Chương 7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Enid dành vài giờ tiếp theo để trấn tĩnh lại.

Ngồi trong ký túc xá của Yoko, nhấm nháp món thịt mà người bạn của cô đã mua, trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ về alpha của mình.

Cô khao khát cô gái ấy như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Cô cảm thấy lạnh lẽo khi không có cô ấy bên cạnh. Chỉ nghĩ đến việc alpha làm tổn thương cô gần như khiến Enid phải rên rỉ vì đau. Chúa ơi, cô đúng là một omega khuôn mẫu, thảm hại.

"Cậu biết mình cần phải làm gì mà, Enid." Yoko điềm tĩnh ngồi đối diện cô ở bàn trang điểm.

"Chạy và không bao giờ nhìn lại?" Enid lẩm bẩm, ngực cô đau nhói khi nghĩ đến một nơi nào đó mà Wednesday không ở đó.

"Không. Cậu cần gọi cho cha mình. Ông ấy là người duy nhất có thể giúp cậu." Yoko nói.

Enid ngẩng đầu lên, há hốc mồm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt,

"Cha tớ? Cậu có điên không? Mẹ tớ sẽ biết rằng tớ là một omega bị alpha của mình từ chối, Oh, và vẫn chưa thể biến hình, sau đó tớ sẽ được chuyển đến trại cải tạo người sói trước khi tớ có thể hét lên từ đó, Steak !"

"Cậu cần lời khuyên, Enid. Cậu cần biết phải làm gì. Ông ấy có thể giúp cậu, và tớ chắc chắn nếu cậu yêu cầu ông ấy giữ im lặng với mẹ cậu cho đến khi cậu sẵn sàng, ông ấy sẽ làm. Cậu không thể tiếp tục như thế này. Nếu không sao cậu có thể ở chung phòng với cô ấy." Yoko nhìn cô bạn mình với ánh mắt cầu xin.

Tất nhiên,Enid biết cô ấy nói đúng. Cô đã muốn gọi cho cha mình kể từ khi cô nhận ra rằng Wednesday là alpha của mình. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là bị mẹ phát hiện ra và từ chối cô. Enid cố gắng kiểm soát hơi thở của mình với suy nghĩ đó.

Cô nhìn đồng hồ trên tường và nhận thấy đã 5 giờ chiều. Cha cô có thể vẫn ở nhà một mình, có khi đang ở trong nhà kho của ông. Ông ấy thường mang theo điện thoại bên mình. Enid cầu nguyện rằng dù ở đâu cũng được miễn là ông ấy ở một mình.

"Tớ có thể mượn điện thoại của cậu không?" Enid nói, cố gắng đếm đến mười để xoa dịu thần kinh mình.

Yoko đứng dậy và lặng lẽ đưa điện thoại của mình cho Enid rồi rời khỏi phòng để Enid có chút thời gian riêng tư. Enid chưa bao giờ biết ơn tình bạn của Yoko nhiều như lúc này.

Enid quay số mà mình đã thuộc lòng, sau đó nhấn nút gọi, lắng nghe tiếng chuông và chờ đợi.

"Yoko? Mọi chuyện ổn chứ? Enid ổn chứ? " Cha cô lo lắng hỏi.

Cô có thể nghe thấy sự sợ hãi ngay lập tức trong giọng nói của ông, lo sợ cho sự an toàn của đứa con út.

"Chào, bố" Enid trả lời với đôi mắt rưng rưng.

"Con à, có chuyện gì vậy? Con có ổn không?"

Enid nở một nụ cười ướt át nhưng biết rằng không có nhiều thời gian cho cô trở thành một kẻ yếu đuối hay khóc nhè.

"Con ổn mà bố. Cơ thể vẫn bình thường. Bố có ở một mình không?" Enid cắn môi lo lắng, sợ hãi câu trả lời.

"Có. Bố đang ở trong nhà kho. Con đang làm bố sợ đấy, thỏ con. Có chuyện gì thế?"

Bức tường của Enid sụp đổ khi nghe biệt danh thời thơ ấu mà cha cô đã đặt cho cô kể từ khi cô chỉ là một chú sói con. Một tiếng nức nở thoát ra, và trước khi cô có thể ngăn nó lại thì một tiếng rên the thé thoát ra.

"Con yêu, làm ơn đi, con đang làm bố sợ đấy."

Enid có thể nghe thấy nỗ lực cố gắng kìm nước mắt của ông ấy và mặc dù vậy Enid đã hóa đá, thà nói hết ra còn hơn là kéo dài sự đau khổ của cả hai.

"Bố ơi, con là một omega. Con đã gặp alpha của mình. Cô ấy là con người, và cô ấy không muốn con." Enid buột miệng khi cô hầu như không thể nói trọn vẹn giữa những tiếng nức nở

Enid nghe thấy một tiếng rừ rừ mạnh ở đầu bên kia điện thoại, và cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu thư giãn. Đó là điều mà cha cô ấy luôn làm cho bất kỳ chú sói con nào của mình khi chúng buồn bã.

"Bé con ngọt ngào của bố. Bố ước gì mình có thể ôm con ngay bây giờ và nói với con rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cha thì thầm với giọng đặc sệt.

"Con nên làm gì?" Enid hỏi đứt quãng.

"Tính cách cô ấy như thế nào?" Bố cô khẽ hỏi.

"Lạnh lùng và vô cảm. Sự tồn tại của con dường như làm cô ấy khó chịu. Cô ấy ghét ổ của con, và cô ấy không thích màu sắc. Cô ấy...cô ấy thật hoàn hảo." Môi dưới của Enid mấp máy một lần nữa.

"Cô ấy là con người, con yêu. Cô ấy cần thời gian để thích nghi. Cô ấy là alpha của con, nhưng cô ấy chưa biết điều đó. Con có thể giải thích với cô ấy, hoặc con có thể chờ đợi và để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Mất khoảng hai tuần để cơ thể họ thích nghi và hòa hợp người bạn đời."

Hai tuần. Enid đã phải chịu đau đớn như vậy trong suốt hai tuần nữa. Và không có gì đảm bảo rằng Wednesday sẽ chấp nhận thay đổi. Rằng cô ấy thậm chí sẽ chấp nhận cô.

Đối với tất cả những gì Enid biết, Wednesday có thể nghĩ rằng Enid đang buộc cô ấy phải gắn bó với mình mãi mãi.

"Có những điều con có thể làm là vượt qua chính mình. Thỉnh thoảng hãy thỏa hiệp với omega bên trong của con, mang thức ăn cho cô ấy, tỏa mùi hương của con một cách tinh tế khi ở gần cô ấy, đúng rồi,con có thể trộm một chiếc áo sơ mi của cô ấy và ngủ với nó vào ban đêm." Cha Enid cười khúc khích.

"Tuy nhiên, cún con hãy nhớ rằng cơ thể của con sẽ tự biết khi nào cô ấy chấp nhận con làm bạn đời của mình. Sau đó, cơ thể con sẽ tự chuyển sang trạng thái nhiệt. Con sẽ tiêu thụ nhiều thức ăn hơn, thu thập các vật liệu mềm cho ổ của mình và rất có thể con sẽ bám chặt hơn vào alpha của con. Đừng sợ hãi. Đó là một điều tốt." Ông nhẹ nhàng nói, cố gắng hết sức để xoa dịu thần kinh của sói con.

"Bố, con thậm chí còn không biết gì về cô ấy. Con cảm thấy như thế này là quá nhiều và quá sớm." Enid rên rỉ, những ngón tay cô cuộn lại thành nắm đấm.

"Hãy bình tĩnh nào. Làm quen với cô ấy. Thử đi con yêu.Con cứ quên mất điều quan trọng nhất, con sinh ra là dành cho cô ấy, cũng như cô ấy sinh ra là dành cho con." Enid nghe những lời đó phát ra qua chiếc điện thoại và bắt đầu hoảng sợ.

"Con yêu bố. Con nhớ bố. Cảm ơn vì đã giúp con. Làm ơn đừng nói với mẹ." Enid không cho cha cô cơ hội để nói lời tạm biệt trước khi cô nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Enid nằm xuống giường của Yoko và nhắm mắt lại khi một vài giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nhớ cha mình. Nhớ tiếng gừ gừ của ông ấy. Mùi hương của ông ấy bao bọc Enid trong một chiếc kén an toàn. Bây giờ cô cảm thấy như thể mình bị bỏ rơi.

Enid giật mình khi cô chợt nhớ ra rằng Wednesday đã không ăn trong một ngày. Tự thấy mình là một người bạn đời tồi tệ, cô suýt vấp ngã khi cố gắng đứng dậy. Yoko cũng vừa bước vào và bối rối nhìn Enid.

"Wednesday đã không ăn hơn một ngày rồi. Tớ là một người bạn đời tồi tệ. Tớ cần đi lấy thức ăn cho cô ấy." Enid mém ngã khi cố tìm đôi giày của mình trước khi xỏ chân vào.

"Bình tĩnh nào Enid. Cậu có thể đi lấy cho cô ấy một đĩa thức ăn, nhưng phải thật tỉnh táo." Yoko nói.

Enid biết cô ấy nói đúng, nên cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

"Tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ hãy đi lấy cho người phụ nữ của cậu một ít thức ăn. Cô ấy hẳn sắp chết đói rồi." Yoko nhăn mặt thông cảm.

Enid bình tĩnh đi đến quầy thức ăn tự chọn và bận rộn lấy đầy hai đĩa, một đĩa có rau và sa lát và đĩa kia có nhiều loại thịt khác nhau. Mang hai chiếc đĩa không phải là nhiệm vụ dễ dàng nhất đối với người sói vụng về, nhưng cô vẫn quyết tâm mang cho người bạn đời của mình.

Chậm rãi bước lên cầu thang, phớt lờ những ánh mắt của bạn bè, cô tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.

Nhiệm vụ: Buộc Wednesday Addams ăn.

Với tất cả các kế hoạch, cô quên mất một điều quan trọng, làm thế nào cô có thể  tự mở cửa với hai tay hai đĩa thức ăn?

Quyết định lấy hết can đảm, cô dùng chân đạp nhẹ vào cửa và gọi lớn:

"Wednesday, làm ơn, cậu có thể mở cửa được không?"

Bất chấp sự dũng cảm của mình, vài giây trôi qua, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, nhưng trước khi cô có thể đặt những chiếc đĩa xuống, Wednesday đã mở cửa với một cái nhướng mày.

Hơi thở của Enid nghẹn lại trong cổ họng khi gặp lại người bạn đời của mình. Cô ấy thực sự là người đẹp nhất mà cô từng thấy.

"Cậu định tổ chức một bữa tiệc trong phòng? Nếu vậy, tôi phải dừng nó lại." Môi của Wednesday hơi cong lên, nếu Enid không biết rõ hơn, cô sẽ thề rằng cô gái đó đang cố không cười.

Enid hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra,

"Không. Tớ đã mua cho cậu một bữa tối. Tớ đã nghĩ chúng ta nên tìm hiểu nhau hơn. Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng mà." Enid nín thở, chuẩn bị tinh thần cho lời từ chối của cô ấy.

"Được chứ." Wednesday quay lại và đi về phía căn phòng của cô ấy, để lại Enid đang há hốc miệng.

Cô ấy đã đồng ý. Enid quá sốc, cô phải dựa khung cửa để đứng vững. Đợi đã, đây có phải là một cuộc hẹn hò không?

Nếu vậy, Enid biết cô phải ăn diện cho nó, cô chỉ đang mặc bộ đồ ngủ. Ý tôi là, tất nhiên, đó không phải là một buổi hẹn hò, nhưng bản năng omega trong cô coi đây là dấu hiệu cho thấy alpha của cô muốn cô. Omega ngu ngốc.


Wednesday đã ngồi trên giường của cô ấy, nhìn chằm chằm vào Enid, dường như đang chờ cô ấy thực hiện hành động tiếp theo. Và nếu Enid ở trong tình huống này, với bất kỳ ai khác, cô sẽ đi đến và tự nhiên ngồi xuống giường của họ và đặt thức ăn xuống để cả hai cùng chia sẻ, nhưng đây là Wednesday Addams. Alpha của cô. Alpha rất hay cáu kỉnh của cô.

Enid ngập ngừng bước vào ký túc xá và đi vào giữa phòng. Cô không chắc mình sẽ đi đâu sau đó. Nếu cô đi đến và đặt thức ăn lên giường của Wednesday, điều đó sẽ không tuân theo một quy tắc mà alpha của cô đã đặt ra cho: Đừng đến phía phòng của cô ấy trong ký túc xá. Nhưng nếu cô đứng đó, thức ăn của alpha sẽ bị nguội, và có thể cô ấy sẽ không ăn, và sau đó cô ấy sẽ đói-

"Lại đây," Wednesday nhẹ nhàng nói, mắt cô ấy chưa bao giờ rời khỏi Enid.

Enid một lần nữa di chuyển mà không cần suy nghĩ và làm theo mệnh lệnh của alpha mình. Wednesday lấy dĩa thức ăn từ Enid và đặt nó lên đùi mình.

"Ngồi trên giường đi," Wednesday nói, không rời mắt khỏi đồ ăn, cắt một miếng thịt bằng dao và nĩa mà Enid đã đặt trên nó.

Enid ngồi cẩn thận trên chiếc giường Wednesday. Cô đang cố hít thở chậm rãi khi mùi hương của bạn đời cô tràn ngập trong khu vực này. Nó bắt đầu khiến cô có cảm giác lâng lâng, đôi mắt cô nhắm nghiền lại. Enid phát ra một tiếng mewl rất êm ái, quá nhỏ để tai người có thể nghe được.

Enid từ từ mở mắt và hơi giật mình khi Wednesday đang nhìn chằm chằm vào cô với cặp mắt trầm ngâm, cùng với một cảm xúc khác mà Enid không thể đoán kịp trước khi nó biến mất.

Đột nhiên, một cái nĩa với một miếng bít tết được cắt gọn gàng chạm vào môi cô

"Há miệng ra," Wednesday nói, mắt cô ấy không khỏi Enid

Cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó và Enid sẽ giúp cô ấy tìm bất cứ đó là thứ gì, vì vậy cô đã để cho những bức tường của mình vỡ vụn và há miệng cắn lấy miếng thịt từ nĩa vào miệng mình và bắt đầu nhai.

"Cậu đã gặp cha mẹ tôi. Tôi có một người em trai tên là Pugsley, em ấy là nguyên nhân tôi ở đây. Cùng với âm mưu cha mẹ tôi. Nhưng cậu không thể tự chọn gia đình, cho dù cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa." Đôi mắt của Wednesday giờ đây đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với một cái nhìn gần như trìu mến trên khuôn mặt cô ấy.

Enid chậm rãi nhai, chờ xem Wednesday đã nói xong chưa, nhưng cô ấy vẫn chưa.

"Tôi được chuyển đến đây vì một số thằng trẻ trâu, chúng nghĩ rằng chúng có thể sống thảnh thơi sau khi tra tấn em trai tôi. Em ấy là em trai của tôi. Và nếu có ai tra tấn thằng bé đến phát điên, thì đó sẽ là tôi. Tôi không thích chia sẻ những gì mà tôi coi là của tôi."

Enid cố gắng làm dịu khuôn mặt rực lửa của mình và ít nhất là giả vờ rằng cô đang bình tĩnh. Đột nhiên chiếc nĩa lại một lần nữa đặt trước môi cô với một miếng bít tết khác. Enid buộc phải nhìn vào mắt của Wednesday khi cô cắn miếng thịt được mời vào giữa hai hàm răng và bắt đầu nhai. Enid đã nhận ra Wednesday dùng cùng một chiếc nĩa để ăn thức ăn và chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiế bụng Enid rạo rực hẳn lên.

"Cậu có thích đọc không?" Wednesday hỏi khi cô ấy cắt thêm bít tết thành những miếng vuông vừa ăn. Nó không thoát khỏi sự chú ý của Enid, làm sao Wednesday có thể sử dụng con dao tốt như vậy chứ. Cô khẽ rùng mình. Enid nhớ rằng Wednesday vừa hỏi một câu hỏi nên cô vội vàng trả lời.

"Tớ có. Hầu hết...chủ yếu là truyện lãng mạn và sách về quyền của sinh vật siêu nhiên." Enid bẽn lẽn cắn môi.

Môi của Wednesday nhếch lên khi cô ấy đưa một miếng rau lên miệng.

"Này, đừng phán xét. Không phải ai cũng có thể đọc những truyện kinh dị mà ngủ ngon cả." Enid thậm chí còn không chắc Wednesday đã đọc gì, cô chỉ cố gắng pha trò để quên đi cảm giác kỳ lạ khi ngồi trên giường của alpha mình, được đút ăn và thảo luận về sở thích của nhau. Nó có vẻ khác xa so với ngày hôm qua và Enid hy vọng nó kéo dài và Wednesday sẽ không đẩy cô ra xa. Cô không chắc mình có thể chịu đựng được không, omega bên trong cô hoàn toàn đồng ý.

"Tôi thích thể loại phi hư cấu, đặc biệt là các phương pháp tra tấn. Tôi phải săn lùng chúng vì không hiểu vì lý do gì mà chúng không thường được bán. Và nếu có, thì đó là trò chơi của trẻ con, những phương pháp mà trẻ mới bắt đầu học theo." Wednesday trông thực sự bối rối và khó chịu.

"Tớ không nghĩ trẻ em sẽ học cách tra tấn. Các bậc cha mẹ có xu hướng muốn con cái họ lớn lên và trở thành những công dân tuân thủ luật pháp." Enid trả lời với một tiếng khịt mũi mà cô vội vàng đã cố gắng che đậy.

"Ngay từ khi lọt lòng mẹ, tôi đã được nuôi dạy rằng lúc nào cũng để ý đến mọi chuyển động xung quanh và phải có ít nhất một con dao sẵn sàng để cắt cổ đối phương. Sự yếu đuối không phải là thứ mà một người nên có, kể cả chính con cái của cậu." Wednesday cau mày với ý nghĩ đó. "Vào sinh nhật đầu tiên của tôi, cha tôi đã tặng tôi một bộ dao thủ công từ một người bạn cũ của gia đình ở Ý. Nó dùng để dọa và đẩy một kẻ bắt nạt xuống cầu thang." Wednesday nở một nụ cười nhếch mép.

Enid nuốt nước bọt và cố hình dung ra một Wednesday nhỏ bé nhận được một món quà là bộ dao thay vì một món đồ chơi như hầu hết trẻ em ở độ tuổi đó.

"Cậu ủng hộ những tổ chức nào?" Wednesday hỏi khi cô ăn một cọng bông cải xanh khác.

Enid lo lắng nuốt nước bọt vì hầu hết các tổ chức mà cô ủng hộ đều là những tổ chức bảo vệ các omega khỏi các gia đình hoặc omega bị alpha lạm dụng. Cô hít một hơi thật sâu trước khi trả lời.

"Hầu hết là những tổ chức bảo vệ các omega khỏi bị lạm dụng. Đó là một vấn đề lớn trong xã hội Người sói." Enid liếc nhìn Wednesday và thấy khuôn mặt cô gái tóc đen đanh lại. Enid ngay lập tức hối hận vì đã đưa ra động tác đúng đắn của omega. Đó là một chủ đề nhạy cảm đối với hầu hết mọi người. Hầu hết đều tin rằng các omega đã quá kịch tính hóa nó và coi mình là nạn nhân.

"Những Alpha bị kết tội lạm dụng omega của họ nên được cho uống thuốc ức chế và bị tước đi khả năng sinh sản. Cái chết là quá nhân từ. Nên để họ bị dày vò và chết trong đau đớn" Wednesday lạnh lùng nói.

Trước khi Enid có thể tự kiềm chế, cô đã phát ra một tiếng gừ lớn. Wednesday nhận thấy nhưng không nói gì nhưng sự căng thẳng trên vai cô ấy dường như giảm đi một chút.

"Tớ không nghĩ rằng cậu biết nhiều về chúng tớ," Enid nói tránh giao tiếp bằng mắt, vẫn còn xấu hổ về tiếng gừ gừ lớn mà cô đã phát ra.

"Cha tôi đã dạy tôi về nhiều loại sinh vật siêu nhiên. Luật pháp, sinh học và phong tục của họ." Wednesday vừa nói vừa đặt đĩa thịt được cắt sẵn lên giường trước mặt Enid.

"Ăn đi," Wednesday nói khi cô ấy đẩy chiếc đĩa về phía Enid.

Enid cố gắng không cảm thấy thất vọng khi biết rằng alpha của cô ấy sẽ không còn là người đút cho cô ăn nữa, cô thấy những khoảnh khắc đó vô cùng thân mật nhưng vẫn cảm thấy choáng váng vì người bạn đời của mình vừa chăm sóc cho mình, cho dù nó chỉ là vô tình. Enid gắp một miếng bít tết và cho vào miệng trước sự theo dõi sát sao của Wednesday. Omega bên trong của Enid gần như đang rỉa lông hạnh phúc trước sự chú ý từ alpha của mình.

"Gia đình cậu đối xử với cậu như thế nào, khi cậu là một omega?" Wednesday hỏi, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt đen tò mò.

Enid nuốt thức ăn trong miệng và hướng mắt xuống chân mình. Tất nhiên, Wednesday đã biết cô là một omega. Alpha của cô rất thông minh.

"Tớ cũng mới nhận ra thôi, nên chưa nói với cả nhà, chỉ nói với cha tớ. Ông ấy đón nhận nó rất tốt vì bản thân ông cũng một omega." Enid nhẹ nhàng đáp. "Mẹ tớ là một alpha và luôn cho rằng tớ là nỗi thất vọng vì tớ chưa biến hình hoàn toàn." Enid mở rộng móng tay của mình để móng vuốt nhô ra cho Wednesday thấy mức độ dài của những gì cô có thể làm được.

"Cậu nghĩ mẹ mình sẽ phản ứng thế nào?"

Enid nghĩ về phản ứng của bà ấy và không khỏi rùng mình sợ hãi, Wednesday hướng mắt về phía cô ấy khi cô nhận thấy sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của Enid.

"Tớ rất có thể sẽ bị từ chối. Cha tớ, mặc dù ông ấy yêu tớ, nhưng không thể chống lại alpha của mình". Enid trả lời qua một cục nghẹn trong cổ họng.

Đôi mắt của Wednesday mở to một chút khi cơ thể cô ấy căng thẳng.

Wednesday từ từ đưa bàn tay đang ở trên giường về phía Enid. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Enid và hai cánh tay cô nổi da gà.

Đột nhiên, qua khóe mắt, Enid nhìn thấy thứ gì đó đang chạy vội từ gầm giường lên bàn của cô. Cô không chắc đó là một con chuột hay trí tưởng tượng của cô có vấn đề.

Rõ ràng là không phải vậy, Wednesday dường như cũng nhận ra nó. Đôi mắt cô ấy nheo lại và lỗ mũi phập phồng, đánh hơi điều gì đó. Chiếc mũi nhạy cảm của Enid thậm chí không thể nhận ra được mùi của nó nhưng rõ ràng có thứ gì đó và Wednesday đột ngột đứng dậy và tiến đến phía ký túc xá của Enid. Enid đã làm theo và hơi nấp sau lưng Wednesday.

"Thing. Tôi biết anh ở đây. Tôi có thể ngửi thấy mùi kem dưỡng da tay yêu thích của anh. Bây giờ hãy xuất hiện ngay lập tức."Wednesday gầm gừ.

Trong một khoảnh khắc, Enid đã nghĩ rằng alpha của cô đã phát điên khi nói chuyện với một con chuột bôi kem dưỡng da tay nhưng đó là lúc cô nhìn thấy nó.

Một bàn tay thò ra từ dưới bàn của Enid. Một bàn tay bị chặt đứt.

Enid cảm thấy bóng tối dần che khuất tầm nhìn của cô trước khi mọi thứ trở nên tối đen.

__________________

Enid tỉnh lại khi cảm thấy những ngón tay mát lạnh trên gáy mình. Theo bản năng, cô biết đó là alpha của mình và phát ra tiếng rên rỉ sợ hãi trước sự mất phương hướng mà cô cảm thấy.

"Ổn rồi, Có tôi ở đay." Người bạn đời của cô nói, cô ấy hẳn đã ở gần hơn Enid nghĩ khi cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào mặt mình.

Nhịp tim của Enid tăng lên, và cô cố gắng hít lấy từng ngụm hương thơm của Wednesday. Những tiếng rên rỉ the thé thoát ra trước khi cô có đủ minh mẫn để ngăn chúng lại. Và trước khi cô có thể kiềm chế bản thân, mũi cô đã tìm đến hơi ấm từ cổ của Wednesday, hít một hơi thèm thuồng và để lại những luồng không khí ấm áp trên làn da của alpha mình.

Wednesday cứng đơ toàn thân. Enid ngửi thấy mùi khó chịu trong mùi hương của cô ấy và ngay lập tức bắt đầu rừ rừ, cố gắng xoa dịu alpha của mình.

"Tớ xin lỗi, alp-Wednesday." Enid thút thít, lùi lại quá nhanh khiến đập đầu xuống sàn.

"Hãy cẩn thận."

Enid mở mắt ra và thấy Wednesday đang nhìn xuống cô, một lần nữa, trong mắt cô có một cảm xúc mà Enid không thể gọi tên.

"Tớ xin lỗi," Enid lầm bầm, môi dưới run rẩy.

Enid nhìn thấy thứ gì đó đang di chuyển cách đầu cô vài bước chân và từ từ quay lại để xem đó là gì. Và rồi cô nhớ ra. Một bàn tay. Có một bàn tay trong ký túc xá của họ. Một bàn tay bị chặt đứt.

Enid, trong cơn sợ hãi, túm lấy Wednesday và ôm chặt lấy cô ấy khi tiếng thút thít tràn ngập không gian phòng.

"Không sao đâu Enid. Tôi đảm bảo với cậu, anh ấy sợ cậu hơn cậu sợ anh ấy." Wednesday nhẹ nhàng tách mình ra khỏi omega, Enid nhìn bàn tay ở khóe mắt mình, đang giơ ngón tay giữa vào Wednesday.

"Trưởng thành lắm, Thing. Bây giờ, tôi cho rằng anh đang ở đây để làm gián điệp cho mẹ và cha tôi. Tôi nói có đúng không?" Wednesday lạnh lùng nói với bàn tay, người trông có vẻ đang... xấu hổ? Enid không chắc lắm.

Wednesday đứng dậy một cách bình tĩnh, Enid nhớ cái an

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net