Chương 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy mùi thơm đó xuất phát từ một cô gái.

Một cô gái cao hơn cô một chút, cô ấy có mái tóc vàng pha xanh và hồng. Đầy màu sắc tươi sáng. Tại sao cảm giác buồn nôn, nổi mề đay và cổ họng nghẹn lại thường xảy ra khi Wednesday nhìn vào các màu khác ngoài màu đen và trắng, vẫn chưa xảy ra từ khi cô gặp cô ấy.

Không thể nào. Cô còn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô ấy.

Và điều này đủ để khiến Wednesday rơi vào tâm trạng tồi tệ.

Sao cô ta dám.

Khi cô Thornhill đưa cho cô tờ giấy ghi thông tin chi tiết về ký túc xá của cô, tâm trạng của cô thậm chí còn sa sút hơn nữa. Bây giờ cô phải sống với niềm sung sướng không thể chịu nổi này.

Chúa ghét cô đến vậy sao.

Không sao, cô cũng ghét người.

"Em xin lỗi." Enid khẽ thì thầm, mắt cô ấy đang tránh né những ánh mắt khác.

Thật kỳ lạ. Cô ấy đang xin lỗi vì sự tồn tại của cô ấy hay là việc cô ấy phải chia sẻ phòng với Wednesday?

Lạ lùng.

Wednesday không yêu cầu giao tiếp bằng mắt khi nói chuyện với ai đó. Cô có thể hiểu họ mà không cần nhìn thẳng vào mắt. Cô luôn có thể tìm ra điểm yếu của họ. Nhưng việc Enid tránh giao tiếp bằng mắt khiến Wednesday... khó chịu.

"Cho điều gì?" Wednesday trả lời mà không cần suy nghĩ. Cứ xem như đó là sự tò mò của cô đi.

"Tớ biết-" Cô gái nghe như thể đang rất đau đớn, một âm thanh the thé như ban nãy thoát ra.

"Tớ biết cậu sẽ không thích tớ là bạn cùng phòng của cậu. Tớ có thể thử và xin cô Thornhill đổi chúng ta với những cô gái khác." Enid cuối cùng đã nói ra. Cô ấy nghe có vẻ quẫn trí.

Và điều gì đó khiến Wednesday có cảm giác choáng ngợp trong ruột, thôi thúc cô ... an ủi cô gái này.

An ủi?

Từ trước đến giờ, trong cuộc đời Wednesday, cô chưa từng an ủi bất cứ ai. Hiện tại, cô không biết tại sao từ này lại có trong vốn từ vựng của mình.

Ngay cả khi Pugsley bị gãy chân, xương nhô ra khỏi cơ thể cậu ấy. Tiếng khóc và tiếng la hét của cậu bé chẳng làm được gì ngoài việc khiến Wednesday khó chịu.

"Không cần. Tôi sẽ chịu đựng trong im lặng. Chủ yếu là im lặng." Wednesday trả lời và ngạc nhiên với chính mình.

Nó gần như là lời an ủi mà Wednesday có thể nói ra.

Enid dường như còn thu mình lại hơn nữa.

"Để tớ dẫn cậu đến ký túc xá." Cô gái tóc vàng khẽ nói.

Ký túc xá là ngày và đêm. Một thế giới chia đôi. Về phía Enid, có đủ màu sắc để khiến Wednesday phải cố gắng 'Giữ cho đôi mắt của cô nguyên vẹn'. Cô không biết làm thế nào cô gái ấy có thể ngủ giữa sự quái dị đó.

Một đống gấu bông và những chiếc khăn quàng cổ đầy màu sắc nằm ở mép giường đơn của cô. Tất nhiên, cái giường cũng có ga màu hồng với những chiếc gối màu trắng.

"Cực kỳ buồn nôn. Làm thế nào cậu có thể ngủ trong đống màu sắc đó?" Wednesday buột miệng.

Enid cứng người lại và một tiếng thút thít thoát ra. Cô ấy phát ra những âm thanh kỳ lạ vào thời điểm kỳ lạ.

"Tớ thích màu sắc." Vẫn là giọng Enid nhưng thì thầm.

"Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi sẽ sắp xếp bên của mình và tiếp tục viết cuốn tiểu thuyết. Tôi đã cắt giảm quá nhiều thời gian viết của mình khi đến nơi này. Tôi đang bị chậm tiến độ." Wednesday đi về phía cô ấy trong ký túc xá. Bên này tốt hơn nhiều. Đồ nội thất bằng gỗ tối đến mức gần như là màu đen. Chiếc giường trông sần sùi và rất khó chịu. Gần như mọi thứ đều có mạng nhện với một lớp bụi dày trên bề mặt.

Hoàn hảo.

Khi Wednesday sắp xếp chỗ mình và điều chỉnh mọi thứ theo tiêu chuẩn của riêng, cô  không còn để ý đến cô gái tóc vàng phía sau đang siết chặt hai bàn tay vào nhau và những giọt nước mắt đang chực trào trên mắt cô ấy.

"Có muốn tớ giúp gì không?" Enid khẽ hỏi.

"Không. Tôi có có cách sắp xếp môi trường đặc biệt của mình. Mọi thứ phải thật hoàn hảo." Wednesday lơ đãng trả lời.

Wednesday không bao giờ làm sạch mạng nhện vì điều đó sẽ là thô lỗ với những con nhện khi dệt chúng. Cô ấy sẽ không phủi bụi vì điều đó tạo ấn tượng cho những kẻ đột nhập rằng không có ai sống ở bên này nữa, do đó, Wednesday có thời gian để trốn khỏi bóng tối và cắt cổ chúng nếu chúng dám động đến đồ đạc của cô.

"Được rồi. Tớ sẽ đi gặp một người bạn. Ở tầng dưới. Cậu có thể tham gia cùng chúng tớ." Enid nói, dường như chỉ là sự lịch sự trong giao tiếp bình thường, như thể ở gần Wednesday đã khiến cô ấy khó chịu. Những tiếng động lạ có thể lại xuất hiện.

"Không cần." Wednesday nói khi cô ấy tiếp tục mở đồ đạc, sắp xếp theo sở thích của mình, chiếc máy đánh chữ là niềm tự hào và thú vui của cô ấy, nó được đặt cẩn thận trên bàn.

Mải mê suy nghĩ về việc sắp xếp đồ đạc theo ý chính mình, cô không hề để ý đến cô gái tóc vàng lau nước mắt và rời khỏi phòng.

Gần như đã hoàn thành nhiệm vụ, Wednesday sắp xếp lại quần áo có số lượng hạn chế của mình.

Sắp xếp chúng theo các sắc thái khác nhau của màu đen. Trong số 16 biến thể của màu sắc, Wednesday có 15.

Hai đôi giày chiến đấu với hai kiểu khác nhau. Tất nhiên đều màu đen.

Cuối cùng, cô ấy đặt ga giường màu đen của mình lên chiếc giường sần sùi và giấu con dao mổ và bộ dao bên dưới tấm đệm. Wednesday ngồi vào bàn và bắt đầu viết ghi chú trên một tờ giấy cho bài viết tiếp theo của cô ấy.

Qua chiếc đồng hồ báo thức cũ, Wednesday nhận ra lúc này đã 7 giờ tối. Hàng giờ đã trôi qua rồi. Cô có lẽ đã bỏ lỡ bữa tối.

Chẳng có gì đáng lo ngại. Bụng đói thường thúc đẩy Wednesday có thể viết tốt hơn. Cô sẽ ăn uống bình thường lại vào ngày mai.

Suy nghĩ của cô trôi dạt đến người bạn cùng phòng và Wednesday không thể hiểu tại sao.

Enid có mùi dễ nghe nhưng đó không phải là lý do khiến cô mãi nghĩ đến cô ấy. Và điều kỳ lạ nhất là những suy nghĩ đó không phải cơn ác mộng nhuốm máu như thường lệ của Wednesday.

Nó khiến Wednesday buồn rầu đến mức cô không thể viết tiếp những suy nghĩ của mình lên giấy được nữa.

Wednesday quyết định tốt nhất là đi ngủ. Thay trang phục ban đêm thông thường, tắt đèn và quấn chặt mình trong chăn, dưới dạng một chiếc áo khoác thẳng. Hai tay cô ấy khoanh trước ngực như của một xác chết. Wednesday đi vào giấc ngủ.

Wednesday rất thích những cơn ác mộng và cô thường mong chờ chúng. Sự thoải mái của máu nóng, chiến tranh và sự hủy diệt. Bạo lực và đau buồn .Cô không bao giờ mơ và điều đó tốt cho cô.

Tất nhiên, đêm nay thì khác vì lần đầu tiên trong đời cô nằm mơ.

Về móng vuốt, mặt trăng và mái tóc vàng nhạt. Những tiếng gầm gừ và tiếng rên rỉ.

Của Enid.

____________

Khi Wednesday biết được bạn cùng phòng là Enid, một cái nhìn ghê tởm hiện trên khuôn mặt cô ấy cùng với vẻ mặt nhăn nhó đau đớn. Và trong khoảnh khắc đó, trái tim của Enid tan vỡ. Cô thậm chí không chắc tại sao nó lại ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy nhưng một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi miệng cô trước khi cô có thể ngăn chặn nó.

Và trước khi cô có thể kiềm chế bản thân, một lần nữa, cô đã xin lỗi. Cô xin lỗi vì đã là một sự bất tiện. Cô không muốn gì hơn là cuộn tròn ngủ đông trong vài tháng.

Sau đó, Wednesday đã phải yêu cầu làm rõ. Và Enid đã cố gắng hết sức để giải thích bằng những tiếng rên rỉ khó chịu. Chúa ơi, cô nghe giống như tất cả các omega mà mình biết.

Khi Enid cho Wednesday xem ký túc xá hiện đang ở chung của họ, Wednesday đã thêm muối vào vết thương khi xúc phạm tổ của cô. Đó là sự phản đối mạnh mẽ đối với cái ổ mà cô đã làm cho chính mình, vì lý do nào đó, sự ghê tởm mà cô nghe thấy trong giọng điệu của cô gái tóc đen - đã bắn vào tâm Enid và một lần nữa khiến cô phát ra một âm thanh khó chịu khác - lần này là một tiếng thút thít.

Wednesday bắt đầu sắp xếp chỗ mình mà không nhìn Enid. Enid đã cố gắng để điều đó không ảnh hưởng đến mình.

Có một sự thôi thúc mạnh mẽ trong cô mong muốn cô giúp Wednesday xây dựng tổ ấm của cô ấy. Và trước sự thống khổ của Enid, cô nhận ra cô muốn tỏa mùi hương của mình lên đồ đạc của cô gái tóc đen. Giúp cô gái ấy giống như là bổn phận của cô, cô đan hai bàn tay vào nhau để giải phóng một số căng thẳng trong người.

Và rồi Wednesday đã từ chối lời đề nghị của cô và vì một lý do nào đó không rõ, cơ thể cô đã đón nhận lời từ chối đó.

Cô đưa ra lời mời Wednesday, tham gia cùng cô và Yoko trong hội trường nhưng một lần nữa, ý tưởng này đã bị bác bỏ.

Enid không kịp ngăn lại những dòng nước mắt lăn dài trên má. Và cô đã nỗ lực để kìm lại tiếng nức nở muốn thoát ra. Cô không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cô hầu như không biết Wednesday, vậy tại sao điều này lại ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy. Cô rời đi trước khi có thể làm mình xấu hổ hơn nữa.


Enid luôn có khứu giác mạnh. Vì cô ấy không hơn gì một con chó con.

Cô ngửi thấy mùi lũ trẻ đang chơi trên phố, đầu gối chảy máu của chúng và tiếng trò chuyện nhẹ nhàng của các bà mẹ đứng gần chúng. Ông già cách đó vài căn nhà, người liên tục chiếu lại những bộ phim sitcom cũ từ những năm 80 trên TV. Bữa ăn mỗi ngày đều là thịt gà, cơm và cà rốt.

Khả năng đánh hơi của cô trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi bước vào tuổi dậy thì. Cô có thể phân biệt nếu ai đó bị bệnh hoặc sắp bị bệnh. Và giống như đồng loại của mình và những sinh vật huyền bí khác, cô có thể biết ai đó là omega, beta hay alpha.

Mùi hương Wednesday là một điều bí ẩn. Nó có một quyền lực mà alpha thường có nhưng điều đó là không thể vì cô ấy chỉ là một con người. Nó có mùi rất dễ chịu và cảm giác như ở nhà, một cảm giác an toàn và thoải mái.

Khi Enid chạy khỏi ký túc xá chung của họ, cô đã hít một hơi thật sâu giữa những tiếng nức nở và lần thứ hai trong ngày hôm đó, đầu gối của cô gần như khuỵu xuống. Cô có thể ngửi thấy thứ gì đó mà cô không thể tin được. Cô có thể ngửi thấy mùi của một omega đau khổ.

Không có omega nào ở Nevermore. Đó là điều mà mẹ của Enid rất thích. Bà ấy nói omega không nên đến trường học. Họ nên ở cùng gia đình hoặc với người bạn đời điều đó giúp họ an toàn.

Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra được. Enid chắc chắn rằng cô chỉ biết mình là gì sau khi biến thành người sói hoàn toàn. Trước đây chưa từng xảy ra. Tại sao cô ấy biết được mình là ... ồ không.

Enid dừng lại và trốn trong một hốc tường, dùng bóng tối để che giấu những âm thanh đau khổ mà cô đang tỏa ra pheromone mà bất kỳ sinh vật huyền bí nào cũng có thể nghe được.

Wednesday là bạn đời của Enid. Không có lời giải thích nào khác. Cô gái ghê tởm chính sự hiện diện của cô, chính là alpha của cô. Alpha không muốn cô ấy. Lần này Enid không thể kìm lại tiếng khóc chói tai.

"Enid?" Yoko nhìn vào nơi Enid đang trốn và trước khi ma cà rồng có thể chớp mắt, cô đã ôm một người sói đang đau khổ trong vòng tay.

"Yoko." Enid thút thít gọi tên người bạn thân nhất của mình, vòng tay ôm lấy ma cà rồng chặt hơn, ma cà rồng cũng rất chậm rãi vòng tay ôm lấy Enid.

"Tại sao cậu có mùi giống như một omega đau khổ?" Yoko phá vỡ sự im lặng bằng những lời nói nhỏ nhẹ, nhưng giọng điệu đầy bối rối.

"Đoán xem ai đã tìm thấy alpha của họ?" Enid thì thầm, cổ họng đau rát không thể cất giọng cao hơn được nữa.

"Alpha không muốn tớ." Những âm thanh đứt quãng phát ra từ Enid.

Yoko, người bạn thân nhất mà bất cứ ai cũng muốn, chỉ đứng đó và an ủi người sói đang quẫn trí bằng những lời xoa dịu và những cái chạm nhẹ an ủi.

"Đêm nay cậu muốn ngủ trong phòng của tớ không?" Yoko nhẹ nhàng hỏi trong khi bàn tay đang vuốt ve mái tóc của Enid. Bất cứ ai nhìn vào hai người họ sẽ ngay lập tức cho rằng đó là cái ôm của người yêu nhưng không phải vậy. Họ là chị em về mọi mặt trừ máu mủ. Yoko là một phần của Enid. Có thể xem là bầy đàn riêng của cô ấy.

"Vâng, làm ơn." Enid trả lời khi vùi mặt trong áo khoác của Yoko. Yoko luôn có mùi như vậy. Mùi sắt từ bữa ăn mới nhất của cô ấy, hạt cà phê từ loại cà phê mà cô ấy thề không thể sống thiếu và vị bạc hà từ kem đánh răng yêu thích.

"Đi thôi, quả bóng lông lá. Đi ăn tối rồi về ngủ." Yoko nhẹ nhàng tách mình ra khỏi Enid và đẩy cô ấy về phía phòng ăn. Yoko đi đầu và lấy cho Enid một đĩa bít tết quý hiếm, những miếng thịt bò với một thìa rau, chỉ có rau xanh khiến Enid không hài lòng.

Enid ăn trong im lặng dưới sự giám sát của Yoko, ma cà rồng phải đảm bảo Enid ăn xong tất cả trước khi dẫn Enid về đến ký túc xá của cô ấy.

Yoko nhanh chóng làm ổ cho Enid trên tấm thảm sang trọng cạnh giường của cô. Điều tuyệt vời về Yoko là cô ấy biết tạo một cái ổ thoải mái cho Enid.

Yoko đã không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, cô biết Enid sẽ nói với cô khi cô ấy muốn và Enid thật sự biết ơn cô ấy vì điều đó.

Mỗi người đã sẵn sàng đi ngủ và ngay trước khi Enid chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, ý nghĩ cuối cùng của cô là Wednesday đang đứng trước mặt cô, nở một nụ cười nhếch mép với con dao mổ trong tay.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net