Chương 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wednesday chợt tỉnh giấc, căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối. Làn gió thổi qua cửa sổ làm nhiệt độ trong phòng thấp hơn vài độ so với mức dễ chịu. Điều đó thật đáng yêu. Wednesday quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức gần đầu giường.

4:10 am

Thức dậy sớm không phải là điều mới mẻ đối với Wednesday. Cô ấy thường dậy sớm thế này để đi đào mộ, không khí buổi sáng se lạnh khiến công việc trở nên khó khăn hơn nhiều. Nó khiến Wednesday hoàn toàn thích thú.

 Khóe mắt di chuyển xuống sàn nhà cạnh giường, cô nhìn thấy một mái tóc vàng thấp thoáng và một tiếng thút thít rất nhẹ.

Bỏ chiếc chăn nặng nề trên người, cô nhìn qua mép giường và một tiếng thở hổn hển nhẹ thoát ra vào Wednesday trước khi cô có thể ngăn chặn nó.

Đó là Enid, cô ấy cuộn tròn như một quả bóng trên sàn gỗ cứng, run rẩy không có gì để giữ ấm. Móng vuốt của cô ấy vươn dài ra và cắm vào cánh tay đang quấn quanh cơ thể cô ấy. Máu chảy ra từ móng vuốt của Enid. Thông thường mùi máu khiến Wednesday vui vẻ. Nhưng bây giờ... Bây giờ điều đó làm cô khó chịu.

Một mùi hương bên dưới máu, tuy mờ nhạt, nhưng lại gây tò mò cho Wednesday. Những mùi hương đôi khi có thể bộc lộ tâm trạng của mỗi người. Wednesday đã ngửi nhiều mùi hương khác nhau trong đời. Nhưng mùi này...

Tuyệt vọng? Không đúng.

Sự tức giận? Cũng không phải.

Đau đớn? Có một chút nhưng đó không phải là mùi hương mà Wednesday đã ngửi thấy.

Và rồi Wednesday nhớ ra rằng mình đã ngửi thấy mùi hương giống như vậy trước đây.Đó là một lần khi cô khoảng 6 tuổi.Mẹ đã bắt cô phải tham dự một buổi họp mặt cộng đồng cùng gia đình. Morticia đã nói dối rằng họ sẽ phục vụ món yêu thích của Wednesday - máu của những người vô tội.

*Vài năm trước*

Wednesday đang đứng cứng đờ bên cạnh Pugsley, cậu em trai cô đang ngứa và muốn xông vào đám đông, đánh gục một số người.

Rồi cô nhìn thấy họ.

Từ nơi cô đứng, cô có thể nhìn thấy cặp đôi đang đứng ở một góc. Người đàn ông tóc đen thấp hơn người đàn ông tóc nâu kia một cái đầu. Người đàn ông tóc nâu vòng tay qua eo của người kia. Có một dấu cắn nổi bật trên cổ người đàn ông nhỏ hơn, như một lời cảnh báo cho người khác. Một dấu chủ quyền.

"Ah, mối đe dọa nhỏ của bố đang tò mò đúng không?" Gomez Addams thì thầm vào tai con gái mình.

"Đúng ạ." Wednesday nheo mắt nhìn cha cô.

"Con đã học về những kiến ​​thức cơ bản về Người sói nhưng còn nhiều điều hơn thế nữa về họ mà con chưa biết đến. Có rất nhiều điều để con tìm hiểu thêm về đặc điểm sinh học và cách sống của họ." Gomez nhìn con gái của mình. Sự tò mò của con bé chắc chắn di truyền từ anh.

"Kể thêm cho con nghe đi. Tại sao người nhỏ hơn lại có vết cắn trên cổ?" Wednesday mong muốn được nghe thêm.

"Bình tĩnh nào, bé con. Ta sẽ nói cho con biết." Gomez xoa dịu đứa con đang bực bội của mình.

"Con không bé." Wednesday gầm gừ.

"Tất nhiên rồi. Bây giờ, có vài điều con nên biết về những người sói. Có ba giới tính trong loài của họ. Omega, beta và alpha. Omega là những người phục tùng - chăm  lo gia đình, giàu tình yêu và cần được bảo vệ. Beta là trung lập. Họ không phục tùng cũng không lãnh đạo. Alpha là những người lãnh đạo. Chiến đấu quyết liệt để bảo vệ đàn của họ và quan trọng nhất là người bạn đời của họ." Gomez đã giải thích xong những điều cơ bản về những người sói.

Wednesday quyết định khi về nhà sẽ tìm tòi nghiên cứu thêm về họ. Gomez cười khúc khích khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm trong mắt con mình. Anh ấy biết rằng anh ấy sẽ phải tìm nhiều cuốn sách về người sói hơn trong thư viện của mình.

Pugsley đã đẩy một người phụ nữ lớn tuổi xuống hồ bơi và làm vỡ một cổ vật quan trọng, Morticia và Gomez sau đó quyết định đã đến lúc phải trở về nhà. Khi họ tiến về phía những cánh cửa kính lớn, họ đi ngang qua cặp người sói mà Wednesday đã thấy. Có một làn gió nhẹ thổi qua, nó mang mùi hương của hai người đàn ông thổi về hướng của Wednesday. Cô có thể ngửi thấy alpha. Mùi hương mạnh mẽ và quyền lực của anh ta làm cho tóc gáy Wednesday dựng lên. Nó thật choáng ngợp.

Sau đó, cô ngửi thấy omega. Mùi hương đó nhẹ nhàng và dịu dàng hơn. Nó gợi cho Wednesday nhớ những cuộn giáy cũ của cha cô, nó mang lại cảm giác an tâm và sự an ủi. Wednesday không chắc là cô thích nó hay không. Nó làm cô liên tưởng đến một người dễ bị tổn thương, dễ bị tấn công.

*Kết thúc hồi tưởng*

Wednesday giật nảy mình khỏi đoạn hồi tưởng và nhìn chằm chằm xuống Enid với ánh mắt suy tư.

Vậy rất có thể Enid là một omega.

Wednesday nhớ đã đọc một đoạn từ một trong nhiều cuốn sách mà cô ấy đã ngấu nghiến khi còn trẻ về những Omega. Khi một người có dấu hiệu là một omega khi còn trẻ, người ta khuyên rằng họ nên ở bên những thành viên đáng tin cậy trong gia đình, nếu không họ sẽ trở nên cực kỳ dễ xúc động và không ổn định. Các Omega cần một chiếc ổ thoải mái và ngủ đủ giấc vì cơ thể cần thích nghi với các hormone mới tràn ngập trong họ.

Wednesday không thể hiểu được tại sao Enid lại cuộn tròn trên sàn gần giường của Wednesday khi cô ấy có giường của mình cách đó vài bước chân.

Cô nhìn xuống một lần nữa và suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo. Không nghĩ ngợi thêm cô mở miệng,

"Enid." Wednesday nói chắc nịch, mặt cô tiến đến gần để cô gái tóc vàng có thể nghe thấy.

Enid phát ra một tiếng rên rỉ khác và thân hình ấy run lên. Móng vuốt của cô ấy vẫn vươn dài và cắm sâu hơn vào cơ thể cô ấy, máu chảy ra nhiều hơn từ vết thương. Một mùi hương mới được phát ra và lần này là sự khiếp sợ.

Wednesday gầm gừ với chính mình. Thông thường nhìn thấy ai đó trong tình trạng khó chịu rõ ràng như thế này sẽ khiến Wednesdsy có tâm trạng tốt. Nhưng tất cả những điều này lại khiến cô tức giận. Cô cũng khá bối rối với chính mình.

Những tiếng rên rỉ ngày càng lớn, chúng đập vào màng nhĩ của Wednesday.

Cô phải làm một việc mà cô chưa bao giờ sẵn lòng làm nhưng Wednesday không còn cách nào khác. Cô đưa tay nắm chặt lấy vai Enid và lắc mạnh.

"Enid." Wednesday thốt ra tiếng càu nhàu khó chịu. Cô cảm thấy sức nóng từ cơ thể cô gái tóc vàng truyền qua cánh tay sau khi tiếp xúc làm cả người cô nóng theo cảm giác này khiến cô muốn bệnh.

Thay vì đôi mắt xanh thường ngày của Enid, giờ đây chúng có màu vàng, tỏa sáng rực rỡ trong căn phòng ký túc xá tối tăm của họ.

"Enid, đứng dậy và về giường mình ngủ." Wednesday nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn.

Trước khi Enid nhận thức được cô ấy đang làm gì, cơ thể của cô ấy dường như tuân theo mệnh lệnh của Wednesday theo cách riêng của nó. Cô ấy loạng choạng đứng dậy, khẽ run rẩy và chậm rãi bước về phía giường mình.

Wednesday nhìn theo và cô nói tiếp,trước khi cô có thể ngăn mình lại

"Hãy chui vào chăn và sưởi ấm."

Wednesday ngồi đó, cũng bị sốc trước mệnh lệnh mà cô đã đưa ra cho Enid. Từ khi nào cô quan tâm đến sức khỏe của người khác vậy. Có lẽ nó là một khả năng của omega. Có lẽ họ tiết ra pheromone khiến những người ở gần họ muốn bảo vệ, chăm sóc cho họ. Điều này có vẻ hợp lý.

Wednesday chắc chắn rằng Enid đã ngủ thiếp đi, cô ấy không còn run rẩy nữa và những tiếng động the thé cũng im bặt trước khi Wednesday nằm xuống và chìm vào giấc ngủ không yên bình.

_____________

Enid thức dậy từ từ, mọi thứ xung quanh cô quay vòng và cô chắc chắn rằng mình sắp nôn ra mất. Đầu cô cảm thấy choáng váng, tai ù đi như thể có miếng bông gòn nhét trong tai mình.

"Tôi không chắc là cậu đã tỉnh hẳn chưa." Wednesday ngồi ở bàn của cô ấy, quay lưng lại với Enid, gõ máy đánh chữ một cách giận dữ.

Những ký ức mơ hồ về ngày hôm trước tràn về và Enid chắc chắn rằng mình đang thở gấp hơn. Cô ngủ ở chỗ Yoko, làm thế nào mà cô lại trở lại ký túc xá với Wednesday alpha của mình. Làm sao nó có thể xảy ra. Cô không thể nhớ mình đã quay lại đây bằng cách nào.

Và chợt rồi một ký ức ùa về. Cô lẻn qua cửa và bò đến cạnh giường của Wednesday, cuộn tròn trên sàn nhà. Cơ thể cô thư giãn hơn khi hít thở mùi hương alpha của mình. Sau đó, Wednesday bảo cô về giường ngủ, cách nói của cô ấy nghe như một Alpha đang ra lệnh cho omega của mình. Enid hầu như không ngăn mình leo lên giường theo lời cô ấy. Cô ấy mừng vì mình còn chút tỉnh táo để nhận ra rằng mình không có nằm trong túi đựng xác.

Wednesday không nhận ra rằng Enid gần như suy sụp tinh thần, mà tiếp tục nói,

"Trong tương lai, xin vui lòng kiềm chế không đến bên cạnh căn phòng của tôi vì tôi rất coi trọng quyền riêng tư của mình," Wednesday lạnh lùng nói.

Enid cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên cổ,

"Tớ bị mộng du. Tớ đã không kiểm soát được hành động của mình. Tớ xin lỗi vì đã gây bất tiện cho cậu." Enid nhấn mạnh ở câu cuối, giọng cô trở nên nghẹn lại như có một cục nghẹn trong cổ họng.

Wednesday từ từ quay lại và nhìn chằm chằm vào Enid với vẻ suy tư và tò mò. Đôi mắt đen của cô tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt của Enid.

Omega bên trong của Enid muốn lăn lộn trên sàn, để lộ bụng ra vẻ phục tùng và gừ gừ, cố gắng lôi kéo alpha đến với mình.

Nhưng cô bắt đầu cảm thấy e dè và lo sợ về alpha của mình - Wednesday, sẽ làm gì nếu cô thô lỗ như vậy.

"Cậu nên ăn đi. Đã gần 2 giờ chiều và tôi chắc chắn rằng một con sói man rợ như cậu chắc hẳn đang thèm một thứ gì đó tươi sống và máu me." Wednesday vừa nói vừa đứng dậy, cẩn thận xếp các tờ giấy của mình ngay ngắn vào một chiếc hộp gỗ đặt cạnh máy đánh chữ.

Enid lùi lại như thể cô vừa bị tát. Những lời nói đó không phải là sai sự thật nhưng tất nhiên cách nói của Wednesday đã khiến Enid bị tổn thương.

"Và bảo bạn gái của cậu đừng xông vào ký túc xá của chúng ta như thể cô ấy là chủ ở đây. Tôi mong đợi sự riêng tư từ cậu và tôi. Tôi không mong muốn có sự xuất hiện của cô ấy, dù cô ấy có thực sự là bạn gái của cậu hay không." Wednesday nói nhỏ, giọng cô gần như càu nhàu.

Enid dịu đi, omega bên trong của cô một lần nữa cố gắng thoát ra và cầu xin alpha tha thứ.

Enid nhìn thấy đôi mắt của Wednesday nheo lại trầm ngâm trước khi cô ấy quay lại và bước ra cửa.

"Đến đây. Chỉ cho tôi hội trường ở đâu." Wednesday ra lệnh, đứng cạnh cửa.

Enid đi theo trước khi nhận thức những hành động của mình. Khoác lên mình chiếc váy trắng mà cha cô đã tặng cô vào sinh nhật và đôi dép màu hồng, ấm áp, cô lao đến chỗ Wednesday đang đứng cạnh cửa và cố gắng cảm giác tổn thương,khi alpha nhìn cô một cách chán ghét.

Enid dẫn đường đến hội trường, may mắn thay hôm nay là thứ bảy nên cô không bắt buộc phải mặc đồng phục. Cô có thể cảm thấy Wednesday đang ở bên cạnh mình và làm bản năng omega trong cô cảm thấy thỏa mãn. Alpha của cô đang ở gần và bảo vệ cô.


"Enid!"

Một vòng tay lạnh giá ôm lấy cô từ phía sau, mùi hương của người bạn thân xộc vào mũi cô.

Enid xoay người trong vòng tay của Yoko và khẽ ngước lên nhìn người bạn thân của mình và thấy vẻ mặt cau có của cô nàng ma cà rồng xinh đẹp."Tớ không sao, Yoko. Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng."

"Cậu nghĩ gì mà bỏ đi như vậy? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, cậu còn đang trong tình trạng... bất ổn này." Trong khi nói Yoko vừa liếc nhìn Wednesday một cách cảnh giác, người cũng đang lườm Yoko với ánh mắt giận dữ và lạnh lùng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Enid. Mùi tức giận từ alpha đang tấn công Enid; một tiếng rên rỉ rụt rè thoát ra khỏi cô trước khi cô có thể ngăn những âm thanh đó lại. Yoko nhìn xuống Enid với ánh mắt sửng sốt rồi dần hiểu ra được vấn đề.

"Tôi chắc rằng Enid đã đủ lớn để tự lo cho mình," Wednesday gầm gừ trong khi chăm chú nhìn vào bàn tay của Yoko đang đặt trên vai Enid.

Hiểu được vấn đề, Yoko bắt đầu ngừng mọi tiếp xúc cơ thể với người bạn thân của mình. Enid không để ý đến những thay đổi này. Sự tức giận toả ra từ Alpha khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, nhằm xoa dịu và vươn cổ về phía Wednesday. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ. Rất may hội trường không có ai, mọi người đang tận hưởng thời tiết ở bên ngoài. Chà, tất cả mọi người trừ ma cà rồng. Họ sẽ ở trong ngục tối.

"Tất nhiên, cậu ấy có thể. Tớ chỉ quan tâm đến cậu ấy." Yoko bình tĩnh nói, không muốn làm alpha của Enid hiểu lầm thêm nữa.

Enid sẽ cố gắng trấn an alpha của mình theo bản năng của omega.Cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại

"Tớ đang đi đến nhà ăn, cậu có muốn tớ lấy sẵn một một dĩa cho cậu không, Enid?" Yoko hỏi để cố gắng đưa Enid ra khỏi trạng thái mê mang của cô ấy. Đôi mắt cô ấy trông đờ đẫn và không tập trung, cổ cô ấy vẫn vươn ra. Trông khá khó chịu.

Enid hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại trước khi mở ra và nhìn Yoko. Có những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống trong đôi mắt của người sói trẻ. Yoko cảm thấy trái tim mình tan nát vì bạn mình và gần như không thể ngăn mình vòng tay ôm lấy cô ấy để an ủi.

"Vâng, làm ơn lấy giúp tớ một phần như cũ." Enid khẽ trả lời, đầu cô hơi cúi xuống.

Yoko nhìn Enid thêm một lần nữa rồi xếp hàng gọi đồ ăn trưa cho bạn mình.

"Có phải cô ấy luôn luôn làm mọi thứ cho cậu?" Wednesday chế nhạo với một cái nhìn chán ghét về hướng của Yoko.

"Cô ấy chỉ lo lắng thôi," Enid khẽ lẩm bẩm, cố gắng hết sức để không làm Wednesday buồn.

"Cô ấy không cần phải lo lắng. Tôi có thể hiểu được. Cậu có thể cho bạn gái nhỏ của cậu biết rằng tôi không có ý định chiếm đoạt cậu từ cô ấy" Wednesday gần như càu nhàu. Trước khi Enid có thể phủ nhận rằng Yoko và cô chẳng có mối quạn hệ khác ngoài bạn bè, cô gái tóc đen đã biến mất. Mùi giận dữ của cô ấy vẫn còn. Enid phát ra một tiếng thút thít đau khổ. Bản năng Omega bên trong gần như gào thét trong tâm trí cô, điên cuồng thúc giục cô chạy theo alpha của mình và giải thích với cô ấy.

"Oh, Enid. Tớ rất xin lỗi." Yoko từ từ đặt chiếc khay xuống chiếc bàn gần đó trước khi ôm người bạn thân nhất của mình vào lòng. Enid không thể kìm được tiếng nức nở và đầu gối của cô ấy gần như khuỵu xuống nếu Yoko không giữ cô vững chắc.

Kể từ khi Enid còn là một chú sói con, cô đã mơ ước tìm được bạn đời của mình. Cảm giác mãn nguyện, tình yêu và sự an toàn mà chỉ một người bạn đời mới mang lại luôn lôi cuốn Enid.

Cô thích ngồi vào lòng cha mình và đòi ông kể lại nhiều lần câu chuyện về việc ông đã gặp mẹ của Enid như thế nào. Hồi đó, Enid nghĩ mẹ mình thật vĩ đại. Cho đến khi Enid trở thành nỗi thất vọng của gia đình.

Bây giờ, Enid biết được mình là một omega và alpha của cô không muốn cô ấy. Không phải do người bạn cùng phòng của cô không muốn tìm một người bạn đời. Cô có lẽ đang thực sự bị từ chối. Một alpha không muốn cô ấy và một gia đình cảm thấy mệt mỏi, xấu hổ vì cô ấy.

Ban đầu, con người không có khả năng cảm nhận được nhu cầu mãnh liệt được ở bên người bạn đời của mình. Không giống như người sói hay những sinh vật huyền bí khác. Họ có thể cảm nhận được điều đó ở một mức độ nhất định nhưng phải mất thời gian để cơ thể thích nghi, chấp nhận người bạn đời của mình.

"Sẽ ổn thôi, quả bóng lông," Yoko thì thầm.

__________________________________________

Wednesday cảm thấy cơn giận cuộn trào trong cô như những con sóng giận dữ. Hơi thở của cô nặng nề và răng cô nghiến vào nhau gây ra cảm giác đau nhức thỏa mãn ở hàm.

Wednesday không thể hiểu tại sao cô vẫn còn tức giận. Nhưng khi cô nhìn thấy cánh tay của cô gái kia choàng qua Enid, tầm nhìn của cô chuyển sang màu đỏ.

Wednesday cảm thấy như thể mình đang dần phát điên và nó không thú vị như cô mong đợi. Nó là sự tức giận, sự xáo trộn.

Wednesday biết cô nên làm gì. Cô phải nghiên cứu thêm về các omega. Những cảm xúc... khó hiểu này,  cần phải được giải quyết. Điều này chắc chắn là có liên quan đến omega tóc vàng , bằng cách nào đó cô ấy đã ảnh hưởng đến Wednesday.

Wednesday mở cửa ký túc xá của họ, xông vào và tiến đến chiếc rương chứa thư viện nhỏ của cô ấy bên trong và mở nó ra.

Những cuốn sách chủ yếu là về ma thuật hắc ám, các phương pháp tra tấn cổ xưa, và các sinh vật huyền bí. Một số ít về người sói.

Một cuốn sách đã thu hút sự chú ý của Wednesday - Hiểu thêm về các Omega của Rothman Stiller.

Wednesday đi đến bàn làm việc và ngồi xuống, mắt không rời trang giấy trước mặt.

".... omega từ lâu đã được coi là phái yếu hơn trong ba giới tính - nhưng họ có những điểm khác biệt. Với bản năng bảo vệ nhạy bén, khả năng chăm sóc, nuôi dưỡng và khả năng kiểm soát alpha của mình, họ là một nhóm đáng được chú ý đến.

Omega phát triển sinh lý hoàn toàn khi họ gặp người bạn đời phù hợp của mình. Họ thường thể hiện hành vi thất thường và cảm xúc dường như không ổn định. Họ sẽ ở trong tình trạng hoảng loạn liên tục, cho đến khi alpha của họ chấp nhận họ.

Nếu alpha là con người, người đó sẽ cần khoảng thời gian để cơ thể chấp nhận vai trò, trách nhiệm trong mối quan hệ này. Về thể chất, tinh thần và cảm xúc. (Vui lòng xem chú thích ở trang 364 để biết lịch sử đằng sau động lực của người x người sói.)

....

Omega nhận biết bạn tình của mình bằng mùi hương. Nó sẽ lấn át tất cả các mùi hương khác mà họ đã ngửi thấy. Và ngược lại.

...

Omega có khả năng kiểm soát tuyệt vời đối với các alpha của họ và thường có thể xoa dịu các alpha của họ bằng âm thanh và pheromone mà họ tiết ra. (Các omega cần phải luyện tập để tự điều khiển pheromone của họ.)

...

Omega mong muốn được alpha của họ chấp nhận trong hầu hết mọi mặt và khi bị từ chối, thường sẽ trở nên đau khổ và rút lui..."


Wednesday chìm đắm trong cuốn sách trong vài giờ liền, đầu óc cô nhanh chóng tiếp thu tất cả những thông tin mới cập nhập. Và nếu mắt cô cứ vài phút lại liếc về cửa phòng ký túc xá như thể chờ đợi cô gái tóc vàng bước qua cửa, nhưng Wednesday sẽ từ chối nhận mình quan tâm đến điều đó cho đến ngày cô chết.

Ngay cả với chính cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net