Phần 6: Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vượt Ngục

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 6: Sự Thật

Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường màu trắng. Bụng tôi vẫn còn quặn thắt cơn đau do vết thương từ con dao của Dân. Hai mắt tôi còn đang mơ màng chưa thể mở hẳn. Tôi đang ở đâu đây? Lẽ nào tôi đã chết rồi sao? Sau khi tỉnh táo hơn, tôi nhanh chóng ngồi bật dậy. Vết thương tại vùng bụng của tôi hiện đang được quấn một lớp băng gạc chữa thương. Tôi nghe một giọng nói quen thuộc bên tai: "Tỉnh rồi à?"

Tôi xác định vị trí của giọng nói rồi đưa mắt nhìn qua. Khá bất ngờ, người vừa lên tiếng chính là Lộc, một trong những người bạn tù của tôi. Từ lúc vượt ngục đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại anh ta. Tôi chỉ biết là đến nay, anh ta cũng giống tôi, chưa bị cảnh sát tóm lại. Tôi hỏi: "Sao tôi lại ở đây? Nơi này là đâu?" Lộc trả lời: "Tôi mang cậu đến nơi này sau khi cậu ngất ở góc đường gần trụ sở chính của công ty thực phẩm An Bình. Nơi này là một căn hộ tôi thuê tạm, tuyệt đối an toàn, cậu không cần phải lo, cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức đi."

Tôi tiếp tục nói: "Cảm ơn anh rất nhiều! Tôi nợ anh cái mạng này! Nếu sau vụ này mà tôi còn yên ổn, chắc chắn tôi sẽ tìm cách đáp lại ân cứu mạng của anh." Lộc nhìn tôi bằng ánh mắt tỉnh bơ: "Không cần lo đến chuyện đó! Thật ra tôi còn phải xin lỗi cậu mới đúng! Cậu chỉ là nạn nhân trong cuộc đối đầu này thôi!" Lộc vẫn luôn là một con người điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy. Anh ta lúc nào cũng trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Nạn nhân? Ý anh là sao? Không đúng! Tại sao anh lại tình cờ có mặt ở đây? Mấy năm qua anh đã ở đâu và làm gì để tránh tai mắt cảnh sát?"

Lộc đáp: "Để bắt đầu câu chuyện thì cho phép tôi giới thiệu lại bản thân tôi một cách chân thực nhất. Tôi là Lộc, một đặc vụ cảnh sát thuộc tổ chuyên án. Tôi vốn đang chịu án kỷ luật vì năm xưa tôi đã tự ý đột nhập vào hang ổ của một toán buôn bán thuốc phiện để giết tên thủ lĩnh. Trong sự kiện đó, vì sự ngu ngốc của tôi mà ba đồng nghiệp đều tử nạn khi thi hành nhiệm vụ. Thuở ấy, tôi còn là một con ngựa non háu đá. Tôi kiêu ngạo vì kỹ năng của mình và nóng lòng thể hiện với cấp trên." Vừa kể, đôi mắt Lộc thoáng hiện lên nét u buồn. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến Lộc thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt cứng đờ của anh ta.

Lộc tiếp lời: "Tôi chấp nhận án phạt giáng chức từ cấp trên, nhưng sâu trong nội tâm, tôi luôn có cảm giác hối hận. Dù không trực tiếp, nhưng chính tôi đã góp phần hại chết ba người vô tội. Tôi xin cấp trên cho phép tôi vào tù để chịu phạt vì những tội lỗi đã gây ra. Ban đầu, họ không đồng ý vì họ vẫn coi trọng kỹ năng của tôi. Họ không muốn mất đi một viên cảnh sát giỏi. Nhưng sau khi chứng kiến sự đau khổ trong lời nói của tôi, họ đã thở dài đồng ý."

Tôi vẫn im lặng lắng nghe không sót một lời nào từ Lộc. Tôi khá bất ngờ về thân phận thật sự của Lộc. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao anh ta lại bảo tôi là nạn nhân. Lộc tiếp tục câu chuyện của mình:

"Mỗi ngày trong tù cứ như thế tiếp diễn, nhưng cảm giác tội lỗi trong tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai. Tuy ở trong tù nhưng bản thân tôi vẫn là cảnh sát nên tôi vẫn nhận được đầy đủ tin tức về các vụ án lớn bên ngoài. Cho đến một ngày, tôi nhận được tin dữ, gã thủ lĩnh của nhóm buôn thuốc phiện năm xưa vẫn chưa chết. Kẻ mà tôi giết khi ấy chỉ là một gã được cải trang nhằm thế mạng hắn. Thông tin của chúng tôi bị lộ do trong sở cảnh sát khi ấy có một gã phản bội. Tôi điên tiết và lâm vào một cơn khủng hoảng tâm lý trầm trọng!

Tôi đã sống như một cái xác không hồn suốt mấy tháng trời cho đến khi một gã tội phạm mới được đưa vào buồng giam của tôi. Đã lâu rồi tôi chưa thấy một gã tù kiên định như hắn. Tuy dáng người gầy tong gầy teo, liên tục bị đưa ra làm đối tượng đánh đập của những tên tù cũ nhưng trước sau vẫn không chịu khuất phục. Tôi cảm thấy tò mò nên mới tiếp cận với gã. Qua nhiều cuộc trò chuyện, tôi biết gã là một bậc thầy cải trang hành nghề trộm cắp, bị bắt do bị đồng đội phản bội. Tôi càng cảm thấy hứng thú hơn vì gã có hai điểm liên quan đến câu chuyện của tôi. Thứ nhất, hắn là một bậc thầy cải trang. Tôi bị lừa cũng do một gã cải trang. Thứ hai, hắn cũng bị phản bội giống tôi nên tôi sinh cảm giác đồng cảm với hắn.

Hắn đối xử với tôi rất đỗi chân thành, phần nào giúp tôi xua tan cảm giác thiếu sức sống. Vậy nên tuy tôi chưa bao giờ đồng tình với một tên tội phạm nhưng đôi lúc hắn làm tôi quên mất hắn cũng là một tên tội phạm. Tiếp xúc với hắn lâu ngày khiến đầu óc tôi minh mẫn hơn. Nhờ vậy, tôi mới để tâm đến những chi tiết kỳ lạ."

Tôi lúc này mới kịp phản ứng, tôi hỏi lại Lộc: "Người anh nhắc đến là tôi sao? Chi tiết kỳ lạ anh đề cập đến là gì?" Lộc đáp lại tôi: "Điều đó còn chưa rõ ràng sao? Dù cậu không biết nhưng thật ra cậu đóng một vai trò khá quan trọng với tôi. Chính cậu là người giúp tôi trải qua khoảng thời gian khó khăn. Cậu cũng là người gỡ rối nút thắt bấy lâu tôi vẫn không rõ. Trước tiên, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ là tại sao cậu lại bị kết án hàng chục năm chỉ vì hành động trộm cắp. Dù số tài sản cậu trộm đi không nhỏ nhưng cũng không đủ để nhận án phạt nặng đến như vậy. Thông qua lời kể của cậu, tôi biết cậu bị một gã tên Dân tố cáo với cảnh sát. Tôi bắt đầu tra hỏi lại cảnh sát nào chịu trách nhiệm trong sự kiện ấy. Kết quả khiến tôi bất ngờ, viên cảnh sát ấy là một gã trong đội của tôi năm xưa."

Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Ý anh là gã cảnh sát tuyên án tôi chính là kẻ phản bội anh năm xưa?" Lộc gật đầu: "Cậu thông minh lắm! Hắn ta chính xác là tên cảnh sát đã tiết lộ thông tin cho băng buôn thuốc phiện năm xưa." Tôi tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao hắn lại giúp Dân hại tôi. Tôi đã làm gì hắn đâu?" Lộc trả lời: "Đơn giản thôi, Dân có dính dáng đến đám buôn thuốc phiện đó! Cậu không thắc mắc tại sao hắn lại phất lên nhanh chóng như vậy sao? Cậu và hắn đều có xuất phát điểm và quá trình trộm cắp như nhau, vậy cớ gì hắn lại nhiều tiền hơn cậu một cách rõ ràng như vậy? Tôi không biết và cũng không muốn biết Dân đã quen với băng buôn thuốc phiện từ khi nào. Chỉ biết là lúc hại cậu, hắn đã là con cờ quan trọng trong băng. Tôi nghi ngờ, hắn còn đang từng bước lôi kéo cậu gia nhập nhưng không ngờ, cậu lại muốn thoát ly hành vi phạm tội quá sớm. Vậy nên hắn phải tìm cách xử lý cậu để bảo vệ bí mật. Lúc biết được sự thật, tôi âm thầm báo với cấp trên nguyện vọng được điều tra tiếp sự kiện năm xưa. Chỉ có giải quyết hoàn toàn vụ này, tôi mới cảm thấy vơi bớt cảm giác tội lỗi. Họ cũng vui vẻ đồng ý để tôi lấy công chuộc tội. Và lúc nghe tin cậu muốn tổ chức vượt ngục để báo thù, tôi giả vờ phối hợp để xúc tiến quá trình điều tra tiếp theo. Vậy nên, tôi cảm thấy có lỗi khi lợi dụng cậu!"

Tôi đơ người sau khi biết được sự thật. Tôi nói: "Không ngờ lại có một đoạn giai thoại như vậy sau lưng tôi! Hóa ra bấy lâu này tôi chỉ là một tiểu nhân vật trong một âm mưu to lớn!" Nói xong, tôi tự cười giễu chính mình. Lộc lắc đầu nói: "Không! Cậu đúng là nạn nhân trong cuộc đối đầu giữa cảnh sát và nhóm tội phạm, nhưng chắc chắn cậu không phải là tiểu nhân vật! Cậu có vai trò quan trọng hơn cậu nghĩ!"

Không đợi tôi phản ứng, Lộc nói tiếp: "Sau khi ra khỏi nhà giam, việc đầu tiên tôi làm là nhanh chóng xử lý tên cảnh sát phản bội. Với từng ấy bằng chứng tôi thu thập bấy lâu, hắn không kịp trở tay. Hiện hắn đã thế chỗ tôi trong nhà giam rồi! Tuy bắt được tên phản bội giúp tôi dễ chịu hơn một chút, nhưng tôi biết, thực chất tay cảnh sát này cũng chỉ là một con tốt trong tay đám buôn thuốc phiện mà thôi, kẻ thù chân chính vẫn còn đó! Phía cảnh sát vẫn giữ bí mật tuyệt đối về việc tên phản bội bị bắt. Để chân thực hơn, tôi sắp xếp cho họ giả vờ thực hiện cuộc truy bắt. Qua đó, âm thầm theo dõi hành động tiếp theo của cậu. Chính vì vậy, sau từng ấy năm cậu mới chưa bị bắt lại đấy!"

Tôi lúc này mới vỡ lẽ vì sao đến nay tôi vẫn chưa bị bắt. Hóa ra suy nghĩ của tôi còn quá nông cạn, có lẽ vì vậy tôi mới để cho Dân chơi đùa đến thảm cảnh như thế! Lộc lúc này mỉm cười nói với tôi: "Cơ mà tôi không nghĩ cậu táo bạo đến mức cải trang thành phụ nữ ấy, hơn nữa còn là một cô nàng khá xinh đẹp. Nếu không nắm mọi chuyện ngay từ đầu, thậm chí tôi còn hoài nghi cậu có thật sự là đàn ông. Rất xin lỗi cậu vì đã không thể bảo vệ cậu một cách vẹn toàn. Công ty thực phẩm An Bình là một ổ tội phạm, tôi không tài nào đột nhập vào trong để đi theo cậu được. Đến lúc cậu lao ra ngoài thì cậu đã bị thương rồi!"

Tôi nói: "Anh là người băng bó vết thương cho tôi?" Lộc trả lời: "Đúng vậy! Thân hình cậu và bộ đồ lót tuyệt lắm!" Tôi đỏ mặt ném gối về phía anh ta: "Anh! Cái đồ biến thái này!" Lúc ấy, tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại vô cùng xấu hổ khi bị anh ta nhìn thấu cơ thể. Cả tôi và anh ta cùng là đàn ông cơ mà!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net