Phần 3: Truy Lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vượt Ngục

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 3: Truy Lùng

Với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề trộm cắp, tôi dễ dàng lục tìm được một số tiền đủ cho tôi ứng phó một thời gian. Có thể đây là tiền tiết kiệm của chủ nhà. Ngoài ra, tôi còn tìm được vài loại giấy tờ tùy thân của cô ấy. Khá tình cờ, trông bộ dáng tôi hiện tại không quá khác hình ảnh trên thẻ CCCD của cô ấy. Tôi vẫn luôn luyện tập trang điểm thường xuyên, kể cả khi ở trong tù, tôi vẫn dùng phương pháp tưởng tượng để thực hành. Có lẽ đây là lý do tôi có thể ngụy trang bản thân mình gần giống với chủ nhà chăng? Tôi cũng không rõ ràng lắm!

Tôi quyết định bỏ tất cả số giấy tờ cần thiết này vào một chiếc ví nhỏ cầm tay. Tôi quyết định sẽ cải trang thành cô gái này một đoạn thời gian. Bất chấp hành động này là vô cùng nguy hiểm vì một khi cô ấy phát hiện ra giấy tờ tùy thân của mình biến mất cũng là lúc cảnh sát sẽ có manh mối điều tra dấu vết của tôi. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Bởi nếu bị chặn kiểm tra giữa đường mà không có giấy tờ sẽ càng dễ bị nghi ngờ hơn. Vả lại, tôi cũng đã lấy đi một ít tiền của cô ấy. Nên dù không cầm theo giấy tờ, cô ấy cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra nhà mình có kẻ trộm đột nhập.

Vị nữ chủ nhân của ngôi nhà này tên là Lan, đây cũng sẽ là cái tên mới của tôi từ bây giờ. Có vẻ như cô nàng không có thói quen mang theo giấy tờ tùy thân trong người. Vì nơi tôi phát hiện ra mớ giấy tờ này nằm tận sâu trong tủ tài liệu. Vậy nên tôi mới bấu víu hy vọng cô ấy sẽ không phát hiện ra mình bị mất giấy tờ quá sớm. Như vậy, tôi sẽ có thêm chút ít thời gian để hành sự.

Hiện trên người tôi đang có một bộ đồ lót ren màu trắng, một chiếc đầm nhung màu đỏ, một bộ tóc giả dài màu đen và một lớp trang điểm trên khuôn mặt. Có ba điểm hiện tại tôi nghĩ mình còn thiếu chính là khuyết điểm từ đôi chân, cử chỉ và giọng nói. Tuy dáng người tôi gầy không khác gì phụ nữ, nhưng đôi chân tôi vẫn khá thô do di chứng để lại nhiều năm trong tù. Hiện nó đã lộ hẳn khuyết điểm khi mặc đầm. Vậy nên trước mắt tôi phải tìm cách khắc phục. Có lẽ bạn cũng sẽ không muốn nhìn thấy một vị tiểu thư với vẻ ngoài đoan trang mà sở hữu đôi chân thô ráp đâu nhỉ?

Sau một hồi tìm tòi trong tủ quần áo, tôi tìm thấy một chiếc quần tất màu da hoàn toàn trùng khớp với màu da của tôi. Chiếc quần tất này rất mỏng nên tôi cần phải cẩn thận từng li từng tí khi mang. Rất may, tôi đã thành công! Chiếc quần tất mang lại cảm giác rất tốt, khiến đôi chân tôi như mềm mại hơn hẳn. Có nó, khuyết điểm trên chân đã không còn nhìn thấy bằng mắt thường nữa rồi.

Tiếp đến là cử chỉ và giọng nói. Do chưa từng cải trang thành phụ nữ bao giờ nên tôi hoàn toàn mù tịt về khoản này. Cử chỉ của một người phụ nữ tôi còn có thể bắt chước mẹ tôi năm xưa chứ giọng nói xem ra là không thể. Ngày nay, Internet gần như có đủ mọi thứ phục vụ cho mọi nhu cầu cần thiết trong cuộc sống. Tôi cẩn thận mở chiếc máy tính trong nhà, cố không để lại chút dấu vết nào. Rất nhanh tôi đã tìm được thứ mình cần trên Internet, cách luyện nói giọng nữ. Tuy rất khó khăn nhưng trải qua vài giờ đồng hồ thì tôi cũng đã nắm bắt được sơ bộ rồi. Tôi cũng xem thử một số bài viết về các cử chỉ, hành động của phụ nữ và luyện tập theo.

Nhìn lại đồng hồ, hiện trời đã ngã chiều, tôi cần phải mau chóng rời khỏi đây trước khi chủ nhà trở về. Tôi gấp rút đi một mạch đến bến xe, và bắt kịp chuyến xe liên tỉnh đi xuyên suốt trong đêm. Tôi cứ đi như vậy, không dừng chân ngừng nghỉ một giây phút nào. Hiện tại, tôi đã ở khá xa thành phố giáp ranh cánh rừng có nhà giam rồi. Sau khi đến đây, tôi cho là mình có thể thở phào nhẹ nhõm một chút. Nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp tính chuyên nghiệp của lực lượng cảnh sát.

Không ngờ lệnh truy bắt lan tỏa đến cả tỉnh thành nhỏ như ở đây. Tôi vẫn bắt gặp nhiều viên cảnh sát đang tiến hành hỏi thăm người dân. Dĩ nhiên, tôi cũng không ngoại lệ. Một cảnh sát đến gần, đưa tay chào tôi rồi hỏi: "Xin chào cô! Tôi là cảnh sát khu vực ở đây. Như cô đã biết, quốc gia hiện đang truy đuổi gắt gao hai tên tội phạm vượt ngục. Đề nghị cô xuất trình giấy tờ và trả lời chúng tôi một số câu hỏi."

Tôi gật đầu hợp tác với viên cảnh sát, tay mở ví lấy ra các loại giấy tờ tôi lấy được. Nội tâm tôi đang rất lo lắng, nhưng tôi cố không thể hiện ra ngoài mặt. Viên cảnh sát cầm giấy tờ xem xét và nói: "Chào cô Lan! Địa chỉ của cô theo như trong giấy tờ là ở thành phố X cách khá xa nơi đây, sao hiện tại cô lại có mặt ở nơi này?". Tôi lại càng thêm lo sợ, thành phố X chính là thành phố giáp với khu rừng có nhà tù. Lẽ nào tay cảnh sát này đang nghi ngờ tôi chăng?

Nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đáp: "Tôi hiện đang công tác tại một công ty kinh doanh thực phẩm. Tôi đang được công ty giao nhiệm vụ khảo sát thị trường." Tôi đành phải lấy lý do này, vì cảnh sát không có khả năng chứng thực thông tin này ngay lập tức. Dĩ nhiên, tôi không dại mà lấy cớ thăm người quen. Vì chỉ cần anh ta kêu tôi dẫn anh ta đến chỗ người quen thì lúc đấy tôi lại phải bối rối rồi.

"Công ty của cô là công ty gì?" – Viên cảnh sát tiếp tục hỏi. "Dạ vâng, công ty thực phẩm An Bình ạ!" Đây là cái tên công ty tôi bắt gặp trong mẫu quảng cáo khi xem TV ở nhà cô gái tên Lan. Nghe bảo công ty này hiện tại đang phất lên, liên tục mở rộng thị trường và tuyển nhân sự nên đây sẽ là một bức bình phong hoàn hảo. Anh ta hỏi tiếp: "Thành phố X này rất gần với trại giam canh giữ hai gã tội phạm vượt ngục. Vậy..." Chết rồi, lẽ nào tôi đã để lộ sơ hở gì chăng?!

"Trong lúc di chuyển đến đây, cô có bắt gặp đối tượng nào trông có vẻ khả nghi không?" Đến đây, tôi thở phào trong lòng. Tôi đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: "Vâng, tôi cũng không quá để ý tình hình xung quanh ạ!" Viên cảnh sát trả lại giấy tờ cho tôi rồi nói: "Cảm ơn cô đã hợp tác! Mong cô từ nay để ý tình hình xung quanh hơn! Hai gã tội phạm này khá nguy hiểm, để trốn thoát, có thể bọn chúng sẽ không từ thủ đoạn nào cả!"

"Vâng, cảm ơn anh!" – Tôi nhận lại giấy tờ và trả lời anh ta. Nhưng trong lòng thì rủa thầm: "Tuy tôi từng phạm tội, nhưng tôi đây chỉ trộm cắp chứ chưa làm hại ai bao giờ, nguy hiểm là thế nào?!" Xong việc, anh ta chuyển sang hỏi đối tượng khác. Tôi mừng vì mình đã thoát được một ải. Nghĩ lại thì có lẽ cảnh sát cũng không tính đến chuyện một gã tội phạm lại đang trong hình hài của một cô gái. Nhưng sau lần va chạm này, tôi lại càng phải cẩn thận hơn mới được.

Tôi đặt phòng tại một khách sạn trong khu vực. Tuy nơi ở hiện tại đang đầy rẫy cảnh sát truy lùng ráo riết nhưng nếu hiện tại tôi rời đi thì sẽ càng gây nghi ngờ hơn. Vừa vào phòng, tôi cởi chiếc đầm nhung, quần tất và tóc giả ra cho dễ chịu. Sau đó, tôi nằm ngay lên giường chỉ với một bộ đồ lót trên người. Tôi không có thói quen ngủ mà không mặc quần áo nên tôi phải chừa lại đồ lót trên người. Tôi cũng không cởi áo ngực ra vì tôi đã mặc nó xuyên suốt mấy ngày qua và nó mang lại cho tôi cảm giác khá lạ nhưng cũng rất sướng. Tôi đánh một giấc thật sâu sau nhiều ngày không dám ngủ.

Tuy đây chỉ là một khách sạn trong một tỉnh nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ những tiện nghi cần thiết. Tôi tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng hôm sau. Cởi bộ đồ lót, tôi bước vào phòng tắm. Sau thời gian dài ở trong tù, hiện tôi đang rất trân trọng những lúc được tắm rửa thế này. Tắm mang lại cho tôi cảm giác yên bình từ trong tâm. Sau khi tắm xong, tôi mở TV để cập nhật tin tức hiện tại.

Lúc này, TV đang đưa tin về công ty thực phẩm An Bình. Theo lời người dẫn chương trình, đây là một công ty chỉ mới thành lập trong 5 năm trở lại đây nhưng mau chóng trở mình thành lão đại trong làng thực phẩm. Sau khi giới thiệu sơ lược về công ty, người dẫn chương trình mời chủ tịch của công ty lên phát biểu đôi lời. Đến lúc này, tôi tròn xoe mắt vì gã chủ tịch trong lời của người dẫn chương trình không ai khác, chính là tên khốn Dân kia! Không ngờ sau 5 năm không gặp hắn lại trở thành chủ tịch Huy của một trong những công ty thực phẩm hàng đầu quốc gia. Có đánh chết tôi cũng không tin tên khốn kiếp gian xảo này phất lên chỉ nhờ làm ăn trong sạch.

"Hay lắm! Tao hiện đang giả làm một nữ nhân viên trong công ty mày! Ban đầu chỉ là một sự tình cờ thôi nhưng xem ra Trái Đất này khá tròn. Chắc vị tiểu thư tao đây sẽ đích thân đến chào hỏi gã tổng tài bô trai mày một lời mới phải đạo!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net