Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức lớn! Tin tức lớn!

Công tước Wayne vì muốn tìm kiếm hai con ngựa yêu mà chẳng những phái người đi tìm, lại còn làm một chuyện kinh ngạc – nâng phần thưởng lên cao đến mức xưa nay chưa từng có.

Chỉ cần có thể tìm được hai con tuấn mã của quốc vương, thì có được tất cả báu vật quý giá trong lâu đài công tước.

Trong một ngày, từ thành thị đến nông thôn hẻo lánh, ở nơi nào cũng dán đầy tờ thông báo của công tước, mọi người đều biến thành điên cuồng chỉ vì tờ giấy đó.

Tất cả báu vật của lâu đài công tước, đó chính là một đại bảo tàng đó nha.

Mọi người đều biết, trừ cung điện của quốc vương ra, lâu đài công tước Wayne chính là nơi giàu có nhất.

Cơ hội phát tài đang ở ngay trước mắt, tất cả mọi người đều tới tham dự cuộc truy tìm khiến kẻ khác đỏ mắt này, không ai chịu làm việc, cả ngày chỉ cầm dây buộc ngựa đi từng cánh đồng hoang vu lùng sục, làm lũ chim sợ đến nỗi bay đi trốn biệt ở nơi khác.

Thậm chí có người bắt bừa những con ngựa vô chủ đến lâu đài công tước thử "vận may", có người còn chộp cả ngựa hoang đến, khiến cho từ quản gia đến các nô bộc luống cuống tay chân, khắp nơi trong lâu đài đều là tiếng ngựa hí ầm ĩ.

Đường đường là lâu đài công tước, nay đã thật sự trở thành lâu đài chứa ngựa.

Nhưng điều làm cho công tước phát điên chính là hàng ngàn con ngựa được mang tới kia, cũng chẳng có con nào là con mà hắn đang tìm kiếm.

"Đáng ghét! Ngày kia trận đấu sẽ bắt đầu rồi! Tại sao đến bây giờ hai con ngựa đó vẫn chưa xuất hiện chứ?" Tiếng kêu tuyệt vọng của công tước vang vọng khắp lâu đài.

Thời gian ba ngày ngắn ngủi, công tước tuấn mỹ đã tiều tụy đến không nhìn ra hình người.

Hắn ăn không vô, ngủ không được, chỉ có hy vọng duy nhất là tìm được hai con ngựa của quốc vương, cứu được tên chăn ngựa mà hắn ngày đêm nhung nhớ kia.

Rõ ràng là một vị công tước quyền cao chức trọng, thế mà đến hai con ngựa cũng tìm không được.

Rennes Kerman, ta thật sự rất vô dụng mà.

Luôn luôn tự cho mình là cao nhất, bây giờ công tước Wayne cả ngày chỉ tự trách bản thân. Mỗi khi nhớ tới ánh mắt thất vọng của Rennes Kerman, trái tim hắn như nứt ra từng mảnh nhỏ, đau đớn vô cùng.

Không phải ta, thật sự không phải ta mà...

Nhưng cũng không thể nào trách cứ Rennes Kerman vì đã hoài nghi mình được...

Ai bảo trước kia mình làm rất nhiều chuyện không đúng đắn đây?

Hơn tháng trước, mình vẫn còn âm mưu đuổi hai con ngựa kia đi, bây giờ chúng nó đi thật rồi, người thống khổ nhất lại chính là mình.

Lúc công tước Wayne đang ân hận thì quản gia không biết trên dưới chạy vội vào.

"Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!"

"Thế nào? Tìm được hai con ngựa rồi sao?" Công tước Wayne từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Nhìn thấy quản gia lắc đầu, bả vai công tước Wayne lập tức sụp xuống.

"Vậy ngươi lớn tiếng kêu như vậy làm gì?"

"Công tước đại nhân, có một nam nhân tới nói hắn phụng mệnh công tước Villefort đến đưa một phong thư cho ngài, hắn đang ở cửa chờ ngài đó ạ."

Công tước Wayne sững sờ một chút, sau đó liền khinh thường mà bĩu môi: "Thư của tên Villefort thì sao chứ? Bổn công tước đang bận bịu tìm ngựa, không rảnh đếm xỉa đến hắn."

"Nhưng nam nhân kia nói, nếu công tước đại nhân không chịu nhận thư, vậy thì chuyện tìm được hai con tuấn mã kia là không thể rồi."

"Cái gì?" Công tước Wayne kêu lên sợ hãi.

Chẳng lẽ chính là Villefort...

Rất có khả năng là hắn!

Công tước lập tức nghĩ đến những việc liên quan trước đây.

Lần trước Villefort đã bị nhục nhã ở lâu đài, nhưng không có cách nào phát tiết, đành nổi giận đùng đùng bỏ đi. Trước khi đi, hắn còn dùng ánh mắt oán hận độc ác liếc Rennes Kerman một cái.

"Tên chăn ngựa ti tiện kia, hôm nay ngươi cứ việc dương dương tự đắc đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ bị trừng phạt thôi." Đây là câu nói cuối cùng của Villefort trước khi hắn bỏ đi.

Nguyên tưởng rằng hắn tức quá nên nói một câu tàn nhẫn thế thôi, không ngờ rằng, hắn lại không làm thì thôi, đã làm thì làm thật độc ác.

"Nhanh gọi tên kia vào đây!"

Quản gia vội vã gọi tên nam nhân kia vào.

Công tước Wayne cao ngạo nói chuyện với hắn: "Là công tước Villefort kêu ngươi đến đưa tin cho ta sao?"

"Đúng vậy, công tước Wayne." Nam nhân tham lam nhìn chằm chằm vào công tước.

Thật là một mỹ nam tử hiếm thấy trên đời.

Mái tóc màu vàng kim, làn da trắng trẻo mịn màng như một con búp bê, có thể cám dỗ bất kì ai, nam nhân nào cũng muốn điên cuồng chiếm giữ lấy hắn.

Trách không được vì sao công tước Villefort mới gặp hắn một lần đã nhớ mãi không quên, còn thề phải có được hắn.

"Thư đâu?" Công tước Wayne hung tợn trừng mắt liếc tên nam nhân lớn mật đang nhìn chằm chằm vào mình kia.

"Ở đây, công tước đại nhân, công tước Villefort phân phó, phong thư này nhất định ngài phải đọc một mình." Nam nhân lấy thư từ trong áo ra đưa cho công tước.

Công tước Wayne vội vàng mở ra đọc.

Khuôn mặt tuấn mỹ của công tước bị bịt kín bởi sự lo lắng.

Quả nhiên, tên Villefort này thật hèn hạ! Bắt trộm ngựa sắp tham gia thi đấu của quốc vương, còn dùng thủ đoạn xấu xa để hãm hại Rennes Kerman.

Trong thư nói, muốn biết hai con ngựa ở đâu, công tước Wayne phải đơn thân độc mã đi gặp Villefort ở nơi hắn chỉ định.

Hừ, muốn dùng ngựa để uy hiếp bổn công tước sao?

Nhưng nếu như không thể tìm được ngựa của quốc vương trước trận đấu, Rennes Kerman cùng mình sẽ bị chém đầu mất!

Xem ra, phải chấp nhận sự uy hiếp của tên nam nhân vô sỉ kia rồi...

"Công tước đại nhân tôn quý, xin hỏi, ngài có đồng ý yêu cầu của chủ nhân nhà ta không? Chủ nhân nhà ta đang chờ ta truyền lại câu trả lời của ngài đó." Tên nam nhân ngạo mạn vô lễ hỏi.

Bị nam nhân mà bản thân xem thường đùa vui trong lòng bàn tay khiến công tước Wayne cảm thấy sỉ nhục vô cùng, không nhịn được muốn trách mắng tên sứ giả của Villefort, rồi xét nát thư mà ném vào mặt hắn...

Nhưng lập tức hắn lại nghĩ đến nam nhân mà hắn yêu thương.

Không thể hành động theo tình cảm được!

Rennes Kerman còn đang bị nhốt trong lao tù, bị gông cùm khóa chặt, ăn bánh mì mốc meo, nói không chừng còn bị đánh trong ngục tối nữa.

Nghĩ như vậy, trái tim công tước Wayne đau như bị dao cắt.

Muốn cứu Rennes Kerman, mình phải tạm thời nhẫn nhịn mới được.

"Xin chuyển lời cho công tước Villefort, ta đồng ý yêu cầu của hắn." Công tước Wayne cắn răng nhẫn nhịn trả lời.

"Ngài cần nhìn rõ yêu cầu đã ghi trong thư đó nhé, phải đơn thân độc mã."

"Ta biết."

"Hơn nữa không được mang theo bất cứ vũ khí gì, nhất là kiếm."

"Đừng dài dòng nữa, bổn công tước là người biết giữ lời, đã đồng ý thì tự nhiên sẽ tuân thủ yêu cầu hắn đưa ra."

"Tốt lắm, ta sẽ chuyển câu trả lời của ngài đến chủ nhân ta. Hẹn gặp lại, công tước xinh đẹp." Sử giả cúi đầu chào, rồi đắc ý vô cùng mà bước đi.

Công tước Wayne hận đến nghiến răng nghiến lợi ken két.

Đồ vô sỉ sợ chết, không dám cho bổn công tước mang kiếm, là sợ bổn công tước dùng kiếm đâm thủng cái trái tim bẩn thỉu của ngươi sao?

Cái tên ngu ngốc, trên đời này còn rất nhiều thứ có thể giết người còn tốt hơn cả kiếm đó.

Dám có can đảm hãm hại người mà bổn công tước yêu nhất, chờ coi, bổn công tước sẽ cho người phải nỗ lực mà trả cái giá này.

Tên mật thám quốc vương phái ra vội vã chạy vào vương cung, bẩm báo cho quốc vương biết sự việc.

"Bệ hạ, lời đồn bên ngoài là thật đó ạ, vì tìm ngựa, công tước Wayne đã dùng tất cả bảo vật quý giá trong lâu đài làm phần thưởng."

"Thật ghê gớm..." Ngay cả quốc vương cũng sợ hãi mà than lên.

Rennes Kerman thật quá lợi hại, có thể cải tạo anh họ của hắn đến mức này, từ một người yêu vàng bạc châu báu nhất trên đời, vậy mà giờ vì một người mà hắn cam nguyện dâng hết cả lâu đài công tước.

"Báu vật của công tước Wayne rất nhiều, bao nhiêu người đã mang ngựa tới để kiếm thưởng, nhưng hiện tại thì ngựa yêu của quốc vương vẫn chưa xuất hiện."

"He he he, anh họ ta nhất định sốt ruột muốn chết." Quốc vương tưởng tượng cảnh công tước Wayne khẩn trương đến giậm chân liền che miệng cười thầm.

"Quốc vương bệ hạ anh minh." Mật thám nịnh nọt, sau đó thêm mắm thêm muối nói tiếp: "Tiểu nhân vì muốn chắc chắn, cho nên đã tự mình đến lâu đài công tước xem lén. Quả thật công tước đại nhân gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, liên tục ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, người gầy như que củi, ngay cả mái tóc vàng xinh đẹp cũng đã mất đi độ óng mượt vốn có. Nghe quản gia lâu đài nói, công tước đại nhân bởi vì quá mệt nhóc, hơn nữa cả ngày sột ruột quá độ, cho nên ngày hôm qua đã ngất xỉu."

"Cái gì?! Sốt ruột tới thành như vậy sao?" Quốc vương cũng lấy làm kinh hãi.

Hắn quay đầu lại nhìn công tước Hamilton bên cạnh.

"Tình yêu của ta, ngươi cảm thấy... chúng ta có phải đã chơi đùa hơi quá rồi không?" Dù sao công tước Wayne cũng là anh họ cùng hắn lớn lên, từ hồi còn phong hoa tuyết nguyệt, công tước Wayne vốn là người bạn đồng hành tốt nhất của hắn.

"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy." Công tước Hamilton đồng ý mà gật đầu.

Bây giờ hắn lo lắng chính là bạn tốt Rennes Kerman của hắn.

Nếu Rennes Kerman mà biết hắn cùng quốc vương hợp tác chỉnh công tước Wayne đến tiều tụy, thậm chí còn ngã bệnh, nhất định sẽ giận dữ nổi trận lôi đình cho mà xem.

Tên kia có tiếng yêu ngựa như mạng, nếu ai dám ngược đãi ngựa của hắn, nhất định là chết không có chỗ chôn.

Huống hồ công tước Wayne lại là con ngựa cái nhỏ mà Rennes Kerman yêu quý nhất, chưa kể hắn đã vất vả lắm mới thuần phục được.

"Người đâu, mau mời Rennes Kerman đến đây."

Chỉ chốc lát sau, Rennes Kerman đã xuất hiện.

Quốc vương giả vờ trước mặt công tước Wayne nói là đã nhốt Rennes Kerman vào nhà lao, kỳ thật hắn làm gì có lá gan đó, trên thực tế, Rennes Kerman vẫn bị giấu trong vương cung, tay chân cũng chẳng bị gông cùm khóa lại, đồ ăn cũng đâu phải bánh mì mốc meo, đương nhiên tuyệt đối cũng không bị ngược đãi trong ngục tí gì.

Chỉ có điều, mặc dù ăn ngon mặc đẹp, nhưng cả ngày Rennes Kerman đều nhăn mặt nhíu mày.

Hắn thống khổ vì bị chính con ngựa cái nhỏ yêu mến phản bội, thời gian trôi qua không những không giảm đi mà càng ngày càng đau khổ hơn.

"Rennes Kerman, tới đúng lúc quá, ta muốn nói với ngươi về chuyện của anh họ ta – công tước Wayne..."

"Đừng ở trước mặt ta mà nhắc tới cái tên này." Rennes Kerman trầm giọng ngăn lời quốc vương.

Chỉ cần nghe thấy cái tên này, trái tim hắn liền đau đớn như bị xé rách thành từng mảnh.

Người kia quả thật muốn đuổi mình ra khỏi đó mà không từ thủ đoạn nào.

Nhưng mình lại không quan tâm mà vẫn thấy nhớ nhung đến hắn, một khắc cũng không thể nào quên.

Rennes Kerman, ngươi thật đúng là một tên nam nhân không biết suy nghĩ, hắn chỉ lừa gạt ngươi, phản bội ngươi, là một tên ăn chơi trác táng mà thôi, chẳng lẽ cả đời này ngươi không quên được hắn sao?

Sắc mặt Rennes Kerman u ám đến dọa người, quốc vương biết không thể tiếp tục, cho nên đành nháy mắt với công tước Hamilton.

Tình yêu à, chuyện của bạn ngươi, ngươi tự đi mà giải quyết đi.

Công tước Hamilton híp mắt ăn ý nhìn quốc vương, ý nói đồng ý tiếp nhận yêu cầu trợ giúp của hắn.

"Thật sự không cho nhắc tới cái tên đó sao?" Công tước Hamilton nhún nhún vai: "Vậy tin tức về cái chết của hắn truyền tới, ta cũng không cần phải báo cho ngươi rồi."

"Cái gì? Ngươi nói ai chết? Hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?" Trái tim Rennes Kerman như bị bóp chặt, không nhịn được mà lo lắng hỏi.

"Công tước Wayne sao? Không phải ngươi không cho ta nhắc tới hắn sao?"

"Hamilton, đừng giỡn mặt với ta!" Rennes Kerman dựng lông mày nói.

Nếu còn nói giỡn, sợ rằng mình sẽ phải nếm mùi roi ngựa sắc bén của Rennes Kerman mất.

Hiểu rõ tính tình bạn tốt, công tước Hamilton đành nói thẳng.

"Từ khi biết ngươi bị bắt, công tước Wayne đã sốt ruột đến phát điên. Hắn cơm không ăn, cũng chẳng ngủ, tiều tụy vô cùng, phỏng chừng nếu tiếp tục, rất nhanh sẽ tiều tụy đến chết mất..."

Công tước Hamilton nói rõ đầu đuôi câu chuyện, từ việc công tước Wayne vì hắn cầu xin, tự động gánh chịu trách nhiệm, đến cả việc hắn kiên trì muốn tìm ngựa cho quốc vương như thế nào, toàn bộ nói hết cho Rennes Kerman.

Rennes Kerman vừa nghe, sắc mặt vừa biến hóa kịch liệt.

"Thật sự hắn nói nếu không tìm được ngựa, sẽ cam nguyện bị chém đầu cùng ta?"

"Đương nhiên, hắn đã nói trước mặt quốc vương đó."

Lúc công tước Hamilton nói, quốc vương ở bên cạnh cũng gật đầu kiên quyết, chứng minh công tước Hamilton không hề nói xạo.

"Sao hắn lại ngu như thế chứ?" Rennes Kerman không dám tin mà thì thào tự nói.

"Bây giờ, ngươi còn hoài nghi hắn đã trộm ngựa nữa không? Nếu như hắn trộm ngựa với mục đích đuổi ngươi ra khỏi lâu đài, vậy thì hắn cần gì chạy đến vương cung hứa sẽ tìm được ngựa cứu ngươi đây? Người trong vương tộc bọn ta đương nhiên không ngu đi làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy đâu." Quốc vương bệ hạ hừ một tiếng: "Rennes Kerman, anh họ của ta là một mỹ nam quyền lực cao quý, vậy mà hắn vì ngươi ngay cả tính mạng mình cùng tất cả kim ngân châu báu trong lâu đài công tước cũng không thèm để ý đến nữa, nếu như ngươi dám không quý trọng hắn, bổn vương sẽ chém cái đầu của ngươi vứt cho chó gặm."

Rennes Kerman giờ phút này không nghe thấy quốc vương nói gì cả, bởi vì trái tim hắn đã hoàn toàn bị con ngựa cái nhỏ đáng yêu chiếm cứ hết rồi.

Con ngựa cái nhỏ không hề phản bội hắn, lại còn đứng trước mặt quốc vương vì hắn mà cầu xin, nguyện ý dùng cả tính mạng ra mạo hiểm, nguyện ý đổi tất cả trân bảo quý giá trong lâu đài vì hắn, tất cả điều này nói lên cái gì?

Trời ạ!

Vậy mà mình lại còn nghĩ oan uổng cho hắn!

"Mật thám nói cho chúng ta biết, công tước Wayne chẳng phân biệt ngày đêm đi tìm ngựa, lại còn thương tâm quá độ, lúc nào cũng tự trách bản thân, thống khổ vì ngươi bị bắt giam, ngày hôm qua đã chịu không được mà ngất xỉu hôn mê." Công tước Hamilton liếc bạn tốt một cái.

Rennes Kerman gần như mất hết hô hấp.

Hắn thống hận bản thân ngu xuẩn, khi bị bắt, tiếng khóc kêu thê thảm của công tước Wayne truyền vào lỗ tai, vậy mà hắn đã vô tâm tổn thương hắn.

Công tước đại nhân, nước mắt của ngươi, giữ lại mà lừa gạt tên ngu tiếp theo đi.

Câu nói này vô tình đến nhường nào...

Đối mặt với nước mắt trong suốt trân quý của Wayne, từng giọt đã vì ngươi mà chảy xuống, sao ngươi có thể vô tình đến vậy?

Rennes Kerman, ngươi thật sự rất đáng chết!

Lúc này, Rennes Kerman hận không thể dùng roi ngựa hung hăng quất cho bản thân một trận.

"Con ngựa — à, công tước Wayne của ta... giờ hắn đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn ngay lập tức."

"Chắc hắn vẫn đang ở trong lâu đài mà đau khổ không ngừng, còn nữa, ngoài cửa cung ta đã chuẩn bị cho ngươi một con ngựa tốt..."

Công tước Hamilton còn chưa nói xong, bóng dáng của Rennes Kerman đã biến mất ngoài cửa.

"Xem ra hắn vẫn còn quan tâm anh họ ta lắm."

"Đương nhiên, Rennes Kerman dù sao cũng là một nam nhân tốt, Công tước Wayne thật có phúc."

"Hừ, người có phúc phải là Rennes Kerman mới đúng. Anh họ của ta là người mà ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, không biết Rennes Kerman có vận chó gì mà trộm được trái tim anh họ ta. Ngươi không tán thành ý kiến của bổn vương sao?"

"A, tình yêu à, ngươi nói gì ta cũng tán thành hết, chỉ cần ngươi đêm nay ngoan ngoãn thôi." Công tước Hamilton nhẹ nhàng hôn lên vành tai của quốc vương.

"Ta... có tối nào mà ta không ngoan chứ?" Quốc vương đỏ mặt ủy khuất.

"Ngày hôm trước đâu có ngoan."

"Nhưng cái tư thế đó khó quá à..."

"Thân làm quốc vương bệ hạ, sao lại sợ khó khăn đến vậy? Coi bộ phải bị trừng phạt mới được."

"Cái gì? Lại trừng phạt sao? Cái mông đáng thương của ta sớm muộn gì cũng bị ngươi tách thành mấy mảnh mất thôi."

"Vậy sao? Để ta xem, ừm, hình như càng lúc càng cong rồi."

"A a a a! Hamilton, cái tay dê xồm của ngươi đang để vào đâu đó hả... đừng.... ư ư...."

Sau khi tiếng rên rỉ mê người vang lên, quốc vương cùng Hamilton đều hoàn toàn quăng công tước Wayne đáng thương và Rennes Kerman ra khỏi đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi