Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chói chang chiếu trên cao. Fister Milov Hamilton tướng quân nhận được tin cha mình - Hamilton Công tước bệnh tình nguy kịch, lập tức từ biên cảnh, lòng nóng như lửa đốt cưỡi khoái mã, không ngủ ngày đêm chạy về Thủ đô Lawrence của vương triều Charcot.

Mọi người đều biết Hamilton Công tước là người vô cùng quan trọng bên cạnh Quốc vương Sa Aotuo, Quốc vương cần mẫn thương dân bên cạnh lại có thêm một Công tước trung thành và tận tâm như vậy phụ tá, tựa như hổ thêm cánh.

Vì Quốc vương cảm niệm* công sức của Hamilton Công tước, đã đặc biệt xây dựng một tư dinh tráng lệ tại Hoàng cung, tặng cho Công tước.

Lúc này Fister bước vào dinh thự của Công tước, tất cả thị vệ, nữ đầu bếp, người làm vườn hay nữ hầu đều lập tức ùa lên:

"Công tử, ngài đã trở về rồi ~"

"Công tử, ông chủ cùng tất cả mọi người vô cùng nhớ ngài."

"Công tử ~"

"Mọi người vất vả rồi, mấy năm nay mọi người khỏe cả chứ?"

Fister mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn quan tâm ân cần thăm hỏi.

"Chúng ta đều khỏe, thưa công tử..."

Dinh thự Công tước vốn dĩ gia phong giản dị, đối với người dưới nhân từ khoan hậu, cùng với các quý tộc khác hà khắc và bợ đỡ cực kỳ khác biệt, tất cả người hầu đều từ tận đáy lòng kính yêu chủ nhân của mình.

Đặc biệt, công tử lại càng là niềm tự hào của toàn bộ phủ Công tước.

Hamilton chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã được phong làm tướng quân, chính trực cao thượng, học thức uyên bác, được tất cả mọi người công nhận là thiên tài kiếm thuật số một, nhiều năm đóng quân tại biên cảnh, lập không ít chiến công.

Lần này anh trở về đã tròn hai năm ròng, cũng khó trách người hầu kích động và hưng phấn đến thế.

"Được rồi, được rồi, đi làm việc của mình đi. A, thiếu gia, ngài cuối cùng cũng đã trở về, mau đi xem tình hình chủ nhân đi, ông mong chờ ngài lắm."

Lão quản gia Powell thấy cậu chủ bị mọi người vây quanh, lập tức tiến lên giải vây.

"Ngươi nói rất đúng, ta phải đi thăm cha, các ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng, công tử."

Đám người hầu luyến tiếc không muốn ly khai, nhưng cuối cùng đành cung kính quỳ gối hành lễ, lui hết ra ngoài.

"Tình hình cha tôi sao rồi?"

Fister vừa sải bước lên lầu, vừa nhìn lão quản gia trông nom anh từ nhỏ đến lớn.

"Tình hình lão gia... Ai~" Powell đột nhiên lắc đầu, trầm trọng thở dài.

Lẽ nào tình hình của cha ta nghiêm trọng đến vậy sao? Fister căng thẳng trong lòng, vội vã bước nhanh hơn.

Powell sợ thiếu gia thình lình chạy ào vào phòng ngủ của Công tước bèn vội vã bước lên phía trước anh, gõ mạnh trên cửa gỗ hai tiếng "cốc cốc".

"Ông chủ, cậu chủ đã về."

Fister lòng nóng như lửa đốt chưa kịp đợi đáp trả, lập tức tự mở cửa bước vào. Hamilton Công tước vốn dĩ đang ngồi trên giường đọc sách vừa nghe con trai trở về, lập tức đem sách nhét vào chăn, làm bộ suy yếu nhắm mắt không nói, đắp lên tầng tầng lớp lớp chăn màn. Fister thấy người cha đầu đầy hoa râm nhắm mắt nằm ở chiếc giường lớn cũ kĩ.

"Cha!"

Người cha mà anh yêu kính nhất tựa hồ gầy đi nhiều, Fister đau lòng khẽ gọi.

"Là Fister sao?" Hamilton Công tước chậm rãi mở mắt.

"Là con, cha, con trai của người đã về rồi."

Fister gỡ ra chiếc găng tay trắng, quỳ gối bên giường, cầm tay cha.

"Con trai ngoan của ta, ta cuối cùng cũng đợi được con trở về, ta thực sự lo rằng không nhìn được mặt con lần cuối."

Hamilton Công tước lộ ra một nụ cười từ ái.

"Không, cha, người nói gì vậy? Bệnh của cha sẽ khỏi nhanh thôi."

Phu nhân Hamilton lúc Fister sáu tuổi đã bất hạnh sớm qua đời bởi vì bệnh phong hàn lây lan khắp Charcot lúc bấy giờ. Công tước là người rất mực yêu thương vợ nên sau đó không lấy thêm bất cứ một vị phu nhân nào. Fister là do cha một tay nuôi lớn, tình cảm cha con rất sâu nặng. Trong giới quý tộc tình thân mỏng manh, tranh quyền đoạt lợi có thể nói là cực kỳ hi hữu.

"Cha, người hiện tại cảm thấy sao? Quốc vương đã cho mời y sĩ cung đình đến khám bệnh cho người chưa?"

Fister trước mặt cha dù cố gắng trấn định, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra lo lắng.

"Con trai ngoan của ta, cha đã già rồi, một ngày nào đó cũng phải ra đi. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cần gì phải làm phiền Quốc vương Bệ hạ nữa?"

Hamiltom Công tước lắc đầu thở dài.

"Không, cha, sao lại nói vậy?"

"Fister, con nghe đây, ta đã già, chết cũng không có gì nuối tiếc, nhưng có chuyện bất luận thế nào con cũng phải đáp ứng ta, nếu không cha nằm dưới mộ cũng chẳng thể an lòng."

Nghe cha nói những lời tựa như di ngôn, Fister nhất thời chua xót trong lòng.

"Cha, ta nhất định sẽ thỏa mãn bất kể tâm nguyện gì của người, chỉ cần người mau khỏe lại, con trai sẽ nguyện ý làm tất cả."

"Dùng danh nghĩa mẹ con để thề?" Biết với con trai mình quan trọng nhất chính là người mẹ sớm qua đời, Hamilton Công tước nhất định phải bắt anh thề.

Fister nghe vậy biết chuyện này không phải chuyện đùa, lập tức hồ nghi nhíu mày.

"Cha, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến con phải dùng danh nghĩa của mẹ để thề?"

"Ngươi đừng hỏi, lẽ nào cha lại hại con sao? Con mau đồng ý, nếu không cha... Cha..."

Thấy cha mình đột nhiên thở gấp, Fister sợ đến ngay lập tức gật đầu đáp ứng.

"Con đồng ý. Con dùng danh nghĩa của mẹ để thề, nhất định dù chết cũng làm được điều cha nói."

"Thật tốt quá."

Hamilton Công tước mừng đến tí nữa là từ trên giường nhảy xuống đất. Nhưng sợ bị con trai nhìn thấy kẽ hở, đành cẩn thận diễn đến hết chương trình.

Ông nặng nề ho hai tiếng, chậm rãi mở miệng:

"Con trai à, con cũng biết, cha vừa già vừa yếu, thực sự không thể tiếp tục phò tá Quốc vương Bệ hạ, ta quyết định sẽ về hưu, đem tước vị truyền cho con."

"Cái gì? Cha, người không thể..."

"Con trai ngoan, lòng ta đã quyết, con không nên nói gì nữa. Con từ ngày mai bắt đầu tiếp nhận tước vị của cha, đến Hoàng cung phụ tá Quốc vương điều hành triều chính, biết không?"

"Cha?"

"Đừng cự tuyệt yêu cầu của cha, Fister, con trai ta, cha của con đã già rồi, lẽ nào con không muốn ta được nghỉ ngơi, hưởng tuổi già an nhàn một chút sao?"

Fister thở dài, cúi đầu.

"Vâng, con biết. Xin cha yên tâm, Quốc vương Bệ hạ tư chất thông minh, cần chính ái dân, là một minh quân vĩ đại, vì hắn kính dâng suốt đời, là quang vinh lớn nhất đời con. Con nhất định thề sống chết trung thành với Quốc vương."

Nghe được mấy câu "tư chất thông minh", "cần chính ái dân", Hamilton Công tước bất giác toát mồ hôi lạnh...

Trời ạ, mình có nên cảnh cáo con mình trước một chút về "bộ mặt thật" của Quốc vương Bệ hạ không?

"Cha, sao người lại đầy mồ hôi thế này? Có phải mệt quá rồi không?" Fister quan tâm hỏi han.

"Hớ, cha không sao, con trai à, về Quốc vương Bệ hạ..."

"Quốc vương Bệ hạ ạ?"

Thấy ánh mắt ngay thẳng của con trai, lão Công tước đột nhiên không biết phải nói thế nào cho phải.

"Không... không có gì.. Quốc vương Bệ hạ dù gì tuổi cũng còn trẻ, cũng không tránh khỏi có chút sai lầm, con lớn hơn ngài vài tuổi, cũng nên khoan dung hơn chút, hiểu không?"

"Cha, người cứ yên tâm, ai cũng biết Quốc vương Sa Aotuo của chúng ta tuy còn trẻ tuổi, nhưng vô cùng anh minh quyết đoán, là một Quốc vương biết phân biệt đúng sai, con tin là ở bên cạnh ngài, sẽ không hề khổ cực chút nào."

Công tước già nghe càng đổ mồ hôi đầy đầu, tấm thân già này chịu không nổi giày vò đâu con.

Cha con ta "phụ tử tình thâm", con làm ơn để ta sống lâu thêm vài ngày, thay cha già "thừa kế chức vụ", cứ vui vẻ mà đi theo Quốc vương tận hưởng "lạc thú" nha....

_________

*cảm niệm: Cảm động và nhớ ơn

________________

"Tình hình ở York ra sao rồi?"

Người đàn ông vừa cất tiếng mặc một bộ quân phục phẳng phiu màu xanh ngọc, thân hình cao thẳng, mái tóc đen ánh lên màu xanh dưới ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, rực rỡ cao quý, đặc biệt là ánh mắt màu trời sâu thẳm, khiến cho người khác cảm thấy một áp lực không giận mà vẫn oai nghiêm.

"Thưa Hamilton Công tước, người dân ở York thực sự đã trụ không nổi nữa, xin lập tức cấp phát lương thực hỗ trợ chống hạn hán ạ."

Một người lính liên lạc gió sương mệt mỏi đứng trong cung điện nơi các đại thần nghị sự, vẻ mặt lo lắng nói.

"Tình hình hạn hán ở York không hề giảm bớt sao?"

"Không ạ, đã ba tháng trời không mưa rồi, nước sông đã cạn kiệt từ lâu, những thứ vốn có thể thu hoạch cũng đều chết sạch, dân chúng hết lương thực cũng đã vài ngày, xin Quốc vương Bệ hạ rủ lòng thương, cứu giúp nhân dân ở York!" Người lính liên lạc nói đến đây đã sớm rơi lệ.

"Bản tước hiểu rồi. Ta sẽ lập tức cầu kiến Quốc vương."

"Tạ ơn Công tước!"

"Xin hãy yên tâm, Quốc vương của chúng ta yêu dân như con, không bỏ đói các ngươi đâu. Ngươi lui xuống trước đi."

"Cảm tạ, cảm tạ Quốc vương bệ ha, cảm tạ Công tước đại nhân."

Người lính liên lạc nhận được câu trả lời thỏa mãn, hài lòng rời đi.

Đợi người lính liên lạc đi khuất, Fister lập tức nghiêm mặt, biểu tình nghiêm trang bước nhanh đến tẩm cung của Quốc vương.

☆☆☆

"Bản tước muốn gặp Quốc vương."

"Công tước Hamilton, Quốc vương hôm nay có công việc triều chính quan trọng cần xử lý, không tiếp kiến bất cứ đại thần nào."

Thị vệ đứng ở cửa duy trì vẻ mặt mô phạm lạnh lùng.

"Ba ngày qua, đây là lần thứ hai ta cầu kiến Quốc vương rồi. Tình hình hạn hán ở York rất nghiêm trọng, ta phải lập tức báo cáo với Quốc vương."

Thành thật mà nói, từ khi Fister kế thừa tước vị đến nay đã nửa tháng trôi qua, ngoại trừ lần nhìn thấy Quốc vương lúc phát tấu chương phong tước vị, anh chưa từng được gặp Quốc vương dự họp các buổi hội nghị quốc sự lần nào.

Mỗi lần hỏi các đại thần trong cung, mọi người đều nói Quốc vương đang vì nghĩ đến sách lược trị quốc ở vương triều Charcot mà khổ tâm suy nghĩ, không rảnh dự họp.

Quốc vương thương xót dân chúng, vì yêu nước yêu dân mà làm việc, khiến Fister càng chân thành chờ mong có thể chiêm ngưỡng phong thái của Bệ hạ.

"Thị vệ trưởng, Bản tước hôm nay nhất định phải được diện kiến Quốc vương, xin quay lại đưa thỉnh cầu của ta lên Bệ hạ."

"Công tước Hamilton, xin ngài trở về cho! Quốc vương hôm nay không thể tiếp kiến ngài được."

"Không được, tình hình hạn hán nguy cấp, ta hôm nay không thể không gặp Quốc vương."

"Công tước đại nhân, ta đã nói nhiều lần rồi, Quốc vương hôm nay không tiếp khách, ngài ..."

"A a ~~"

Từ trong tẩm cung đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Hamilton Công tước giật mình – có thích khách! Bản năng của quân nhân khiến Fister lập tức rút thanh kiếm quý bên người ra, phanh một tiếng đá văng cửa lớn, vội vã chạy vào. Bên trong tẩm cung khói bay mờ ảo, nồng nặc mùi rượu cùng mùi hương nước hoa, Fister hơi sửng sốt, hai mắt khẽ híp lại, trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông tóc vàng dài ngang lưng quay lưng về phía anh, đang thô bạo xé áo của một cô gái, người con gái phát ra tiếng thét chói tai đang không ngừng cố gắng giãy giụa.

"A a ~ không được a~~"

"Cuồng đồ to gan!"

Fister lửa giận ngập trời, phi thân lên phía trước, nắm chặt cánh tay của nam nhân, kéo mạnh:

"A a!"

Người con trai phát ra tiếng thét chói tai.

"Kêu cái gì?" Fister khinh bỉ đem tên không mắt dâm loạn này đẩy ngã trên mặt đấy, một chân dẫm lên lưng hắn.

"A a ~ đau quá đi ~ chết tiệt! Mau bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi ra! Nếu không ta giết cả nhà ngươi!" Người con trai tóc vàng đau đến chửi bới ầm ĩ.

"Tên điên to gan! Trong Hoàng cung tôn quý mà dám làm chuyện hung ác dâm loạn thế này, còn dám hung hăng càn quấy, ta mang ngươi đến trước mặt Quốc vương, để ngài đem ngươi quẳng vào nhà tù!"

Cung nữ bị hại cả người đờ ra như gỗ.

"Đừng sợ, Công tước ta đây sẽ bảo vệ các ngươi không bị tên dâm tặc này xâm hại. Quốc vương đâu? Quốc vương đang ở chỗ nào? Bản tước ta đây có chuyện rất quan trọng muốn diện kiến ngài."

Sau khi hỏi liên tiếp vài câu, rốt cuộc cũng có một cung nữ run rẩy đi tới:

"Công tước đại nhân..."

Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người biết chỗ Quốc vương đang ngự rồi. Fister thở phào nhẹ nhõm:

"Cô biết Quốc vương ở đâu sao?"

"Đúng ạ."

Trên mặt cung nữ đột nhiên xuất hiện một biểu tình rất là kì dị, tựa như là nén cười:

"Quốc vương đang ở trước mặt ngài..."

"Cô nói gì?"

"Cụ thể mà nói... người đang ở dưới chân ngài..."

☆☆☆

"A a ~ đau quá a ~~ nhẹ chút đi! Vụng về cái gì!"

Người con trai hùng hùng hổ hổ dưới mái tóc màu vàng kim óng ả lộ ra một gương mặt tuấn mỹ mà kiêu ngạo, làn da quý tộc nhợt nhạt, nguyên nhân là do ít tiếp xúc với ánh mặt trời.

Quát lớn người cung nữ đang xoa xoa cái eo bị đạp đến đau ê ẩm, cậu bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên thần tử đại nghịch bất đạo.

"Cái tên vừa ngu vừa đần này, đồ thô lỗ! Dám coi Bản vương như dâm tặc dẫm dưới chân, mắt chó của ngươi mù rồi à? Lão Công tước sao lại đẻ ra một tên đần như ngươi, ngay cả Quốc vương vĩ đại tôn quý cũng không nhận ra, ngươi còn không mau sám hối tội ác tày trời của ngươi đi, cho ngươi biết thế nào là khóc đến hết nước mắt..."

Quốc vương rít gào tuy làm cho tất cả cung nữ cùng thị vệ xung quanh khiếp sợ, nhưng không chữ nào lọt được vào tai của Công tước đang quỳ gối trước mặt Quốc vương.

Bị sét đánh trúng cũng không đủ để hình dung sợ khiếp sợ của Hamilton Công tước bây giờ.

Cái tên nằm giữa ngực đàn bà, nhìn qua là thấy chỉ biết thâu đêm dâm dật ăn chơi trác táng là Sa Autuo Quốc vương cần chính ái dân danh tiếng lẫy lừng sao? Thượng đế ơi, ai tới nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra thế này? Nguyên lai Công tước tiêu hóa chuyện này đã không xong, làm gì còn thời gian mà nghe người trước mặt đang gào cái gì nữa.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Quốc vương tính tình nóng nảy bị sự im lặng của Công tước chọc giận triệt để!

"Cái tên không biết hối cải này, thật to gan! Bản vương muốn tước bỏ tước vị của ngươi! Đem cái tên mưu phản ngỗ ngược nhà ngươi đi thông cáo thiên hạ!"

Quốc vương Caillar Clovis Sa Aotuo càng nóng nảy càng không giữ miệng lớn tiếng gào thét.

Con mắt xanh thẳm của Công tước nghe được hai tiếng "mưu phản" lập tức co nhỏ lại.

Một cơn phẫn nộ mạnh mẽ bắt đầu bốc lên trong anh! Dòng họ Hamilton mấy đời phò tá Quốc vương, đối với dòng họ Charcot rất trung thành và tận tâm, chưa từng hai lòng.

Hôm nay lại bị cái tên Quốc vương lừa gạt thiên hạ, vô dụng giá áo túi cơm chụp mũ hai chữ "mưu phản", Fister thấy vừa phẫn nộ vừa thất vọng vô cùng.

Nhưng anh hiểu, bây giờ không phải lúc để phản đối lại nghi vấn của Quốc vương, anh còn có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.

Cưỡng chế lửa giận phừng phừng, trưng ra bộ mặt vô cảm mà nói:

"Quốc vương Bệ hạ, tình hình hạn hán ở York vô cùng nghiêm trọng, phát sinh nạn đói, xin Bệ hạ lập tức hạ chỉ thu mua lương thực cứu giúp nạn dân."

"Cái gì?!"

Quốc vương quả thực là tức điên lên rồi! Từ xưa đến nay luôn luôn được các đại thần a dua nịnh hót, cẩn thận hầu hạ chưa từng gặp qua một tên không thức thời đến thế! Cái tên Công tước vừa kế vị này không những không xin lỗi, khóc lóc thảm thiết cầu xin cậu tha thứ mà ngược lại vừa mở mồm ra là đòi tiền!

"Xin Bệ hạ lập tức hạ chỉ chi cấp."

"Chi cấp? Cũng không phải Bản vương bảo ông trời không mưa, liên quan gì tới ta?"

Nghe câu trả lời vô trách nhiệm của Quốc vương, Hamilton Công tước nhất thời lửa giận ngập trời! Sao vua một nước có thể nói những lời hoang đường đến thế được? Ngay lúc nhân dân đang giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng, hắn ta lại mua vui hưởng lạc trong hậu cung. Lại còn bày ra cái vẻ không liên quan gì đến mình! Nếu không phải từ nhỏ được giáo dục về đạo vua tôi nghiêm ngặt, e là Công tước đã nhảy lên đánh cho hắn một trận rồi! Nhưng hiện tại anh chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh.

"Quốc vương Bệ hạ, người là vua của nhân dân. Nhân dân gặp nạn, đương nhiên Bệ hạ phải giúp đỡ bọn họ. Vi thần đã hỏi qua các đại thần rồi. Ngoài trừ có thể chi quốc khố ra, bỏ tiền dùng để xây dựng cung điện hoàng gia cũng là một biện pháp có thể vận dụng, giúp nạn dân cứu tế thiên tai, xin Bệ hạ lập tức hạ chỉ!" Mỗi từ Công tước nói đều thoát ra từ hai hàm răng nghiến chặt.

"Đồ hỗn đản! Xây dựng cung điện rất quan trọng, ngươi dám mơ tưởng đụng đến đồ của Quốc vương ngươi sao? Bản vương là người đứng đầu vương triều Charcot, thần dân vốn nên đem tiền dâng cho vua của bọn họ, làm gì có cái đạo lí vua mang tiền đưa cho dân bao giờ? Ngươi dám nói cái chuyện đổi trắng thay đen này lần nữa, Bản vương sẽ chém đầu ngươi!" Quốc vương tức giận từ trên giường đứng lên, chỉ vào mũi anh mà hét to.

Nghe được uy hiếp của Quốc vương, Hamilton Công tước không những không lui mà còn càng thêm kiên quyết, anh không chút nào sợ hãi mà nói:

"Thì Bệ hạ cứ chém đầu thần đi, thần là vì nhân dân ở York mà cầu xin, cung điện hoàng gia có thể xây sau cũng được, nhưng tính mạng của nhân dân bây giờ không cứu sẽ không kịp nữa, xin Bệ hạ lập tức hạ chỉ chi cấp."

Mọi người không khỏi lo lắng cho vị Công tước trẻ tuổi đẹp trai.

Dám ở trước mặt Quốc vương thịnh nộ mà chính nghĩa nói thẳng, quả thực là phi thường can đảm, không biết sẽ phải chịu sự trừng trị nghiêm khắc thế nào đây?

"Chi cấp? Nằm mơ à! Đừng có mơ Bản vương bỏ ý định xây cung điện đi! Cái tên nghịch thần ngỗ ngược phạm thượng này, đừng hòng động đến túi tiền của Bản vương lấy một đồng! Nếu không phải ta nể mặt lão Công tước, ngươi đã sớm bị dùng gậy đánh chết rồi! Cút ra ngoài cho ta!"

"Bệ hạ, xin ~~"

"Còn chưa cút? Người đâu, lôi cái tên vô liêm sỉ này ra ngoài cho Bản vương!"

Công tước cứng đờ cả người. Anh hừ một tiếng đứng dậy, căm phẫn xoay người bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi