Phần 5: Bị Phát Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vượt Ngục

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 5: Bị Phát Hiện

Tôi đã trải qua hai năm trà trộn và làm một nhân viên bán hàng trong công ty thực phẩm An Bình. Trong suốt hai năm qua, tôi đã bỏ đi lòng tự tôn của chính mình. Tôi chấp nhận làm những việc mình không muốn để chiều theo ý lũ khốn cấp trên. Chính vì thế, chỉ mất vỏn vẹn hai năm, tôi đã được lên làm quản lý toàn bộ chuỗi cửa hàng trên toàn quốc. Tôi đã thăng tiến ở cái nghề gần như không có tiềm năng phát triển. Tôi cũng trau dồi kỹ năng làm đẹp qua từng ngày. Vậy nên cho đến hiện tại, tôi đã vào vai cô gái Lan một cách hoàn hảo. Đôi lúc, tôi còn không nhớ rõ mình là Thắng hay Lan nữa!

Tôi cũng theo dõi tin tức trên TV và Internet hằng ngày. Nhưng điều quái lạ là tại sao hai năm qua, cảnh sát vẫn chưa tìm ra tung tích của tôi? Chẳng lẽ cô gái tên Lan vẫn chưa phát giác ra việc mình bị mất giấy tờ và tiền tiết kiệm hay sao? Tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó nữa! Dù sao, hiện tại tôi vẫn còn an toàn!

Trước mặt bè lũ cấp trên vô sỉ, tôi đã ăn diện và thể hiện nhiều hành động khêu gợi để câu dẫn bọn hắn. Không ít kẻ còn ngang nhiên đụng chạm cơ thể tôi. Tuy vậy, tôi luôn biết điểm dừng. Nếu cứ để chúng lấn quá sâu, chúng sẽ phát giác ra tôi không phải là một cô gái thật sự. Vậy nên, những lần tiếp xúc nặng nhất đa phần cũng chỉ là hôn môi mà thôi. Tuy tôi cảm thấy rất kinh tởm, nhưng vì đại sự, tôi có thể bất chấp tất cả! Đằng nào tôi cũng cảm thấy cuộc sống mình đã không còn gì để mất nữa rồi. Tôi làm như vậy không đơn giản chỉ để thăng tiến mà còn để giới cao tầng của công ty để ý đến sự xuất hiện của mình.

Mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch cho đến một ngày nọ, tôi đọc được thông tin cảnh sát đang ráo riết tái khởi động vụ truy bắt tội phạm vượt ngục khi xưa. Tôi dấy lên cảm giác lo lắng mãnh liệt. Tôi nhận ra mình cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa. Chính vì thế, trong thời gian này, tôi ngày càng bạo dạn hơn. Không lâu sau đó, cao tầng của công ty đã bắt đầu để ý đến sự hiện diện của tôi. Cả công ty rỉ tai nhau về sự xuất hiện của một cô nàng quản lý cửa hàng xinh đẹp vừa gia nhập công ty không lâu.

Một hôm khi đang làm việc, tôi nhận được thông báo triệu tập từ phòng chủ tịch. Tôi nhận ra, cuối cùng cơ hội của tôi cũng đã đến. Tôi báo lại mình sẽ đến ngay sau khi thời gian làm việc kết thúc. Tôi không vội đi gặp Dân ngay vì tôi cần chút ít thời gian chuẩn bị. Thêm nữa, tôi cho rằng, cảm giác mong đợi sẽ dễ mang lại kết quả tốt hơn. Ngày hôm ấy, tôi không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Tôi đang suy tính mình sẽ tiếp cận Dân bằng cách nào cho thỏa đáng.

Vừa tan làm, tôi chạy vội về căn hộ mình thuê ở gần công ty. Tôi cần phải thay đổi trang phục chút ít để hấp dẫn hắn. Tôi cởi toàn bộ trang phục của nhân viên bán hàng tôi đang mặc trên người. Đó chỉ là một bộ đồng phục đơn giản gồm áo phông của công ty, quần tây dài. Tôi hiện cũng chỉ đang mặc một bộ đồ lót màu trắng rất đơn giản, qua loa. Cả bộ trang phục này hoàn toàn chẳng có chút gợi cảm nào cả. Tôi mở ngăn kéo tủ lấy ra một bộ đồ lót ren màu đen sexy nhất của mình. Chiếc quần lót nữ thiết kế theo kiểu French-cut bằng ren, rất mỏng và nhỏ. Áo ngực cũng bằng ren hoàn toàn, chiếc móc nối nằm ở phía trước. Thời gian qua tôi cũng đã học được cách tạo một bầu ngực giả nhờ miếng đệm silicone cùng cách giấu đi phần thịt. Vì vậy, tôi hoàn toàn tự tin diện dù là những bộ đồ lót sexy nhất.

Do điểm đến của tôi và văn phòng chủ tịch nên tôi phải chọn trang phục công sở. Tôi chọn một chiếc áo blouse màu trắng tay ngắn thiết kế rất nữ tính với phần cổ áo khoét sâu xuống tận ngực, lộ ra khe ngực gợi cảm. Chiếc áo cũng khá mỏng, chỉ nhìn thoáng qua là thấy ngay chiếc áo ngực sexy bên trong. Tôi chọn một chiếc chân váy màu be xẻ đùi khá ngắn. Để đạt được hiệu quả cao nhất, tôi không mang vớ để khoe ra đôi chân trần thon dài. Thời gian qua, tôi đã tốn khá nhiều thời gian và tiền bạc để chữa lành và làm đẹp đôi chân. Hiện giờ, tôi đã có thể tự tin khoe nó ra rồi.

Tôi trang điểm lại theo thiên hướng gợi cảm nhất. Tôi cũng tạo mẫu lại kiểu tóc cho thật bồng bềnh. Đây là tóc thật của tôi chứ không còn là tóc giả nữa. Hai năm qua, để nhập vai một cách hoàn hảo, tôi cũng không cắt bộ tóc tự nhiên của mình. Tôi xịt một ít nước hoa nữ lên người trước khi soi gương. Sau khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, tôi mang một đôi giày cao gót có phần đế khá cao để làm nổi bật đôi chân dài của mình. Tiếp đến, tôi chọn một chiếc túi xách phù hợp rồi điệu đà về lại công ty. Trên đường đến văn phòng chủ tịch, vô số ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người hướng về phía tôi. Nhất là bọn trưởng phòng bụng phệ, chúng nhìn tôi như thể tôi là một con cừu non giữa bầy sói đói vậy!

Tôi chẳng quá để tâm đến chúng vì một khi tôi đã được cao tầng công ty để ý đến thì có cho vàng chúng cũng chẳng dám đụng đến một sợi tóc của tôi như khi xưa nữa. Tôi bước đến trước cửa văn phòng chủ tịch và gõ cửa. Bên trong có một giọng nói vang lên: "Vào đi!" Đã qua từng ấy thời gian nhưng tôi vĩnh viễn không thể quên giọng của tên chết tiệt Dân này! Tôi lên tiếng đáp lại rồi mở cửa bước vào trong.

Lúc này, Dân đang đứng chắp tay sau lưng và quay mặt về phía cửa kính phía sau. Thấy tôi bước vào, hắn xoay lại nhìn tôi rồi mở miệng cười: "Tôi đã nghe nhiều về giai thoại gần đây của cô, nàng nhân viên xinh đẹp mới gia nhập công ty của tôi. Tôi rất vui khi dưới trướng mình lại có một cô gái xinh đẹp, quyến rũ như vậy!" Tôi trả lời bằng giọng nữ: "Rất vinh hạnh cho tôi, thưa ngài!"

Hắn bỗng giơ hai tay ra và nói: "Cô có muốn tiến thêm một bước nữa không? Cô biết mình phải làm gì rồi chứ?" Tôi nhẹ nhàng gật đầu và bước về phía hắn. Ngay lúc này, tôi nhanh tay rút thanh dùi cui điện chuẩn bị sẵn trong người huơ về phía hắn một cách bất ngờ. Nhưng không ngờ, Dân dễ dàng né tránh đòn tập kích của tôi. Hắn rút con dao nhỏ và đâm về phía bụng tôi.

Tôi lãnh trọn cú đâm của hắn, máu tươi chảy ra ướt đẫm phần bụng chiếc áo trắng. Tôi đau đớn cố kiềm tiếng thét đã dâng đến cổ và khụy hai gối xuống, tay vẫn còn ôm vết thương ngay bụng. Dân ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch của hắn một cách thảnh thơi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn cười to rồi nói: "Đã lâu không gặp, anh bạn cũ của tôi, Thắng! Sao lại phải dùng cách đón tiếp này để gặp lại bạn cũ cơ chứ?"

Tôi cắn răng chửi rủa: "Thằng khốn! Vậy là mày đã biết rồi sao?!" Dân trả lời tôi bằng vẻ mặt giễu cợt: "Mày nghĩ tao ngu đến nỗi không hề đề phòng chút nào sao? Mày đừng quên việc mày vượt ngục khi ấy không hề kín đáo chút nào, báo đài vẫn đưa tin nóng trong một thời gian dài. Tao đã âm thầm đề phòng ngay từ lúc đó rồi. Thế rồi tình cờ làm sao, chỉ ít hôm sau khi mày vượt ngục, công ty tao bỗng tự nhiên lòi đâu ra một nhân tố mới đang cố tìm cách nổi danh tại công ty. Có thể do quá nôn nóng trả thù trước khi bị cảnh sát tóm nên mày đã bất cẩn rồi! Giờ thì mày cứ ngồi yên đó chờ cảnh sát đến dẫn đi đi! Chính tao là người đã đánh tiếng bảo cảnh sát khởi động lại vụ truy nã nhằm dụ mày vào tròng đấy!"

Tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Có vẻ như tao chết chắc rồi nhỉ? Nhưng nếu hiện tại tao chạy ra ngoài với vết thương này và tố cáo tội trạng của mày thì mày cũng chẳng yên ổn đâu!" Dân lại cười to: "Haha, mày cứ việc làm thế nếu mày muốn! Mày biết tại sao công ty này tuyển nhân viên nhiều nhưng chưa một ai nghỉ việc chứ? Một số kẻ cùng chí hướng với bọn tao thì đã là một phần của bọn tao, còn những kẻ không cùng chí hướng thì đã chịu kết cục không quá khác với mày hiện tại. Nói cách khác, toàn bộ nhân viên trong tòa nhà này hiện tại đều là người của tao. Mặc mày làm gì, điều đó cũng chỉ chống lại mày thôi!"

Tôi cúi đầu trong bất lực, tôi nói như tự giễu chính mình: "Đúng như tao đoán, tao không bao giờ tin một thằng khốn như mày có thể làm ăn trong sạch!" Tuy đã bị dồn vào đường cùng nhưng tôi không muốn mọi thứ chấm dứt thế này. Tôi nén đau đứng bật dậy và lao ra khỏi cửa. Dân khá bất ngờ trước hành động này của tôi nên đã đứng sững một lúc. Sau đó, hắn phát động người của hắn vây bắt tôi.

Trên đường chạy thoát, tôi tiện tay vất luôn đôi giày cao gót vướng víu. Tôi mừng vì mình đã mặc một chiếc chân váy ngắn vì hiện tại nó đang giúp tôi dễ di chuyển hơn. Tôi không cam lòng bị cảnh sát tóm lại một lần nữa sau từng ấy năm cố gắng. Tôi cứ chạy mãi, tránh né những nơi có nhiều người. Đây đã là lần thứ ba trong đời tôi phải chạy thục mạng vì cảnh sát. Lần thứ nhất là lúc Dân tố giác tôi, lần thứ hai là lúc tôi cùng bạn tù vượt ngục và đây là lần thứ ba. Sau khi chạy đến một góc khuất, tôi đã không còn gắng gượng được nữa. Hai mắt tôi mờ dần, sau đó tôi ngã sấp xuống mặt đường và không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net