làm gì nhỉ? cậu nhìn sang bên cạnh, cố hình dung ra bóng ảnh say ngủ của người kia, trong tâm đau đến lạ. Ngôi nhà này nơi đâu cũng lưu lại hình dáng của anh ấy, lưu lại biết bao nhiêu hồi ức đẹp đẽ của hai người. Tùy tiện nhìn vào một góc, cũng khiến cậu nhớ đến anh, mà mỗi lần như thế, tâm đều đau như muốn chết lặng đi. 


Cậu chập chững đi vệ sinh cá nhân, sau đó khoác vội một chiếc áo choàng dài rồi rời khỏi nhà. Những ngày qua cậu đều nhờ vào công việc để làm nguôi ngoai đi nỗi nhớ, cậu điên cuồng vùi đầu vào đống giấy tờ tưởng như không bao giờ có thể làm hết trên công ty, làm đến quên cả ăn uống thì còn thời gian đâu mà nhớ với chả nhung. Như thường lệ, ngay khi nam nhân kia mang một khí thế sẵn sàng đóng băng người khác bước vào cổng, cả công ty không hẹn trước mà rơi vào một khoảng lặng. Cậu đi đến trước cửa thang máy riêng, đột nhiên khựng lại một chút. Từ trong không gian, từ đâu thoang thoảng một âm thanh quen thuộc. Giọng hát ấy ấm áp mà thâm trầm, mang lại một cảm giác sâu lắng cho những ai nghe được nó, cậu im lặng lắng nghe, có cảm giác vừa quen vừa lạ liền quay sang hỏi thư ký.

"Là ai hát?"


"Là "gà" mới của Quý thị. Nghe nói bản demo vừa ra chưa đến một giờ đã vượt ngưỡng 1 triệu view, có lẽ sẽ là một minh tinh lưu lượng trong tương lai."


"Tên?"


"Phía bên kia không tiết lộ tên thật. Chỉ biết gọi là Sean... Hiện tại vẫn chưa lộ mặt."


Người thư ký nói xong, liền vội vã tiếp lời, không muốn để vị tổng tài kia hỏi nhiều. Không khí xung quanh y sắp đông cứng lại rồi. Cậu nghe xong, bỗng có chút tò mò, giọng của người này cứ khiến cậu cảm thấy quen quen, nhưng vẫn chưa xác định được.


"Điều tra anh ta"_____________________________


...Sau khi xuất viện, anh cùng Quý Hướng Không đi đến phòng thu để thử giọng. Ban đầu hắn không có mấy mong chờ, chỉ là làm để anh vui. Nhưng sau khi nam nhân kia cất giọng hát, hắn đã thật sự ngẩn người. Giọng của người kia vừa trầm, vừa ấm, lại rất nội lực mang một sức hút cực lớn, kèm theo ngoại hình anh không tệ, nói trắng ra là rất đẹp. Chỉ cần học một ít kỹ năng sân khấu cũng như vũ đạo thì có khả năng sẽ trở thành một đại minh tinh trong tương lai. Anh tập trung hát trong phòng thu, cả người nơi nào cũng đều toát ra mị lực. Hắn nhìn đến phát ngốc, cả hàm cũng sắp rơi xuống rồi. Lần này xem ra hắn rước được một bảo bối rồi!


"Tiểu mỹ nhân, cậu làm tôi yêu rồi!"


Hắn nhìn anh bước ra khỏi phòng thu, cả người phấn khích đến nhảy cẫng lên. Anh nhìn hắn, gò má có chút ửng đỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngượng. Anh thật sự nhìn không được cái cảnh một nam nhân cũng đã xấp xỉ 30 suốt ngày cứ ríu rít bên cạnh anh, miệng không ngừng líu ríu như một cái máy nói. Cảm giác thật khó chịu nhưng cũng ngại đuổi đi, anh gượng gạo ngồi trên xe hắn trong suốt quãng đường về nhà, đã nhiều lần suýt không kiềm chế được mà mắng người kia. Tên này một chút trưởng thành cũng không có, vậy mà lại là người đứng đầu của một công ty giải trí lớn. Ông trời đúng thật bất công rồi a~


"Tiểu mỹ nhân, quay về công ty tôi nhất định sẽ làm ngay cho cậu một bài hát để debut, cậu nhất định sẽ trở thành nhân tài của công ty tôi!"


Anh khẽ "ừm" nhẹ một tiếng, rồi thở hắc ra, bất lực nhìn ra cửa sổ. Người kia một tiếng "tiểu mỹ nhân" hai tiếng cũng "tiểu mỹ nhân". Anh thật sự vẫn chưa thích nghi được. Lặng nhìn ra lớp cửa kính đã bị hơi lạnh bao phủ, anh vô thức viết lên 3 chữ "Vương Nhất Bác"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net