Chap 47 - Burning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rầm! Rập!

Tiếng còi xe, tiếng chân người vội vã vang vọng trên hành lang bệnh viện. Xung quanh bầu không khí hỗn loạn.

Jisoo một thân đầy máu được đội ngũ y tá bác sĩ cật lực sơ cứu trên đường từ xe cứu thương vào phòng cấp cứu đặc biệt.

Tiếng hét lớn của bác sĩ hỗ trợ, tiếng giục giã từ y tá theo sau, tiếng các thiết bị y tế vang lên liên hồi... Tất cả những âm thanh dồn dập đánh mạnh vào màng nhĩ, khiến tai Jennie ù đi...

Nàng vô thức chạy theo cáng đẩy, nơi một nửa linh hồn của nàng đang nằm mê man mất đi ý thức. Tay nắm lấy tay chị không rời. Jennie đôi mắt đỏ sâu, cổ họng không cất nên lời. Nàng thậm chí chẳng thể trả lời bất cứ câu hỏi của ai, cổ họng Jennie như bị một lực ép vô hình cản lại.

Nàng sốc gần như suýt ngất đi, khi thấy xe của Jisoo đi ngay sau nàng bị một chiếc xe tải đi ở làn đường bên cạnh tông mạnh ở ngã tư lớn.

Chiếc xe của chị bị đẩy xa tới hàng trăm mét. Và giờ đây, người nàng yêu nhất, một thân đầy máu, mái tóc cũng ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ thẫm đáng sợ. Khuôn mặt xinh đẹp không phản ứng với bất cứ điều gì...

"Xin lỗi, cô không thể vào. Phiền ở ngoài này đợi."

Vị y tá gấp gáp ngăn Jennie lại khi cáng đẩy được đưa tới cửa phòng cấp cứu. Jisoo được đẩy vào trong, căn phòng sáng đèn u ám.

Tay Jisoo vuột mất khỏi tay nàng rồi...



...


Jennie ngồi thụp xuống thẫn thờ trên hành lang bệnh viện không biết đã bao lâu. Đôi mắt nhìn vào vô định không một tia cảm xúc. Nàng không biết phải đối diện sao với tình huống này. Nếu Jisoo có mệnh hệ gì thì Jennie phải làm sao đây? Rồi những tiếng nói trong đầu rủa xả chính mình như muốn bức điên Jennie. Nàng hối hận đau đớn tới quặn thắt tâm can...

Nhìn hai bàn tay run rẩy của mình còn dính máu đã khô, Jennie cắn chặt môi tới rách toạc. Hơi ấm của Jisoo đã không còn trong tay nàng nữa rồi. Rốt cuộc nàng đã làm gì thế này...

"Jennie!!"

"Chaeng... Lisa..."

Chaeyoung và Lisa cùng hai người quản lý hối hả chạy tới. Em lo lắng ôm lấy Jennie đang yếu ớt dựa vào tường, nàng lúc này quần áo cũng nhăn nhúm dính máu, tóc tai rối bời mặt mày nhem nhuốc.  Chaeyoung xót xa giữ vai nhìn Jennie từ trên xuống dưới xác định người chị của mình không bị thương chỗ nào mới thở hắt một hơi.

"Bình tĩnh, nói em nghe. Jisoo đã xảy ra chuyện gì?"

"Jisoo... Jisoo của chị bị đâm xe... Jisoo bị đưa vào đó rồi..."

Lúc này thân thể bé nhỏ của Jennie đã không còn thể ngồi vững, nàng khuỵ xuống oà khóc nức nở. Giọng nói khàn đục lắp bắp, câu chữ vì hoảng loạn mà cũng không còn rành rọt rõ ràng. Nhãn quang như được giải phóng, nước mắt lập tức tuôn trào. Hai tay Jennie bấu chặt lấy Chaeyoung như chiếc phao cứu sinh duy nhất có thể nương tựa. Nàng đã gượng quá lâu...

"Jennie, chị từ từ đã nào. Bình tĩnh lại."

Lisa đau lòng trao đổi ánh mắt với Chaeyoung, chỉ nhận được cái lắc đầu của em. Hai đứa thật sự cũng bất lực muốn khóc theo, tay Lisa xoa lấy một bên vai Jennie không ngừng an ủi. Tất cả đều lo lắng vô cùng. Hai người quản lý vò đầu bứt tóc, trên tay vẫn là điện thoại không ngừng báo thông tin về công ty. Họ cũng rơi vào trạng thái lúng túng trong sợ hãi.


...


Cùng lúc này một đoàn người cũng lao tới, tiếng chân vang khắp cả hành lang rộng lớn của bệnh viện. Là gia đình Jisoo. Ba mẹ Kim, anh Junghun, chị Jiyoon và còn cả Song Dino cùng một vài người khác thân vest đen chỉnh chu, họ vội vã đi đến.

Mẹ Kim xuất hiện đôi mắt đỏ hoe. Đứa con gái của bà hôm qua về nhà còn khoẻ mạnh. Giờ đã nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết. Jisoo chưa từng khiến bà phải lo lắng, nhưng một khi đã lo lắng lại là chuyện lớn tới thế này...

Đôi bàn tay mẹ Kim run rẩy nắm lấy tay Jennie lúc này đang được Chaeyoung và Lisa dìu lấy.

"Jennie! Jisoo tại sao lại nằm trong đó? Đã xảy ra chuyện gì vậy con?"

"Bác Kim... con xin lỗi..."

Jennie nấc lên liên hồi, đôi mắt sưng húp mở ra khó khăn, nàng chưa kịp nói hết đã ngất lịm đi. Hai mắt nàng tối sầm lại, cả cơ thể mất lực không kiểm soát. Chaeyoung và Lisa hốt hoảng đỡ lấy cơ thể của nàng đã đổ ập xuống. Ba Kim lúc này mới sốt ruột lên tiếng thu xếp.

"Chaeyoung, Lisa. Hai đứa cùng quản lý gọi bác sĩ đưa Jennie tới phòng cấp cứu khác đi. Nhìn con bé không ổn chút nào. Ở đây có Kim Gia lo liệu được rồi."

"Vâng ạ."

"Dino, liên hệ viện trưởng Shin. Huy động tất cả nguồn lực tốt nhất có thể cho cuộc phẫu thuật. Bao nhiêu cũng được, phải cứu được Jisoo!"

"Đã rõ thưa chủ tịch."

"Những người còn lại đi lo bịt kín những thông tin và hình ảnh bị rò rỉ từ lúc Jisoo vào đây đi. Giải quyết truyền thông đi. Nhanh gọn lên."

"Vâng, chúng tôi đi ngay!"


...


Jennie vừa được đưa rời khỏi không lâu thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Người y tá hối hả đi ra nhìn một lượt, thông báo nhanh.

"Bệnh nhân mất máu trầm trọng, chúng tôi cần người hiến máu."

"Tôi là anh trai của bệnh nhân, đây là chị gái. Để chúng tôi cho máu."

Junghun và Jiyoon nhanh chóng đứng lên đi theo bác sĩ. Jisoo thật sự đang nguy kịch. Mẹ Kim nghe vậy suy sụp như muốn lịm đi, chỉ biết dựa vào Ba Kim. Người đàn ông nghiến chặt răng kìm nén mọi thứ.

Bao năm trên thương trường Ba Kim chưa từng trải qua cảm giác bất lực tới thế này. Bất lực trước sự an nguy của con gái mình, bất lực vì không có cách nào bảo vệ Jisoo một cách khoẻ mạnh.

Ngàn vạn lần xin đừng để Kim Jisoo xảy ra chuyện gì. Nếu không Kim Gia sẽ chẳng thế chịu nổi. Cô chủ Kim Gia nhất định phải an toàn.



===



Sáu tiếng sau.

"Ngài Kim."

"Viện trưởng Shin."

Ba Kim đi tới bình tĩnh nhìn bác sĩ có tuổi vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu. Tất cả đều hướng theo sau nhưng không ai dám lên tiếng, mọi người đều nín thở lắng nghe thông tin của cuộc phẫu thuật.

Viện trưởng Shin có giao tình thân thiết với Kim Gia. Đương nhiên ông biết Jisoo. Nhìn tình trạng hiện tại thật sự xót xa. Ông đã chính tay tham gia cuộc phẫu thuật dài vừa rồi, chỉ để giành lại mạng sống cho con gái út của người bạn lâu năm.

"Cuộc phẫu thuật thành công. Rất may mắn là đã được kịp thời cấp cứu."

"Cảm ơn ông." - Ba Kim gật đầu xúc động. Như tạm chút được một nửa gánh nặng.

"Nhưng dư âm sẽ không nhỏ đâu Ngài Kim. Gãy tay phải, rạn xương đùi, những vết thương ngoài da đã được xử lý. Tuy nhiên... đó không phải điều đáng ngại nhất."

"Ông cứ nói."

"Xin hãy bình tĩnh. Jisoo đầu chấn thương mạnh, trước đó nhận định từng sử dụng nhiều thuốc điều trị tâm lý, chữa triệu chứng đau đầu. Dây thần kinh rất yếu..."

"Điều trị tâm lý? Đau đầu?"

Ba Kim nhíu mày, ánh mắt tối lại, biểu cảm cứng ngắc.

Jisoo bị bệnh về tâm lý nhưng Kim Gia không ai biết? Vì sao con gái ông lại bị bệnh? Jisoo vốn là đứa trẻ tươi sáng, thậm chí số lần con bé khóc trước mặt ba mẹ hay anh chị chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng là đứa con gái kiên cường của Kim Gia. Lý do gì con gái ông lại trở nên như vậy?

"Đúng. Chúng tôi đã xử lý ngăn tích tụ máu đông và loại trừ khả năng xuất huyết não. Nhưng dây thần kinh thì phải hết sức cẩn thận. Việc phục hồi rất quan trọng."

"..."

" Chúng tôi đã cố hết sức... Có thể việc tỉnh lại cần một thời gian dài."

"..."




===



Ba Kim ngồi trên chiếc ghế bành lớn, ánh mắt nguyên thuỷ vẫn hướng về đứa con gái bé nhỏ của mình nằm bất động trên giường bệnh.

Jisoo đã được chuyển tới phòng bệnh VVIP chăm sóc đặc biệt. Toàn thân trắng toát bởi những lớp gạc băng bó. Đầu cũng được phủ lớp băng trắng kín, mái tóc đẹp đẽ đã không còn. Khuôn mặt xinh đẹp giờ in vài vết xước đỏ tới chói mắt. Bậc làm cha mẹ sao có thể nén xót xa.

Mẹ Kim đã được Junghun và Jiyoon đưa về nhà vì tình trạng sức khoẻ không ổn định. Dù sao Jisoo cũng tạm thời coi như an toàn qua cửa tử. Không cần thiết quá nhiều người ở lại ngoài các vệ sĩ đã phân phó.

Song Dino gõ nhẹ cửa tiến vào. Ba Kim vẫn ngồi đó, đôi mắt nhắm lại có chút mệt mỏi uể oải cất tiếng hỏi.

"Điều tra ra chưa?"

"Dạ đã có hình ảnh CCTV của đoạn đường đó. Có vẻ như Jisoo đuổi theo xe của Jennie, tốc độ quá cao vượt qua ngã tư không chú ý đèn đỏ... nên bị xe tải đi hướng đường cắt ngang đã đâm vào. Là Jisoo đi sai ạ..."

"..."

"Chủ tịch..."

Dino ngập ngừng, ái ngại ngước lên nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt. Ánh mắt Ba Kim càng ngày càng tối, sự tức giận cuộn trào bên trong chỉ trực bùng nổ. Bình thường ông đã nghiêm nghị hơn người, giờ đây khi tức giận lại càng đàn áp đáng sợ.

"Jennie đâu?"

"Vẫn chưa tỉnh thưa chủ tịch. Bị đả kích và sốc mạnh nên bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô ấy. Hiện đang ở cùng Chaeyoung và Lisa. Quản lý của họ đã trở về công ty."

Ba Kim thở dài lắc đầu. Hai đứa trẻ này rốt cuộc là sao? Chuyện gì đã xảy ra khiến Jisoo trở nên thế này. Ông sẽ tạm để lại truy cứu sau, còn việc quan trọng hơn lúc này cần làm.

"Ta không muốn thấy bất cứ tin tức hình ảnh nào liên quan tới vụ tai nạn này xuất hiện trên báo chí."

"Vâng..."

"Về tài xế gây tai nạn. Đưa cho họ một số tiền. Lo cả bên cảnh sát, sự việc này chỉ là va chạm giao thông bình thường. Chỉ vậy thôi!"

"..."

"Báo YG lên thông báo Jisoo tạm thời ngưng hoạt động do lý do sức khoẻ."

Giọng nói đều đều vang lên chỉ đạo. Ba Kim tuyệt đối không để cho ai có thể tổn thương Kim Jisoo thêm nữa. Dư luận ngoài kia miệng lưỡi không xương, càng ầm ỹ càng phiền phức. Với nguồn lực và địa vị của Kim Gia, việc bảo vệ Jisoo và bảo mật mọi tin tức hoàn toàn nằm trong tầm tay.

"Vâng tôi hiểu. Tôi sẽ đi làm ngay."


...


Song Dino vừa rời khỏi ít lâu thì cánh cửa lại tiếp tục vang lên tiếng gõ. Minhyun tiến vào, anh là một trong những vệ sĩ sẽ ở lại đây bảo an cho Jisoo.

"Chủ tịch! Có tiểu thư Ninh Gia tới thăm cô chủ."

"Để con bé vào."

Minhyun cúi đầu mở cửa để thân ảnh nhỏ bé tiến vào. NingNing rảo bước đi tới chào Ba Kim, nhìn sang Jisoo đang nằm trên giường bất động. Em không tự chủ được mà bật khóc thành tiếng. Đôi mắt bàng hoàng mở to, tay che lấy miệng mình kinh ngạc. Mới sáng nay khi rời khỏi nhà em, Jisoo còn lành lặn. Giờ đây đã bất động, thương tích đầy mình. Sao có thể không đau lòng đây.

Nhìn Jisoo thế này càng khiến em chắc chắn mọi nhận định của mình là đúng. NingNing gạt nước mắt xoay người đi tới trước mặt Ba Kim, em hít một hơi sâu đưa ra đề nghị.

"Bác Kim, con có chuyện muốn nói với bác ạ."

"..."


...


"Mọi thứ con nói là thật?"

Ba Kim nhíu mày nghĩ ngợi, vẻ mặt bán tín bán nghi sau khi lắng nghe mọi thông tin của NingNing nói.

"Tuyệt đối không giả. Nếu bác không tin có thể hỏi Song Dino. Anh ta chắc chắn biết mọi thứ. Còn đây là tất cả những gì con tìm hiểu được."

NingNing dứt lời, tay liền đẩy phong bì vàng được gói một cách chỉnh chu về phía người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện.

Sungchan - người của NingNing đã tìm hiểu thu thập mọi thứ liên quan tới mối quan hệ của Jisoo. Anh ta vừa gửi cho em vào hôm nay thì Jisoo đã xảy ra chuyện. Và nếu em đoán không nhầm thì vụ tai nạn này là do Jennie Kim chứ không ai khác. Người luôn khiến Jisoo của em tổn thương.

Sau mọi sự đắn đo, NingNing cuối cùng cũng quyết định nói ra. Em tin rằng chỉ bấy nhiêu đây thôi Ba Kim sẽ hiểu được mọi thứ.

Em lặng lẽ quan sát sự im lặng của Ba Kim, ánh mắt của ông vẫn dừng lại chằm chằm ở chiếc phong bì vàng. Có lẽ việc tiếp nhận thông tin con gái mình yêu cùng giới cũng không mấy dễ dàng với người đàn ông cao cao tại thượng này.

Giọng nói mềm mỏng cất lên thu hút sự chú ý của Ba Kim một lần nữa.

"Bác Kim. Con muốn chăm sóc cho Jisoo. Con có thể làm được."

"Ta muốn hỏi tại sao?" - Ba Kim lúc này mới ngước lên đối diện với NingNing.

"Con thực sự thích... à không, con rất yêu chị ấy. Khác với Jennie Kim. Con tự tin bản thân sẽ không bao giờ khiến Jisoo thương tổn."

"..."

"Bác hãy để con đưa Jisoo rời xa nơi này. Chị ấy đã quá khổ sở ở đây rồi."

"NingNing, con sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp ở lại để ra đi sao?"

"Vì Jisoo, con có thể làm tất cả."

Ba Kim nhìn NingNing trước mặt ánh mắt kiên định không chùn bước. Vẻ mặt quả quyết có thể vì Jisoo mà bỏ lại tất cả phía sau. Không giống như chỉ nói cho có. Thái độ này khiến ông suy nghĩ.

Ông biết Ninh Gia không thiếu tiền, Ninh Nghệ Phong cưng chiều con gái như thế nào đương nhiên là rõ. Nhưng NingNing sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp cực khổ bấy lâu mới chớm nở để bên cạnh Jisoo lúc này. Ba Kim nói không bị lay động là không đúng.

Sau một khoảng lặng trầm ngâm, cuối cùng Ba Kim cũng ngước lên, ông mỉm cười điềm đạm.

"NingNing! Con không cần từ bỏ sự nghiệp vì Jisoo."

"Nhưng con..."

"Ta sẽ suy nghĩ về những gì con nói. Giờ cứ về đi. Nghe ta..."

NingNing không còn cách nào khác ngoài đứng lên cúi chào ra về. Lướt qua giường bệnh của Jisoo, ánh mắt của em không giấu được sự đau xót.

Kim Jisoo, chị nhất định phải tỉnh lại.



===



"Gọi Song Dino!"

Đôi bàn tay nắm chặt chiếc phong bì vàng ném xuống mặt bàn đầy giận dữ. Những hình ảnh, văn bản thông tin tràn ra khắp nơi, rơi cả xuống sàn. Ba Kim gằn giọng ra lệnh cho Minhyun.

Và không lâu sau đã thấy bóng dáng Song Dino hớt hải xuất hiện.

"Chủ tịch cho gọi tôi."

"Cậu nói rõ cho ta những thứ này!"

Ba Kim mặt đỏ bừng, tay chỉ vào đống giấy tờ trên bàn. Song Dino nhìn theo hướng tay của ông, anh không giấu nổi sự bối rối. Rõ ràng đã rất cẩn thận mọi thứ, tại sao những thông tin này lại có ở đây... Dù cho không phải tất cả nhưng cũng quá đủ để bộ não có sạn của Ba Kim hiểu ra mối quan hệ của Jisoo và Jennie.

"Chủ tịch bớt giận..."

"Jisoo và Jennie Kim yêu nhau?"

"..."

"Jisoo bị trầm cảm vì Jennie Kim? Cậu biết bác sĩ Ahn Yujin chứ hả? Đống bệnh án này nhìn quen không?"

Bóng dáng người đàn ông trung niên phong độ đi lại gần gằn giọng chiếu thẳng vào Dino lúc này chỉ biết cúi mặt chịu trận. Anh không thể nói dối. Chủ tịch Kim không phải người dễ qua mặt, một khi ông đã hỏi thì chắc chắn ông đã có câu trả lời. Dino chỉ biết yếu ớt thừa nhận.

"Dạ có biết..."

"Cậu còn giúp Jisoo dọn dẹp sự vụ khi Jennie ở khách sạn với người đàn ông khác?"

"Vâng..."

"Cậu biết nó đâm đầu vào cái thứ tình cảm sai trái đó mà còn tiếp tay giúp nó làm mọi thứ chống đỡ cho Jennie Kim?"

"..."

"Giỏi! Kim Jisoo giỏi! Cậu cũng rất giỏi!"

"Là lỗi của tôi không khuyên can, bảo vệ được cô chủ. Xin chủ tịch trách phạt."

Dino sợ hãi vội quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên. Ba Kim càng nói giọng càng trầm hơn, đó là khi ông bùng nổ sự nguy hiểm. Dino chưa từng được chứng kiến chủ tịch Kim của K-Shin phẫn nộ tới thế này. Thậm chí nếu nói ông sẽ giết anh cũng không phải là không thể.

Một khoảng im ắng đáng sợ lại trôi qua. Dino đầu cúi ngày càng thấp, anh không dám ngước lên nhìn. Ba Kim vẫn sừng sững đứng đó như một tượng đài cao lớn, khí chất bức người lạnh lẽo.

Ông nhìn Jisoo nằm trên giường bệnh cùng đống dây dợ thiết bị y tế cắm khắp người. Nén một tiếng thở dài, cuối cùng sau khi bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt không rõ sắc điệu lại vang lên ra lệnh.

"Đứng lên! Cậu sẽ bị phạt sau. Còn bây giờ... Chuẩn bị đi. Ngày mai đưa Jisoo rời khỏi đây."

"..."



---
tbc.

Chăm chưa chăm chưaaa huhu thương tui với này. Đọc cmt của mọi người phấn khích quá nên phải cố cày ra chap cho mau. 🤧🤧

Bắt đầu kịch tính. Jisoo có mất trí nhớ không thì chưa biết nhưng xem chừng toang hoác rồi đó.
Jennie sẽ sao đây khi tỉnh lại... 🥲🥲
Chap vừa rồi có nhiều người nói Jennie nết kì. Nhưng thực ra theo tui thì với cương vị là Jen lúc đó, ai cũng sẽ điên cuồng ghen tuông vậy thôi. Ai mà chịu cho nổi. 🥲
Jisoo không sai, Jennie cũng không sai, NingNing càng không sai vì tui bảo ẻm vậy á :)) Tui sai nha ... 😂

Và đừng chửi nhân vật nào quá đà nha mọi người. Dù là phản diện hay thế nào thì những nhân vật trong này đều do tui tưởng tượng thui. Cmt vui đừng quá nghiêm túc và cay đắng nhé 🥲 Fic thì phải có người này người kia mới tạo nét được chứ nè... Đừng chửi bậy không là wattpad kiểm duyệt bay màu fic thì khổ tui lắm... 🥲

Love all ~~ Enjoy cái mâu mần này đuyyy!!! 🥰❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net