Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ đô Lawrence càng về đêm càng đẹp rực rỡ hơn.

Vô số ngọn đèn sáng chói tại các ngã tư đường, những cỗ xe ngựa lộng lẫy chạy khắp phố, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc hợp mốt đi tìm lạc thú đêm khuya.

Kỹ viện "Hoa Hồng Xanh" vốn là nơi nổi tiếng nhất thủ đô Lawrence, những kỹ nữ ở đó ai cũng xinh đẹp như hoa, giá cả để được các nàng hầu hạ đương nhiên cũng đắt đỏ vô cùng, vậy mà đêm nào cũng có rất nhiều vương tôn quý tộc đến thăm.

Sau khi kế tục vị trí cao quý của quốc vương bệ hạ, công tước Dumas Wayne đã trở thành hoa hoa công tử đứng đầu lừng danh cả nước, đương nhiên cũng là khách quen ở nơi đây.

Bà chủ kỹ viện vừa thấy khách quý đại giá quang lâm, lập tức phấn khởi nâng chiếc váy bồng chạy tới đon đả: "Ôi! Công tước Wayne đại nhân! Mấy ngày nay sao không thấy ngài hạ cố đến đây vậy? Không được nhìn thấy hình bóng tuấn mỹ tiêu sái của ngài, mấy vị tiểu mỹ nhân của chúng tôi tương tư đến phát bệnh, người cũng gầy rộc cả đi đó."

"Đúng vậy, công tước đại nhân, chúng ta nhớ ngài muốn chết!"

"Đúng vậy, ngài không tới, chúng ta cô đơn quá à."

Mấy vị kỹ nữ vừa nghe thấy "lão tình nhân" mà các nàng thích nhất tới, ngay lập tức bỏ lại các vị khách nhân khác, vội vàng chạy tới chen chúc bên cạnh công tước Wayne!

Đáng tiếc đêm nay công tước Wayne thân gánh trách nhiệm nặng nề, thật sự không có tâm tình cùng các nàng đùa giỡn.

Hắn nghiêm mặt hỏi: "Bổn công tước hỏi các ngươi, công tước Villefort của vương quốc Blaier có phải đang ở đây đúng không?"

"Công tước Villefort?" Bà chủ kỹ viện cùng mấy nàng danh kỹ nhìn nhau.

Sao công tước Wayne lại nhắc tới cái tên sắc quỷ ghê người kia chứ?

Từ khi công tước Villefort đến kỹ viện Hoa Hồng Xanh này, các cô gái đều bị hắn dùng đủ cách hành hạ đến thê thảm, quả thực khổ không nói nổi.

Bà chủ không biết quan hệ của hai người, cũng không dám đắc tội, cho nên đành nơm nớp lo sợ mà nói: "Công tước đại nhân, công tước Villefort đúng là đang ở đây, ngài ấy đã bao căn phòng cao cấp nhất mấy ngày nay rồi ạ."

"Tốt lắm." Trong mắt công tước Dumas Wayne ánh lên một tia sát khí.

Các kỹ nữ đã sớm quen nhìn vị công tử phóng đãng dòng dõi hoàng thất nổi danh nhất nước này liếc mắt đưa tình với các nàng, nhưng hôm nay lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, cho nên sợ đến không dám nói câu nào.

Nhưng có một kỹ nữ lớn tuổi tên Lena, ỷ mình đã quen biết công tước Wayne nhiều năm, với lại không lay chuyển được lòng hiếu kỳ, cho nên cố lấy dũng khí nhẹ giọng hỏi: "Công tước đại nhân, ngài cùng công tước Villefort là bằng hữu sao?"

"Bằng hữu?" Công tước Dumas Wayne cười lạnh một tiếng: "Công tước Dumas Wayne ta không thèm cái loại bằng hữu này."

Nhóm người nghe vậy mới thở dài một hơi, vội vàng bắt đầu cáo trạng với công tước.

"Công tước đại nhân, ngài không biết đó thôi, cái tên Villefort này rất quá đáng, hôm trước còn trói Lily lại, cho mấy tên nam nhân thô lỗ bắt nạt hù dọa nàng đến hôn mê bất tỉnh."

"Đúng vậy, cả hôm kia nữa, tên khốn nạn Villefort còn trói Julie lại và dùng roi đánh nàng, làm cho vài ngày nay nàng ấy cũng không xuống giường được."

"Đúng vậy, còn có..."

Cứ như vậy, mấy vị kỹ nữ ríu ra ríu rít trần thuật hết tất cả các loại tội trạng của tên biến thái Villefort kia.

"Đáng ghét! Dám ở lãnh thổ của vương triều Charcot kiêu ngạo phá phách, quả đúng là không coi vương pháp ra gì! Công tước Dumas Wayne ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo, trả thù cho các người." Thù mới hận cũ làm cho lửa giận của công tước Dumas Wayne tăng vọt, tức giận đến mở miệng mắng to.

"A! Công tước đại nhân vạn tuế!" Tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng vang lên tận mây xanh.

Các cô gái ai cũng hận không thể sớm đuổi cái tên ôn thần biến thái kia nhanh lên một chút.

Bà chủ đương nhiên cũng ước sớm tiễn công tước Villefort để trả lại sự thanh tĩnh cho kỹ viện Hoa Hồng Xanh này, nhưng dù sao bà chủ kiến thức rộng rãi, biết trong đó có nhiều điều khó khăn, bởi vậy hảo tâm nhắc nhở công tước Dumas Wayne: "Công tước đại nhân, nghe nói công tước Villefort là đại sứ thân thiện do quốc vương Blaier phái tới, nếu như chúng ta đắc tội với hắn, một khi quốc vương trách tội, chỉ sợ không ai gánh nổi đâu..."

"Ồ..." Các cô gái nghe đến đây bả vai ai cũng sụp xuống, vẻ mặt đầy ủ rũ.

Đúng vậy, nếu như đắc tội với đại sứ nước láng giềng, khiến cho hai nước chiến tranh, thì ngay cả công tước Dumas Wayne cũng sẽ bị quốc vương bệ hạ trừng phạt.

Công tước đại nhân luôn chăm sóc ôn nhu với các nàng, làm sao các nàng nhẫn tâm hại ngài ấy đây?

"Quên đi, quên đi, công tước đại nhân, ta nghĩ chúng ta nhẫn nại vài ngày là được rồi, không cần làm phiền ngài đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, công tước đại nhân, ngài mau về đi."

"Mọi người không cần phải sợ." Công tước Dumas Wayne lộ ra nụ cười mỉm mê người: "Bổn công tước đã có kế hay, cam đoan làm cho tên Villefort biến thái kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói nên lời!"

"Đáng ghét! Sao hắn vẫn chưa tới nhỉ?"

Một tên nam tử tướng mạo hèn mọn đang ôm một mỹ nữ ngồi trên cái giường mềm mại, không kiên nhẫn mà cao giọng la hét.

"Sắp tới rồi, sắp rồi mà!" Tên tùy tùng đứng bên cạnh hết sức sợ hãi vị chủ tử đang tức giận đùng đùng này, vội vàng tươi cười nói: "Chủ nhân yên tâm, công tước Dumas Wayne vì cứu cái tên chăn ngựa thối tha kia, nhất định sẽ đến đây thôi."

"Phi!" Công tước Villefort nhổ hạt nho vào mặt tên tùy tùng: "Không được nhắc tới cái tên chăn ngựa thối tha đó ở trước mặt ta."

Hừ! Tên chăn ngựa chết tiệt kia là cái gì chứ?

Dám làm cho công tước Dumas Wayne mà hắn thèm thuồng từ lâu đánh đổi hết cả báu vật trong lâu đài.

Mà quan trọng nhất là công tước Wayne ngay cả cho hắn chạm một chút cũng không cho, thật đáng ghét đến cực điểm.

Chẳng lẽ công tước Villefort quyền cao chức trọng hắn lại kém một tên chăn ngựa ti tiện kia sao?

Hừ, công tước Dumas Wayne, chờ ngươi rơi vào trong tay bổn công tước, ta nhất định phải ở trên giường chinh phục ngươi, làm cho ngươi quỳ gối dưới bộ hạ vĩ đại của ta mới được!

"Ha ha.... khụ khụ khụ...."

Đang tươi cười dâm đãng, đột nhiên công tước Villefort bị hóc quả nho, hại hắn ho đến đỏ bừng cả mặt.

Ha ha, đáng đời.

Hai cô gái bên cạnh công tước Villefort che miệng lại, có chút hả hê mà cười thầm trong bụng.

"Khụ khụ..." Ngay lúc công tước Villefort đang ho đến không thở nổi thì....

Cạch.

Cánh cửa mở ra, một hình bóng tuyệt mỹ thướt tha chậm rãi khóa cửa lại...

Tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy bồng màu đỏ đứng trước mặt Villefort, vóc người lả lướt, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn như một bức tranh, mái tóc đen tuyền cuộn sóng lớn, càng làm cho nàng xinh đẹp như một con búp bê.

Đại sắc quỷ Villefort nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mặt, ngay cả ho cũng quên luôn, một tay hắn đẩy hai cô gái bên cạnh ra, sau đó bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí mà nhào lên!

"He he, tiểu mỹ nhân, sao trước kia bổn công tước chưa từng gặp nàng?"

Bà chủ ở bên vội vàng nhảy ra nói: "Ai nha, công tước đại nhân, Annie hôm nay mới tới, tôi nhìn thấy nàng là biết hợp khẩu vị công tước đại nhân, cho nên liền mang nàng tới cho ngài luôn đó!"

"He he, tốt, tốt lắm." Công tước Villefort nuốt nước miếng, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tiểu mỹ nhân: "Tất cả các ngươi cút xuống hết đi! Ta muốn vui đùa ở bên cạnh tiểu mỹ nhân của ta, he he..."

"Nhưng thưa công tước đại nhân, công tước Dumas Wayne có thể sắp tới rồi..." Tên người hầu bên cạnh vội vàng nhắc nhở hắn.

"Để hắn chờ! Rèn thiếc phải đúng lúc đang nóng, bổn công tước làm sao có thể nhẫn tâm làm cho tiểu mỹ nhân này chờ đây? He he..."

Nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt công tước Villefort, các cô gái thiếu chút nữa cảm thấy ghê tởm mà nhổ ra.

Đôi mặt to mê người của mỹ nhân tóc đen cũng rất nhanh hiện lên một tia căm ghét, nhưng nàng khéo léo dùng cây quạt che lại.

Đám tùy tùng của công tước Villefort chứng kiện bộ dạng háo sắc của chủ nhân, vội vàng bắt đầu đuổi người ra: "Được rồi, được rồi, tất cả mọi người nghe công tước nói rồi đó, còn không mau lui ra đi."

"Vâng ạ." Bà chủ cùng các cô gái liếc nhìn Annie một cái, rồi đồng loạt lui xuống.

Trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại công tước Villefort cũng tiểu mỹ nhân đáng yêu dịu dàng.

"He he... Annie bảo bối, mau hôn bổn công tước một cái nào!" Công tước Villefort dang tay muốn ôm lấy nàng.

"Ai nha! Công tước đại nhân đừng vội mà!" Annie quăng cho hắn một nụ cười mỉm chết người, rồi khéo léo mà tránh hắn: "Annie nghe nói công tước đại nhân Villefort rất tao nhã, là một thân sĩ tôn quý. Annie đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, hôm nay Annie còn đặc biệt chuẩn bị một điệu múa cho ngài thưởng thức nữa đó."

*Thân sĩ: những quan lại có trí thức thời xưa

"Nhảy múa hả?" Ha ha, nhất định là đẹp lắm đây: "Hảo hảo, mau nhảy, mau nhảy đi, nếu nhảy đẹp, bổn công tước nhất định sẽ ở trên giường thưởng cho nàng thật xứng đáng, ha ha..." Công tước Villefort nở nụ cười dâm đãng.

"Dạ, vậy Annie xin múa rìu qua mắt thợ vậy."

Mỹ nhân tóc đen kéo váy lên, bắt đầu nhảy múa.

Nàng khua cây quạt trong tay lên, bắt đầu nhảy xung quanh Villefort.

Kỹ thuật nhảy của nàng thật uyển chuyển, mê người đến cực điểm, không những thế, còn tỏa ra một mùi thơm say lòng người...

Công tước Villefort nhìn không chớp mắt, nước miếng cũng không biết đã chảy xuống bao nhiêu.

"Ô ô... thơm quá đi... bổn công tước muốn—"

Bịch!

Công tước Villefort còn chưa nói hết câu, đột nhiên đã ngất xỉu ngã xuống đất!

Mỹ nhân tóc đen thấy thế liền dừng lại, tiến lên xem: "Công tước đại nhân, công tước đại nhân, ngài có sao không?"

Kêu vài tiếng, nhưng Villefort vẫn nằm trên mặt đất, một chút phản ứng cũng không có.

"Ha ha... thơm lắm đúng không? Mê hồn hương này của ta chính là dùng để giáo huấn tên hỗn đản nhà ngươi đó, xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa hay không!" Mỹ nhân tóc đen giẫm lên mặt Villefort, cao hứng mà cười to.

Không được, bây giờ không phải là lúc vui vẻ, mau tiếp tục tiến hành theo kế hoạch thôi.

"Annie" mở cửa sổ phía sau ra, phát một tín hiệu với người ở dưới lầu.

Trong chốc lát, mấy vị mỹ nhân đã chạy đến.

"Hì hì hì, thành công rồi sao?"

"Ha ha, thành công rồi."

"Công tước Wayne thật quá thông minh, lại còn biết dùng cả mỹ nhân kế."

"Chút tài mọn thôi, không có gì, không có gì."

Thì ra mỹ nhân tóc đen đang cười hề hề trước mắt chính là công tước Dumas Wayne nổi tiếng đóng giả.

"Công tước đại nhân, vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây?"

"Kế tiếp đương nhiên chính là bức cung hắn ta rồi..."

Ô.... thối quá! Thối chết đi được!

Bị trói chặt trên ghế, công tước Villefort bị mùi thối bức tỉnh lại!

"Thối chết đi được! Đây là thứ gì thế hả?" Nhìn cái thứ màu đen đang ở trên mũi mình, hắn chán ghét oa oa kêu to.

"Nhìn rõ ràng đi! Đây đương nhiên chính là thứ thối nhất trên đời – phân ngựa!" Vẫn còn mặc nữ trang, công tước Dumas Wayne tươi cười nói.

"A a a! Phân ngựa?"

Ô ô... hắn đường đường là công tước Villefort, tại sao lại có duyên với phân ngựa thế chứ?

"Xú nữ nhân nhà người! Ta đường đường là đại sứ của vương quốc Blaier, nếu ngươi dám động vào một sợi lông của ta, quốc vương nước ta nhất định sẽ khởi binh, đánh cho bọn Charcot các ngươi hoa rơi nước chảy!"

"Hoa rơi nước chảy? Hừ, vậy ta phải đánh cho ngươi tè ra quần trước!" Lena đang định dùng giày cao gót giẫm nát cái thứ trong quần lót của tên hỗn đản kia thì...

"Chờ một chút!" Công tước Dumas Wayne giữ tay nàng lại: "Công tước Villefort nói rất đúng, nếu chúng ta làm bị thương hắn dù một chút, cũng không thể công đạo với quốc vương rồi."

"Khá khen cho ngươi hiểu biết, vậy bây giờ còn không mau buông ta ra." Công tước Villefort vênh mặt hất hàm ra lệnh.

"Ha ha, ta chỉ nói là không lưu bất cứ vết thương gì trên người ngươi, chứ đâu có nói sẽ bỏ qua cho ngươi đâu!" Công tước Dumas Wayne thoải mái vỗ tay: "Các nàng, hắn là của toàn bộ các nàng đó!"

"Yahoo!" Các cô gái cao giọng hoan hô, vội vàng nhào tới.

"A a a, các ngươi định làm gì hả? Ha ha... ngứa chết mất... ha ha..."

Mấy nàng cầm lấy sợi lông vũ, bắt đầu gãi ngứa vào lòng bàn chân Villefort.

"Ha ha... đừng đùa nữa... ha ha... ngứa chết mất... ngứa quá đi..." Villefort cười đến mức cả người như bị rút gân.

Còn các cô gái từng bị hắn bắt nạt thì hết sức phấn khởi cầm lấy lọ hạt tiêu, liều mạng vẩy vào mặt hắn.

"Ha— hắt xì! Hắt xì!" Villefort bị cay đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống mặt.

"Ha ha... xem ngươi còn dám bắt nạt bọn ta nữa không?"

"Đúng vậy, hỗn đản, xem ngươi có còn hung hăng làm càn nữa không!"

"Vẩy nhiều hạt tiêu cho hắn đi!"

"Hắt xì! Ha ha... ngứa chết mất... ai u, cứu mạng... ta chịu không nổi nữa... hắt xì!"

Chứng kiến Villefort vừa hắt xì vừa cười ha ha, bị các nàng chỉnh đến chật vật, công tước Dumas Wayne lúc này mới thở một hơi.

Nhưng trừ việc giáo huấn tên hỗn đản này, hắn còn một nhiệm vụ trọng yếu hơn rất nhiều.

"Villefort! Ta hỏi ngươi, ngươi giấu hai con ngựa đâu rồi?"

"Ngựa? Hắt xì! Sao ngươi biết ngựa ở trong tay ta? Ha ha... ngứa quá... ha ha... hắt xì! Ngươi, rốt cục ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần thành thật khai ra lũ ngựa ở đâu, ta sẽ kêu các cô gái dừng tay." Công tước Dumas Wayne ngồi trên ghế, gác hai chân lên cao, thành thơi mà nói.

Ngoài mặt tuy ung dung, nhưng trong tâm công tước Wayne đã sốt ruột muốn chết, hắn hận không thể lập tức tìm ra hai con ngựa, để cứu thoát tên chăn ngựa mà hắn yêu mến kia.

"Hừ! Bổn, bổn công tước không nói cho ngươi! Ha ha... hắt xì!"

"Hảo, ta xem ngươi còn chịu được bao lâu? Chỉnh chết hắn luôn cho ta!" Công tước Dumas Wayne thở hổn hển ra lệnh.

"Vâng ạ."

Nhưng dù các cô gái chỉnh hắn đến bất tỉnh, công tước Villefort vẫn quyết tâm không nói ra lũ ngựa ở nơi nào.

Ngay lúc công tước Dumas Wayne lo lắng vạn phần, thúc thủ vô sách thì...

*Thúc thủ vô sách: bó tay

Bịch

Cánh cửa đã bị đạp văng ra!

Người mà công tước Wayne ngày đêm mong nhớ bước nhanh tới.

"Rennes Kerman!" Công tước Dumas Wayne không dám tin mà nhìn hắn: "Là ngươi? Là ngươi thật sao?"

Hai mắt xinh đẹp của công tước chớp chớp nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ cao lớn trước mặt, trong lòng rất sợ đây chỉ là ảo ảnh do mình quá mức tưởng niệm mà tạo ra.

"Là ta. Con ngựa cái nhỏ của ta, còn không mau lại đây?"

"Ô ô... Rennes! Rennes!" Công tước Dumas Wayne lúc này mới nức nở nhào tới!

Rennes Kerman dang rộng hai tay ôm chặt lấy "mỹ nhân tóc đen" vào lòng.

"Ôi, bảo bối, bảo bối của ta..."

Gặp lại sau cơn nguy hiểm làm hai ngươi đều kích động vạn phần.

Rennes Kerman thâm tình nhìn công tước yêu mến của hắn, sau đó liền cười cười nói: "Con ngựa cái nhỏ của ta thích mặc nữ trang quá nhỉ."

"Ngươi nói cái gì? Bổn công tước ta làm vậy không phải vì ngươi sao!" Công tước Dumas Wayne đấm hắn một cái.

"Cám ơn." Rennes Kerman hôn lên đôi môi hắn.

"Chỉ có thế?" Công tước Dumas Wayne tức giận trừng mắt liếc một cái.

"Xin lỗi." Rennes Kerman thành tâm thành ý hôn nhẹ hắn thêm cái nữa.

"Ngươi xin lỗi ta?" Công tước Dumas Wayne trừng lớn hai mắt.

Rennes Kerman chẳng coi ai vào mắt lại xin lỗi ta ư?

"Đúng vậy, ta thật tình xin lỗi ngươi. Xin lỗi, bảo bối, là ta hiểu lầm ngươi rồi." Rennes Kerman kéo tay hắn, sau đó hôn một cái thật sâu lên cái miệng nhỏ xinh.

Hốc mắt công tước Dumas Wayne đỏ lên, mấy ngày nay bị mệt mỏi hành hạ dày vò bản thân, cuối cùng cũng ở trong lòng nam nhân mà chiếm được an ủi.

Hắn gắt gao ôm chặt y, nghẹn ngào nói: "Ngươi không việc gì là tốt rồi, không sao rồi..."

Hai người thâm tình ôm nhau trông thật lãng mạn.

Làm mấy cô gái nhìn thấy cũng say mê.

"Oa, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp."

"Đúng vậy, thật xứng đôi."

"Không đúng, công tước là nam mà."

"Vậy thì sao chứ? Nam nam xứng đôi cũng tốt à nha, chỉ cần yêu nhau là đẹp nhất rồi..."

"Ta nghĩ chúng ta đừng quấy nhiễu họ nữa."

"Đúng vậy, để bọn họ tâm sự đi."

Các cô gái vô cùng thông mình mà kéo cái tên "lợn chết" đang bất tỉnh kia ra ngoài.

Váy lại bị kéo cao lên.

Hai chân mỹ nhân tóc đen khẽ nhếch, nửa thân trên ngã vào bàn, cái mông cong vểnh nâng cao...

"Ư uh.... Rennes.... Rennes..."

"Bảo bối... bảo bối của ta..."

Rennes Kerman quỳ gối phía sau công tước, nhẹ nhàng vuốt ve cái mông động lòng người cùng hai chân thon dài.

Sau đó hắn dùng sức tách cánh mông trắng trẻo, để lộ ra tiểu huyệt làm kẻ khác mê mẩn.

"Ồ... tiểu huyệt thật là đẹp..."

Rennes Kerman than thở mà vươn đầu lưỡi, từng chút liếm nhẹ vào nó...

"Ô ô... trời ạ..." Một cơn khoái cảm làm cho công tước Dumas Wayne say mê, hai tay vô thức duỗi đến phía sau, tự tách cái mông của mình ra...

"Ôi— cái ngựa cái nhỏ dâm đãng này!" Chứng kiến công tước chủ động, Rennes Kerman hưng phấn đâm mạnh đầu lưỡi vào tiểu huyệt đói khát kia, điên cuồng mà đâm hút.

"Oa a a a a—"

Công tước Dumas Wayne phát ra tiếng hét như sắp tắt thở, tự mình lay động cái mông, điên cuồng mà đạt tới cao trào.

Nội bích kịch liệt co rút kẹp chặt lấy đầu lưỡi của Rennes Kerman, làm cho hắn như mong muốn mà nếm lấy chất lỏng ngọt ngào...

"Phù phù..." Cao trào trôi qua, công tước Wayne xụi lơ nằm trên bàn, cả người không thể động đậy được.

"Chậc chậc... tiểu huyệt thật đói khát, thiếu chút nữa kẹp đứt cả lưỡi ta." Rennes Kerman ôm công tước đang mềm nhũn ngồi ở trong lòng, cười cười nói.

"Ngươi, cái đồ bại hoại, bắt nạt ta..." Công tước Wayne hai mắt ướt át hung hăng liếc hắn một cái.

"Không bắt nạt ngươi, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta đi bắt nạt ngươi khác sao?"

"Rennes Kerman, ngươi dám đi ta sẽ thiến ngươi!"

"Ha ha, không ngờ con ngựa cái nhỏ của ta lại thích ghen a~."

"Ta cảnh cáo ngươi, Rennes Kerman, ngươi bây giờ là người của công tước Dumas Wayne ta, không cho phép ngươi ra ngoài [cưỡi ngựa]! Nghe rõ không?" Công tước Dumas Wayne túm lấy áo hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Vâng vâng, ngươi yên tâm, Rennes Kerman ta từ khi [cưỡi] con ngựa cái nhỏ dâm đãng này, sẽ không cưỡi ngựa khác nữa."

"Thật sao?" Công tước Dumas Wayne nghe vậy, cao hứng đến hai mắt tỏa sáng: "Ha ha, thì ra cái tên chăn ngựa ác ma nhà ngươi đã sớm yêu bổn công tước, lại còn giả bộ không thèm nữa chứ, ngươi diễn kịch cũng giỏi quá đi. Ha ha..."

"Buồn cười thế sao?"

"Đúng vậy, rất buồn cười, ha ha..." Công tước Wayne không biết sống chết mà thoải mái cười to.

Rennes Kerman nghe vậy cũng không tức giận, hắn ôm công tước đến chỗ cửa sổ, thừa dịp y chưa chuẩn bị mà một phát đâm thật mạnh vào cái mông y.

"Oa a a a—"

"Cười đi, cười nữa đi!"

"Ô... a a... đừng... sẽ bị người khác nhìn thấy!" Công tước Wayne kinh hoàng kêu to!

Hắn nhìn thấy một đống người đang đi lại dưới đường, chỉ cần có người ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy hết cảnh hai người đang hoan ái.

"Ô ô— Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối cắn thật chặt, sướng chết đi được!" Rennes Kerman kích động kêu to, càng thêm dùng sức đong đưa thắt lưng, làm cho cái "roi ngựa" to lớn điên cuồng ra vào tiểu huyệt hút hồn kia!

"A a— thao chết ta rồi!" Công tước Dumas Wayne hất tung mái tóc giả màu đen, phát tình mà hò hét.

"Ô ô— sướng quá sướng quá... con ngựa cái nhỏ dâm đãng của ta... ta yêu ngươi chết mất!" Rennes Kerman quay đầu hắn lại, thô bạo mà hôn lên đôi môi hắn.

"Ư ưm ưm..." Công tước Dumas Wayne nghe thấy nam nhân nói lời yêu thương, vui vẻ đến hồn sắp bay khỏi xác: "Ta cũng yêu ngươi! Rennes Kerman, ta yêu ngươi lắm!"

Hai người nam nhân cao ngạo rốt cục cũng trao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi