Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện công tước đại nhân thiếu chút nữa bị lửa thiêu chết đã làm toàn bộ lâu đài công tước từ trên xuống dưới sợ đến toát cả mồ hồi lạnh.

Đối với vị Rennes Kerman anh dũng cứu chủ lại càng làm cho người khác cảm kích đến rơi nước mắt.

Nhà thuần ngựa vốn được nhiều đãi ngộ, hôm nay địa vị lại càng lớn hơn, có thể nói là muốn gì được nấy.

"Kerman tiên sinh, trời cũng sáng rồi, ngài đã chăm sóc chủ nhân cả buổi tối, có cần nghỉ một lát hay không? Để nô tì chăm sóc là được rồi?" Thị nữ thân tín của công tước đại nhân ân cần hỏi.

"Không sao, ta làm được. Ngươi hãy đi rót một chén nước ấm đến đây, ta sợ công tước đại nhân khi tỉnh lại sẽ khát nước."

"Vâng, nô tì đi ngay."

Oa, Kerman tiên sinh thật đúng là tri kỷ.

Nếu như có thể làm vợ của ngài ấy, thật đúng là tuyệt vời biết bao nhiêu.

Thị nữ xuân tình phơi phới vừa nghĩ vừa đi ra.

Rennes Kerman ngồi ở bên giường nhìn mỹ nhân tóc vàng đang ngủ say, khóe miệng vô ý mà mỉm cười đầy ôn nhu.

Cái tên ngốc nghếch này!

Rốt cục trong đầu ngươi có ý đồ gì hả?

Lại còn nghĩ ra cái trò phóng hỏa đuổi ngựa, không ngờ làm chính bản thân bị bỏng, đây chính là ví dụ điển hình của nghịch dại đấy.

Ai, thật đúng là ngựa con ngu ngốc cứ làm ta phải lo lắng!

May mà sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận, kết quả con ngựa cái nhỏ chỉ bị vài vết bỏng nhỏ trên cánh tay và lưng. Xem ra trong bất hạnh cũng có may mắn.

Nhưng cho dù là thế, đối với vị công tước đại nhân trắng trẻo mịn màng, lại quen được nâng niu từ bé, thì đây cũng coi như là một trừng phạt lớn rồi.

"Ư ư... đau quá đi..." Công tước Wayne đang ngủ bỗng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Sao thế? Chỗ nào đau?" Rennes Kerman vội vàng tiến gần lại xem xét.

"Tay... tay đau quá..." Công tước Wayne nhăn mày nhăn mặt, nâng cánh tay phải của mình lên.

"Đừng lộn xộn, bác sĩ mới bôi thuốc xong, sẽ có chút đau đớn, ngươi cố nhịn chút đi."

"Ô... đau quá... đau quá...."

"Ngoan, ngoan nào..." Rennes Kerman cẩn thận giơ tay hắn lên rồi thổi nhẹ nhàng.

Công tước Wayne đang mơ mơ màng màng cảm thấy được sự ôn nhu che chở, không hiểu sao tự dưng cảm thấy an tâm rất nhiều, mặt mày đang nhăn cũng chậm rãi giãn ra...

"Thoải mái không?" Rennes Kerman vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi.

"Ư... thoải mái..."

"Vậy thì ngủ đi, tối qua ngươi đã sợ hãi nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi nhiều vào."

"Ư... ngủ ngon...."

"Đồ ngốc, trời đã sáng rồi đó." Rennes Kerman nhẹ nhàng nhéo cái mũi hắn, thương tiếc mà cười cười.

Nhìn thấy công tước lại chìm vào giấc ngủ, vất vả cả đêm, cuối cùng Rennes Kerman cũng bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi bên cạnh hắn.

Công tước Dumas Wayne chậm rãi mở hai mắt nhập nhèm ra.

Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Kỳ quái, tại sao cảm thấy toàn thân đau nhức thế này?

Công tước Wayne không biết tối hôm qua bởi vì quá mức căng thẳng, toàn thân cứ như bị kéo căng ra, bây giờ cả người thả lòng, tự nhiên sẽ cảm thấy đau nhức.

"Ơ? Chuyện gì xảy ra thế này?" Hắn đột nhiên phát hiện có người nằm bên cạnh mình: "A a a, tại sao cái tên chăn ngựa thối tha này lại nằm ở đây?"

Nhận ra người đang nằm trên giường là cái tên hắn ghét nhất, công tước Dumas Wayne tức giận kêu to lên!

"Rennes Kerman đáng ghét! Ai cho phép ngươi ngủ trên giường của bổn công tước? Mau cút xuống cho ta!"

Công tước Dumas Wayne dùng hết khí lực mà đẩy hắn xuống!

"Ai ui! Đau chết ta rồi!"

Tên chăn ngựa thối tha bị đá xuống giường, nhưng không cẩn thận lại đụng vào vết thương trên tay làm công tước Wayne đau đớn đến hét lên.

"Sao lại vô dụng như thế? Hơi tý là kêu đau." Rennes Kerman mở to hai mắt nhìn hắn mà trêu tức.

Rõ ràng khi công tước ngủ say, nam nhân che chở hắn hết mực, nhưng khi đối mặt, nam nhân lại thích đấu võ mồm với hắn, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết tại sao.

"Tên chăn ngựa thối tha nhà ngươi! Dám nói bổn công tước vô dụng? Đổi lại nếu ngươi bị bỏng thì sao hả? Cam đoan ngươi còn kêu to hơn cả bổn công tước!"

Công tước Dumas Wayne vô cùng không muốn mà nhìn vết thương của mình: "Ô.... da thịt trắng trẻo mịn màng đầy tự hào của bổn công tước, từ nay sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí rồi."

Chứng kiến vị công tước ngu ngốc thích cái đẹp đến cực điểm, Rennes Kerman quả thực vừa bực mình vừa buồn cười: "Chút xíu đó thì tính cái gì? Rất nhanh sẽ khỏi thôi."

"Không được! Ta phải đi tìm quốc vương bệ hạ để lấy thuốc của Phương Đông bôi vào mới được, nghe các cung nữ nói, thuốc đó chính là linh dược chuyên trị các vết bỏng, cam đoan không để lại sẹo. Rennes Kerman, ngươi mau vào cung lấy cho bổn công tước."

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo đang vênh mặt ra lệnh của con ngựa cái nhỏ, Rennes Kerman cũng chẳng tức giận, chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Thật ngại quá, công tước đại nhân, ta là nhà thuần ngựa mà quốc vương bệ hạ phái tới, không phải là nô tài để ngươi sai bảo."

"Cái gì? Ý ngươi là bổn công tước không thể ra lệnh cho ngươi, đúng không?" Rất ít khi bị người khác cự tuyệt, công tước Dumas Wayne tức giận đến mặt đỏ bừng bừng.

"Ngươi không được ra lệnh cho ta, nhưng ngươi có thể cầu xin ta."

"Cầu xin ngươi? Ha ha..." Công tước Dumas Wayne khinh thường mà cười hai tiếng: "Ta đường đường là công tước Dumas Wayne, còn ngươi bất quá cũng chỉ là một tên chăn ngựa nho nhỏ, dựa vào cái gì muốn ta cầu xin?"

"Dựa vào cái gì hả?" Rennes Kerman mỉm cười: "Dựa vào ngươi tối qua đã làm việc tốt gì đó, chỉ cần ta vào cung bẩm báo quốc vương, công tước đại nhân có ý đồ phóng hỏa thiêu chết ngựa yêu của quốc vương, ngươi nghĩ quốc vương bệ hạ có nổi trận lôi đình không?"

"Ai muốn thiêu chết hai con ngựa ngu đó chứ?" Công tước Dumas Wayne bị oan uổng, tức giận hét lên: "Ta chỉ muốn phóng hỏa để hù dọa chúng nó chạy đi thôi mà!"

"Ồ— thế là công tước đại nhân đã thừa nhận mình là người phóng hỏa rồi."

Lời vừa nói ra, công tước Dumas Wayne hận không thể cắn đứt lưỡi của mình!

Ô... Dumas Wayne, ngươi là đồ đại ngốc! Sao lại có thể mắc mưu tên chăn ngựa ác ma này chứ?

"Ai nha, người không phải thánh hiền, nhưng cũng có lòng tốt, nếu như công tước đại nhân van cầu ta, ta cũng vậy, có thể từ bi tha ngươi lần này." Rennes Kerman làm bộ có lòng nói.

"Cầu xin ngươi? Hừ! Bổn công tước nguyện đi tìm cái chết còn hơn!"

"Vậy sao? Được rồi, bây giờ chúng ta tiến cung gặp mặt quốc vương bệ hạ nhé." Rennes Kerman làm bộ muốn xuống giường.

"A a a! Không được đi!"

Hai người kéo tới kéo lui, công tước Wayne không cẩn thận liền đụng phải vết thương trên lưng, đau đến rơi nước mắt: "Ô... đau quá đi!"

"Sao vậy? Chỗ nào đau?" Chứng kiến hai mắt rưng rưng đẫm lệ của con ngựa cái nhỏ, Rennes Kerman đau lòng vô cùng, vội vàng đỡ lấy hắn.

"Lưng... lưng đau quá..."

"Mau nằm xuống, để ta xem." Rennes Kerman đặt hắn nằm ghé xuống giường, cẩn thận xốc áo hắn lên, làn da trắng như tuyết, đường cong đắc ý đến cực điểm lập tức hiện ra trước mắt...

Rennes Kerman hô hấp bỗng dồn dập...

"Ô... đau chết mất... đau quá à..."

Ngay lúc vị công tước đại nhân vốn được cưng chiều đang không ngừng mà kêu đau, thì đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm đang trượt trên lưng hắn...

Công tước Dumas Wayne run lên!

Cái... cái tên chăn ngựa thối tha này đang làm trò gì vậy?

"Thứ ẩm ướt ấm ấm" lướt từ bờ vai hắn xuống dưới, giống con bướm như có như không mà đụng vào, làm cho công tước Wayne trống ngực đập thình thịch, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng cao....

"Ư ư... ngươi... ngươi đang làm gì... đừng ư...." Công tước Wayne không cách nào khống chế được mà phun ra những tiếng rên rỉ.

"Ta đang kiểm tra vết thương của ngươi..."

"Ở đâu... có cái kiểu.... kiểm tra như vậy chứ... ư ư...."

"Ngươi chưa nhìn thấy bác sĩ dùng ống nghe bao giờ sao?

Ô... cái tên chăn ngựa thối tha! Làm gì có bác sĩ nào vô sỉ mà dùng "đầu lưỡi" để bắt mạch chứ.

Rõ ràng là tên sắc ma nhà ngươi thừa dịp ta gặp nạn mà đùa giỡn ta mà!

Cho dù vô cùng không muốn, nhưng tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy chứ?

Thoải mái đến... cứng cả lên rồi!

Ô... công tước Dumas Wayne, xem ra ngươi cũng bị tên biến thái này lây bệnh rồi!

"Ư ư... tránh... tránh ra..."

"Tránh ra? Công tước đại nhân là muốn ta đến bẩm báo với quốc vương bệ hạ chuyện tốt của ngươi sao?"

"A a a— đừng đi!"

"Ồ, là ngươi bảo ta đừng đi đó nha. Vậy ta sẽ dốc lòng mà tiếp tục giúp công tước đại nhân kiểm tra vết thương này nha."

"Ô... ngươi là đồ ác ma... đừng.... đừng liếm nữa...."

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp.

Công tước đại nhân cùng tên chăn ngựa của hắn đang ở trên gường "làm việc" kịch liệt.

Tới giờ dùng cơm trưa, bởi vì không muốn tên chăn ngựa thối tha độc chiếm đồ ăn một mình, cho nên công tước Dumas Wayne không thèm để ý đến các thị nữ khuyên can mà kiên trì cố gắng đến phòng ăn.

Ơ, kỳ quái, cái tên chăn ngựa thối tha đâu?

Chẳng lẽ hắn không tới?

Chứng kiến bàn cơm trống rỗng, công tước Dumas Wayne không hiểu sao cảm thấy mất mát.

Hắn lớn tiếng la hét: "Mau mang rượu tới cho bổn công tước!"

"Nhưng mà..."

"Phản hết rồi sao? Ngươi dám không nghe lệnh của bổn công tước?"

"Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận, nô tì đi lấy ngay."

"Không được phép đi."

Theo sau tiếng nói trầm thấp mê người, một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ đi vào phòng ăn...

Đôi mắt của công tước Dumas Wayne sáng ngời.

Giỏi lắm! Cái tên chăn ngựa thối tha cuối cùng cũng tới.

Không phát hiện đôi mắt của mình vì hưng phấn mà sáng lên, công tước Dumas Wayne lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mở miệng cất cao giọng nói: "Rennes Kerman! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám can đảm ngăn cản lệnh của bổn công tước? Nhanh mang rượu tới cho ta!"

"Nghĩ muốn uống rượu? Hảo, cứ uống đi, chỉ cần ngươi không sợ vết thương để lại sẹo, thì cứ việc uống đi."

"Để lại sẹo?" Dân nghiệp dư như công tước Dumas Wayne vừa nghe thấy liền lập tức sốt ruột: "Ngươi nói uống rượu sẽ để lại sẹo?"

"Bác sĩ nói như vậy, nếu như công tước đại nhân không để ý thì cứ việc, dù sao một đại nam nhân trên người có lưu ít sẹo cũng đâu sao?" Biết rõ cái tên công tước ngu ngốc này yêu cái đẹp như mạng sống, Rennes Kerman lại còn cố ý giả bộ thể hiện vẻ mặt không sao cả mà nói.

"A a a! Làn da hoàn mỹ của bổn công tước sao có thể để lại vết sẹo xấu xí chứ? Nếu vậy không phải đã phá hủy đi kiệt tác của Thượng Đế rồi sao? Không được! Tuyệt đối không được!" Công tước Dumas Wayne vội vàng lắc đầu.

Nhưng cái tên chăn ngựa thối tha kia có thể thoải mái uống rượu, mà bổn công tước lại không thể uống, trên đời này còn có lẽ phải sao?

Hừ, bổn công tước còn lâu mới để ngươi được lợi như vậy.

"Người đâu, truyền đạt mệnh lệnh của bổn công tước. Bắt đầu từ hôm nay, trước khi vết thương của bổn công tước khỏi, toàn bộ mọi người trên dưới trong lâu đài, nghiêm cấm uống rượu! Ai dám trái lệnh, phạt một tháng tiền lương!"

Mấy cô thị nữ nghe vậy, trong lòng ai cùng kêu khổ không ngừng!

Thượng Đế ơi, không có rượu thì sống cách nào đây trời?

Ở vương triều Charcot, bất luận là nam hay nữ, ai cũng đều yêu rượu như mạng, từ nhỏ đã coi rượu như nước uống,

Nhưng chủ nhân đã ra lệnh thì ai dám đi ngược lại chứ, mấy cô thị nữ không còn cách nào khác đành thất vọng đi ra truyền đạt lệnh cấm của chủ nhân.

Rennes Kerman ở một bên nghe lệnh chỉ cảm thấy buồn cười.

Hắn biết công tước ra lệnh đó chỉ để nhắm vào một mình hắn.

Nhưng từ nhỏ hắn đã tự nghiêm khắc với bản thân, trừ ra tình yêu cuồng nhiệt với ngựa, hắn cũng chẳng nghiện bất cứ thứ gì, không uống rượu đối với hắn mà nói, một chút vấn đề cũng chẳng có.

"Không ngờ công tước đại nhân lại hạ lệnh cấm rượu, vậy thì mang rượu xuống đi."

Chứng kiến bộ dạng chẳng sao cả của nam nhân, công tước Dumas Wayne trợn tròn hai con mắt.

Đáng ghét, tại sao tên chăn ngựa thối tha này cái gì cũng không cần? Mà chỉ quan tâm đến hai con ngựa ngu ngốc kia chứ!

Công tước Dumas Wayne tức giận cầm lấy dĩa ăn, tập trung sức lực đâm thật mạnh vào miếng lạp xưởng trong đĩa.

Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi!

"Ai đau!" Không ngờ vì dùng sức quá độ mà động đến vết thương, công tước Wayne bị đau đến oa oa kêu to.

Rennes Kerman lập tức đi vội về phía trước, ngồi xuống bên cạnh công tước, cầm lấy tay hắn cẩn thận xem xét: "Đừng có động đậy mạnh như vậy, coi chừng vết thương."

Nhìn thấy bộ dạng quan tâm của nam nhân, cơn giận dữ của công tước Wayne tự dưng biến mất hơn phân nửa.

"Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn, để ta đút cho ngươi ăn."

"Hả?" Công tước Dumas Wayne không dám tin mà trừng lớn đôi mắt: "Không thể nào? Ngươi mà có lòng tốt thế sao? Ngươi đáng sẽ không có ý định... làm bổn công tước nghẹn chết đấy chứ?"

"Ngươi nói vớ vẩn gì thế hả? Sức tưởng tượng quá phong phú rồi đó. Làm công tước đại nhân nghẹn chết, đối với ta có gì lợi?" Rennes Kerman thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ai biết có phải ngươi muốn trả thù chuyện ta cho chạy lũ ngựa hay không chứ?" Công tước Dumas Wayne hoài nghi nhìn hắn.

"Ai thèm để ý lắm chuyện như ngươi?" Rennes Kerman cười cười cầm lấy dĩa ăn đem lạp xưởng đưa đến miệng hắn: "Mở miệng ra nào."

Trong đôi mắt nam nhân như có các vì sao lóe sáng, làm công tước Dumas Wayne giật mình ngu ngơ, vô ý mà mở miệng ra.

"Thật thông minh..."

Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt đang ăn lạp xưởng, hô hấp của Rennes Kerman bỗng trở nên dồn dập...

"Vươn đầu lưỡi ra, đúng vậy... chậm rãi mà liếm..."

Công tước Dumas Wayne như bị ma sai quỷ khiến mà ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân.

"Ô ô— đáng chết, ta chịu không được rồi!" Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, kéo cái tính khí ra đưa lên miệng hắn: "Tiểu lạp xưởng ăn xong rồi, bây giờ nên đổi lại là đại lạp xưởng chứ nhỉ!"

Ô... biết ngay cái tên ác ma này chẳng tử tế tí gì mà!

"Đại lạp xưởng ăn ngon không?" Nhìn Công tước đại nhân ngậm đầy một miệng, Rennes Kerman tà tà cười.

"Ngô... ngon..." Ngon cái rắm!

"Ngon sao? Ngon thế thì ăn cho no, yên tâm, một cây bự như vậy, dư cho cưng ăn đó." Rennes Kerman vuốt vuốt mái tóc vàng mỹ lệ của Công tước, phát ra tiếng rên rỉ mê người.

"Ha... ưm... sướng quá..."

"Ô ngô... Ưm..."

Cứu mạng a Vạn nhất có người chạy vào, thấy cậu đang khẩu giao cho nam nhân, Công tước Dumas Wayne cậu còn mặt mũi nào mà sống nữa?

Ô... xem ra Bản tước không còn cách nào khác là dùng hết kỹ xảo bản thân, trước khi để bị người ta bắt gặp, cho cái tên *** ma này bắn nhanh lên xíu a!

Thượng Đế ơi! Xin ngài hãy soi rõ giùm con! Bản công tước không có mê đắm cái gì đâu, mà là vì danh tiếng tôn quý của gia tộc Wayne mà thôi a a a!

"Sách... Sách..." Dumas Wayne Công tước hai mắt rưng rưng, cực kì ủy khuất đem "lạp xưởng bự" trong miệng mình mút đến kêu sách sách.

"Bảo bối ngoan... nga nga... sướng quá... Hai quả trứng bên dưới cũng cho cưng ăn luôn nha..."

A a a! Cái tên chăn ngựa thối này!

Bản công tước đầy tiền của, không cần ngươi biếu tặng một cây lạp xưởng với hai quả trứng đâu!

Bất quá để sớm "giải quyết" cái tên *** ma này, Dumas Wayne Công tước đành phải lần nữa rưng rưng mà làm theo.

Cậu dùng lưỡi kéo một viên nhục cầu, cố sức mút vào trong miệng

"Nga nga đúng, mút mạnh vào con ngựa cái nhỏ của ta, cưng đúng là giỏi lắm!"

Tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của nam nhân khiến Công tước Wayne rung động trong lòng, mơ màng đem một viên nhục cầu khác ngậm luôn vào miệng!

"Nga nga Thượng Đế ơi sướng chết mất!"

Viên nhục cầu của Rennes Kerman co rút mạnh, anh một tay kích động nắm lấy mái tóc vàng xõa tung, một tay cầm tính khí đang co giật mạnh của mình, nhắm vào gương mặt đẹp đến điên người đó bắn tinh

"Nga nga bắn bắn hết cho con ngựa cái nhỏ của ta"

Một dòng dịch thể trắng nồng phun lên gương mặt Công tước Dumas Wayne...

Công tước Dumas Wayne hoảng hốt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hộc hộc... sướng thật... Nào, đừng lãng phí, lòng trắng này cũng ăn hết nào." Rennes Kerman vừa nói vừa quét hết dịch thể trên gương mặt Dumas Wayne Công tước xuống, đưa vào miệng cậu.

Cho đến khi "lòng trắng" được ăn hết sạch, Công tước Dumas Wayne tựa như đang ngủ mê mới bừng tỉnh!

"A a a a a! Ngươi, ngươi, ăn, ăn, ta, ta" Dumas Wayne Công tước kinh hãi quá độ lập tức lắp bắp lung tung.

Nhưng Rennes Kerman tựa như nghe rất là hiểu: "Nga, được, hiểu rồi, không thành vấn đề, Rennes Kerman ta rất là công bằng mà."

"Ngươi hiểu rồi?"

Ngay cả Công tước Wayne cũng chẳng hiểu mình vừa nói gì, sao cái tên chăn ngựa ngu này hiểu được cái gì a?

"Ta đương nhiên hiểu a. Chẳng phải là cưng vừa ăn lạp xưởng bự của ta, bây giờ đến lượt ta ăn lạp xưởng nhỏ của cưng sao."

"Cái gì? Bản công tước không có nói như vậy. A a Rennes Kerman, buông ra"

Tuy Công tước Dumas Wayne ra sức giãy giụa, nhưng thân thể yếu đuối đánh thế nào thắng nổi thân hình tráng kiện của chuyên gia thuần ngựa?

Sau một hồi, Công tước bị lột cái quần bó sát người, bế ngồi trên bàn ăn

"Ô... cái tên chăn ngựa thối vô pháp vô thiên ày! Mau bỏ Bản công tước xuống!"

Dumas Wayne Công tước thân là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc về nghi lễ trên bàn ăn, hôm nay cả nửa người bị lột trắng trơn ngồi trên mặt bàn, thật hại cậu mắc cỡ đến muốn đào hố mà chui xuống quách cho xong!

"Xấu hổ cái gì a? Cưng không phải muốn ta ăn ăn cây lạp xưởng nhỏ của cưng sao?"

"Ai nói những lời mất mặt như vậy a?"

"Cái gì mà mất mặt. Ta chẳng qua bánh ít đi qua bánh đa đi lại thôi. Được rồi, khỏi xấu hổ, để ta hưởng thụ bữa trưa của ta a."

Rennes Kerman tà tà cười, anh ngồi trên ghế, cúi đầu, vừa vặn đưa lạp xưởng nhỏ của tiểu mã câu ngậm vào trong miệng

"A a a" Dumas Wayne Công tước thét lên sung sướng!

Cái lưỡi của nam nhân tựa như có ma lực, mút mát đầu đỉnh mẫn cảm của cậu, quả thực gần như cũng mút cả linh hồn đi ra rồi...

Dumas Wayne Công tước tuy nhận rõ rằng mình đang sa đọa, nhưng cảm giác tiêu hồn này lại chẳng thể nào chống cự nổi.

"Cáp a... tuyệt quá... tuyệt quá..."

Dumas Wayne Công tước hai tay chống ở sau lưng, cái eo cong hoàn mỹ không tự chủ được đong đưa, để tính khí của mình trong miệng nam nhân ra vào thật nhanh

"Ô... sướng chết được... nga nga... Thượng Đế ơi... A a ta muốn bắn"

Ngay lúc Công tước đại nhân sắp đến cao trào thì gã lại đột nhiên "nhả ra".

"A a đừng đi mà ta muốn a"

"Yên tâm đi, con ngựa cái nhỏ của ta, hôm nay ra sẽ cho cưng chết gấp đôi!"

Rennes Kerman tà tà cười, đột nhiên bế cậu ngồi lên người anh, nhục bổng ngẩng đầu hùng dũng bên dưới lập tức xuyên qua cái mông của Công tước!

"Oa a a a a"

Công tước vốn đã sắp bắn tinh, gặp kích thích lớn như vậy dịch thể nhất thời bắn mạnh ra, phun đầy lên bụng dưới của nam nhân

"Nga nga cắn chặt thật cưng đúng là con ngựa cái hư hỏng! Ta thao chết cưng!"

Nhục bổng nóng rực bị bích tràng co rút cắn chặt, Rennes Kerman ngửa đầu gầm lớn, nắm chặt vòng eo mảnh mai, đẩy thật mạnh lên

"A a Thượng Đế ơi nhục bổng đâm chết ta rồi!"

Dumas Wayne Công tước bị anh thao đến hồn phi phách tán, thét lên thật lớn, nháy mắt đã quên mình đang ở phòng ăn có thể bị người ta trông thấy bất cứ lúc nào.

"Hộc hộc... cái mông của ngựa cái nhỏ đúng là sướng chết được... từ lần đầu tiên thao cưng, ta đã không thể quên được cảm giác tiêu hồn này rồi... Rennes Kerman ta đây thề với trời, cả đời này đều thao cưng, thao cưng đến chết!"

Rennes Kerman không hề nhận ra mình đang nói những lời tựa như tỏ tình, mà Công tước bị thao đến mê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi