Phần 1: Phản Bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vượt Ngục

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 1: Phản Bội

"Khốn nạn thật! Sao mày lại bán đứng tao?!" – Tôi tức giận nói. "Mọi việc trên đời này đều xuất phát từ lợi ích! Xin lỗi mày, Thắng! Chúng ta đã từng có nhiều khoảnh khắc tuyệt vời!" – Hắn đáp lại. "Mày cứ đợi đấy! Mày không được sống đàng hoàng đâu!" – Tôi để lại lời đe dọa. Dứt câu, viên cảnh sát dẫn tôi ra xe công vụ. Xung quanh tôi lúc này inh ỏi tiếng còi xe cảnh sát. Còng số tám đang siết chặt lấy tay tôi trong sự đau đớn, đau đớn không phải vì chiếc còng mà là vì sự tin tưởng bấy lâu nay trót đặt sai chỗ.

Tôi là Thắng, một thanh niên 20 tuổi hành nghề trộm cắp. Tôi biết đây không phải là một nghề ngỗng vinh quang gì nhưng dạo ấy tôi cần một số tiền khổng lồ để trả nợ cho gia đình. Cha tôi mất trong một cơn bạo bệnh lúc tôi vừa vào cấp ba. Gia đình chúng tôi đã vay rất nhiều khoản nợ để trả tiền viện phí cho ông, cũng như trang trải cuộc sống khó cực, bởi ông là nguồn thu nhập chính của gia đình. Thế nhưng, số phận nghiệt ngã biến mọi thứ trở thành công cốc, cha tôi vẫn không qua khỏi.

Từ khi cha tôi dứt hơi thở cuối cùng, mẹ tôi cũng rơi vào cơn khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Không đầy một năm sau, bà cũng theo chân cha tôi về miền cực lạc. Gia đình tôi thuộc diện khó khăn nên từ những năm học cấp hai, tôi đã đi làm bán thời gian để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Do biết bản thân mình sở hữu "đôi bàn tay ma thuật" từ sớm nên không khó để tôi xác định được một công việc phù hợp, đó là thợ trang điểm. Từ nhỏ, tôi đã vẽ rất đẹp. Chính đam mê đó giúp tôi quyết tâm theo đuổi con đường hội họa. Nhưng bạn biết đấy, ở cái tuổi còn ngồi ghế nhà trường thì đi làm những công việc liên quan đến nghệ thuật không hề thiết thực. Vì vậy, tôi chọn nghề trang điểm, có vẻ gần với mục tiêu tôi theo đuổi nhất.

Với "đôi bàn tay ma thuật" trời phú cùng nhiều năm kinh nghiệm hành nghề, tôi nhanh chóng trở thành một thợ trang điểm xuất sắc. Trong những năm đi làm, tôi đã nhận khá nhiều yêu cầu trang điểm, trong đó có cả các nghệ sĩ nổi tiếng. Vì vậy, tôi cũng kiếm được một khoản tiền kha khá. Nhưng từng ấy vẫn chẳng thấm thoát vào đâu so với khoản nợ khổng lồ của gia đình. Tôi đành bỏ học cấp ba bởi không có khả năng trả khoản học phí còn nợ nhiều tháng cho nhà trường.

Chủ nợ không phải là những kẻ ăn chay. Chúng liên tục đưa ra lời đe dọa ép buộc tôi phải thanh toán đúng kỳ hạn, hoặc chúng sẽ động tay động chân. Trong cơn tuyệt vọng, tôi cố tìm mọi cách để kiếm được tiền nhanh nhất, dù có phải vấy bẩn đôi bàn tay. Cuộc gặp gỡ với Dân là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Lúc lang thang trong màn đêm vô định, tôi bắt gặp hắn đang cạy khóa cửa nhà người khác một cách thuần thục. Tôi nhanh chóng ập đến bắt quả tang hắn.

Hắn bối rối cầu xin tôi đừng tố cáo hắn với chính quyền địa phương. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đồng ý không tố cáo hắn với một điều kiện, hắn sẽ phải cho tôi gia nhập vào công việc của hắn. Dĩ nhiên, hắn vui vẻ đồng ý vì không bị bắt, lại còn kiếm thêm được một đồng minh như tôi.

Dân cũng bằng tuổi tôi, là một tay phá khóa chuyên nghiệp. Hắn tự tin khẳng định không một loại khóa nào trên đời có thể làm khó được hắn. Tôi cũng tin tưởng hoàn toàn lời hắn nói, vì cho đến nay, các phi vụ trộm cắp của chúng tôi chưa một lần thất bại. Hắn chia sẻ mình bỏ học từ nhỏ rồi theo học nghề tại một tiệm khóa. Nhờ nghiên cứu tìm tòi mà lâu ngày hắn đã tìm ra được nguyên lý mở mọi loại khóa. Từ đó, hắn bắt đầu đi theo con đường ăn trộm vì chỉ một đêm, hắn có thể kiếm được số tiền tương đương với hắn phải làm cả tháng ở tiệm khóa.

Trước khi gặp tôi, hắn chỉ dám thực hiện các vụ trộm nho nhỏ vì các hệ thống an ninh tại các ngôi nhà lớn, sang trọng của cánh nhà giàu sẽ dễ dàng bắt được hình ảnh của hắn. Nhưng từ khi có tôi gia nhập, cùng nhau chúng tôi đã thực hiện nhiều phi vụ lớn hơn. Thậm chí, có lần chúng tôi còn dọn sạch sẽ nhà của một tên giàu có trong vùng, khiến hắn phải khóc ròng ba ngày ba đêm. Vì sao lại thế? Bởi tôi là một bậc thầy ngụy trang. Trước khi thực hiện một phi vụ, tôi đã hóa trang cho cả tôi và hắn thành hai người hoàn toàn khác biệt. Sau khi hoàn thành phi vụ và rút lui khỏi điểm hành sự, chúng tôi lại ngụy trang thêm một lần nữa. Nhờ vậy, mọi vụ làm ăn của chúng tôi đều trót lọt.

Tuy không một lần thất bại, nhưng tôi vẫn sợ đêm dài lắm mộng. Ngay từ lúc có tiền thanh toán toàn bộ khoản nợ, tôi đã có ý định buông bỏ con đường kiếm lộc nguy hiểm này và tiếp tục theo đuổi ước mơ hội họa. Nhưng Dân thì không muốn! Việc kiếm tiền nhanh chóng và dễ dàng lâu ngày đã biến hắn thành một tên hám lợi. Ngay khi tôi tuyên bố không muốn trộm cắp nữa, hắn đã cực kỳ giận dữ. Nhưng lúc ấy, hắn chỉ bỏ đi một mạch mà không đá động gì đến tôi.

Không ngờ vài ngày sau, khi tôi đang ngồi tại nhà tiếp tục trui rèn kỹ năng trang điểm của mình thì cảnh sát bất ngờ ập tới. Một người trong số họ nói: "Anh có phải là anh Thắng? Mời anh theo chúng tôi về đồn! Anh là đối tượng tình nghi cho hành vi trộm cắp, chiếm đoạt tài sản cá nhân!" Tôi không hề nói lấy một câu mà nhanh chóng bỏ chạy theo lối cửa sau. Đã điều tra đến mức này, tôi không tin chỉ vài ba lời chống chế của tôi có thể khắc phục tình hình.

Vừa chạy khỏi cuộc truy đuổi của cảnh sát, tôi vừa thắc mắc không rõ tại sao hành tung của mình bại lộ. Khi lao đến một góc hẻm, tôi vô tình bị kẻ đứng trong hẻm tập kích bất ngờ khiến tôi ngã sõng soài. Mở mắt nhìn lại, kẻ tập kích tôi chính là Dân. Tôi tức giận quát vào mặt hắn: "Mày làm cái quái gì thế?!" Hắn cười ha hả trả lời: "Giao mày cho cảnh sát để lập công chứ sao!" "Mẹ kiếp! Thì ra tất cả là do mày! Tố cáo tao mày cũng sẽ bị dính vào thôi!" – Tôi tiếp tục đáp trả. "À, cái này thì mày yên tâm! Dĩ nhiên khi quyết định làm chuyện này tao đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi! Mất mấy ngày để tao đi tẩy trắng tội danh ấy chứ, tao dùng một ít tiền trộm được để thay đổi danh tính rồi. Từ giờ, tao không còn là Dân nữa, hãy gọi tao là Huy, một doanh nhân thành đạt!"

Ánh mắt tôi tràn trề sự thất vọng. Không ngờ tôi lại có một gã đồng đội khốn nạn thế này! Nhờ cuộc điện thoại từ Dân, cảnh sát nhanh chóng ập đến. Đến đây, sự việc xảy ra như ở đầu câu chuyện. Khi về đồn, tôi mới hay biết câu chuyện mà tên khốn Dân dựng lên để bán đứng tôi. Theo lời cảnh sát, kẻ tố cáo tôi là một doanh nhân tên Huy. Hắn tố cáo vì tôi đã trộm tài sản trong nhà hắn. Từ một đoạn video hắn vô tình có được từ tay một gã, mà theo lời hắn nói là tòng phạm của tôi, hắn đã lấy nó làm bằng chứng buộc tội.

Tôi xem thử đoạn video từ cảnh sát, lòng bực tức rủa thầm. Hẳn là tên khốn này đã nghi ngờ mình từ lâu nên đã lén lút quay lại video mình thực hiện hành vi trộm cắp từ sau lưng mình. Hóa ra mấy ngày hắn không đá động gì đến mình là lúc hắn dùng tiền thay đổi danh tính và dựng lên một màn kịch hoàn hảo này. Còn về tên tòng phạm của tôi trong lời khai của hắn, hắn bảo bản thân không hề biết gì về tên đó. Mọi cuộc giao dịch đều được thực hiện qua mạng. Đúng là tên khốn giảo hoạt! Việc hắn làm thì hắn đẩy sang một kẻ không hề tồn tại, còn hắn thì ung dung trở thành người bị nạn và tố cáo tôi.

Sau khi kiểm kê số lượng tiền khổng lồ mà chúng tôi từng trộm cắp, tòa án quyết định một hình phạt tù vô cùng nặng nề kéo dài vài chục năm. Đây là điều mà tôi không thể chấp nhận được! Tôi còn cả một con đường ước mơ phía trước chưa thể thực hiện được. Chưa kể, tôi còn một đối tượng cần phải thanh toán. Mặc cho đam mê có tan thành mây khói, tôi cũng quyết phải trả song phẳng món nợ này! Tôi không thể đợi đến khi mãn hạn tù để thực hiện hành vi trả thù. Bởi vài chục năm nữa, tôi không nghĩ mình sẽ truy được dấu vết của hắn.

Chuỗi ngày trong ngục tù là chuỗi ngày tăm tối nhất trong cuộc đời tôi. Tôi bị hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần bởi những tên cai ngục máu lạnh và những tên tù man rợ khác. Một điều may mắn cho tôi, những gã tù chung phòng giam với tôi thì tương đối hòa đồng. Đa phần trong số họ là những người bị ép đến đường cùng trong cuộc sống mới thực hiện hành vi phạm tội. Trong số đó, kẻ đối xử tốt nhất với tôi là một gã cao lớn tên Lộc. Vì hắn cũng bị đồng bọn phản bội nên hắn vô cùng cảm thông với tôi. Tất cả chúng tôi đều có một điểm chung là án phạt cực kỳ dài hạn hoặc xấu nhất là chung thân.

Trên tâm thế không còn gì để mất nữa, chúng tôi quyết định lên kế hoạch cùng nhau vượt ngục. Được ăn cả, ngã về không!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net