Chap 04: Minu Yoon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang bệnh viện đông đúc người qua lại, khu bệnh VIP luôn có bác sĩ trông chừng cẩn thận nhưng trong phòng bệnh của gã lại ảm đạm vô cùng.

Đã nửa năm kể từ ngày gã tự sát không thành sau khi gặp tai nạn, tiếp đó lại đến cô bé Hansol thường xuyên ghé chơi phòng bệnh của gã phải vào cấp cứu vì bệnh tim, gã mới chợt nhận ra cái hành động kết liễu cuộc đời mình nó nhát gan và hèn hạ đến cỡ nào.

Jay luôn luôn cúi gằm mặt mỗi khi đến thăm gã, gã biết cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, thậm chí gã đã từng hối hận vì khi đó đã lao ra cứu lấy cậu, nhưng nếu để gã được chọn lại một lần nữa thì gã vẫn sẽ đẩy cậu ra xa chiếc xe chết tiệt đang lao đến tưởng chừng như muốn nuốt chửng cả hai.

"Ellie vừa về nước, có lẽ là đang trên đường đến đây."

Gã thở dài tựa lưng vào thành giường. Đã bao lâu rồi gã chưa gặp em nhỉ? Chắc là hơn một năm rồi đi, kể từ sau cái lần em và gã cãi nhau thật to đó.

Từ bé em đã là cái đuôi nhỏ luôn luôn xuất hiện bên cạnh gã, cả nhà gã đều rất thích em. Cái tuổi phản nghịch của gã hình thành từ lúc em gái gã gặp tai nạn qua đời, khi đó chỉ có em líu lo bên cạnh cứu vớt gã ra khỏi sự áy náy đáng chết kia.

Gã cảm thấy thật phiền khi em luôn bám dính lấy gã không tha, nhưng chẳng hiểu sao khi em nói muốn ở bên nhau gã lại gật đầu đồng ý, sau đó gã lại trở thành một tên đào hoa ở trường.

Trong một lần, em bắt gặp gã đi cùng với một nữ sinh khác, em chất vấn gã vì sao lại đối với em như thế, gã nhớ rằng gã đã quát em thật to, hỏi em rằng:

"Em đã nháo đủ chưa thế?"

Sau đó, em xuất ngoại, cả hai cứ kiên trì dằn vặt nhau suốt ngần ấy thời gian mà không ai nói chia tay. Bây giờ em đã là một huấn luyện viên vũ đạo nổi tiếng, còn gã chỉ là một tên tàn tật không thể đi lại.

"Cô ấy đến đây làm gì?"

Yuna bực mình nhìn gã, cô là người nhìn cả hai lớn lên. Biết gã và em đều thích nhau, vậy mà gã tính khí muốn lớn hơn trời không chịu nhìn vào cảm xúc của chính mình, ai cũng ương bướng không muốn nhận thua đối phương.

"Minu à!"

Cửa phòng bệnh bị mở toang gấp gáp, em vẫn là dáng vẻ năm nào, mái tóc đen và đôi mắt bồ câu xinh đẹp, khuôn mặt thấm ướt mồ hôi vì chạy nhanh, lồng ngực phập phồng hơi thở đến gần bên giường bệnh, cẩn thận nhìn gã một lượt.

"Anh làm sao vậy? Sao lại không gọi cho em, nếu chị Yuna mà không nói thì em cũng sẽ không biết được anh xảy ra chuyện."

"Em vốn bận rộn còn gì."

"Anh có ý gì vậy? Công việc có quan trọng hơn anh à? Anh rốt cuộc biến em thành loại người gì vậy chứ?"

Em vốn dĩ đang bận quay chương trình ở Mỹ, nhưng vừa nghe thấy gã gặp tai nạn đã không nói không rằng lập tức quay về Hàn. Em không nghĩ rằng gã lại có thể vô tình đến mức ném em ra sau đầu sau khi trở về từ cõi chết. Em đã nhường nhịn gã biết bao nhiêu, đến rốt cuộc em đã làm sai ở điểm nào mà lại khiến gã cảm thấy chán ghét em đến như vậy?

"Sau này em đừng đến đây nữa."

"Cái gì cơ?"

Gã mệt mỏi xoa hai mắt đang nhắm, gã không muốn em ở bên gã chịu khổ. Em đã theo gã suốt ngần ấy năm, đến đây là được rồi. Hãy giải thoát cho cả hai đi.

Những người khác đã sớm ra bên ngoài, phòng bệnh vốn đã ảm đạm nay lại càng ngột ngạt hơn.

"Ý anh là gì? Anh muốn chia tay với em à?"

"Em hiểu rõ mà..."

"Em không hiểu! Em càng không muốn hiểu!"

Mắt em rưng rưng, giọt lệ trong suốt bất chợt không thể kiểm soát cứ như vậy biến mất sau khi trượt dài một đường ra khỏi cằm. Em vẫn nghĩ gã đang bất lực, gã không muốn em chịu khổ. Nhưng em muốn bên cạnh gã, em muốn cùng gã sống hạnh phúc bên nhau, em muốn giúp gã hồi phục. Vì sao gã lại lại không hiểu cho nỗi lòng mà em đang mang.

"Chắc là anh đã mệt mỏi rồi, em về trước nhé! Anh hãy chăm chỉ phục hồi, sau này còn đưa em đi chơi. Minu à, đừng bỏ em ở lại..."

Phòng bệnh chỉ còn lại một mình gã, ánh nắng chiều chiếu vào bên trong, dừng lại trên đôi chân đã từng dốc sức liều mạng đạp xe như điên trong mỗi cuộc đua. Đáng lý ra gã nên cảm nhận được cái ấm áp của ánh nắng, nhưng thực tế gã lại chẳng cảm giác được cái gì. Sống mà không thực hiện được ước mơ nữa thì chết quách đi cho xong.

Mấy ngày sau đó, gã không thấy em trở lại bệnh viện thăm gã, nhưng bằng một cách nào đó gã vẫn chờ đợi em tiến đến và gọi gã là Minu à. Gã vẫn chăm chỉ hồi phục, kết quả cũng dần tốt hơn trông thấy, hơn cả mong đợi của gã và mọi người.

"Anh sắp khỏi bệnh rồi phải không ạ? Nếu vậy anh sẽ đến đưa em đi đạp xe có phải không ạ?"

Gã vừa trở về sau khi hồi phục chức năng, Hansol cũng dần khoẻ hơn sau lần cấp cứu đó. Cô bé ôm chú khỉ gấu bông ngồi trên giường đung đưa chân nhìn gã, hai mắt lấp lánh to tròn.

"Ừ, anh sẽ đưa em đi đạp xe."

"Có thể đưa cả chị xinh đẹp hay đến đây cùng đi không ạ?"

Gã nhìn thấy hai mắt cô bé dường như sáng lên khi nhắc đến người chị xinh đẹp kia. Gã tự động nghĩ đến những người có khả năng đến thăm gã, có thể là Shelly, hoặc cũng có thể là Yuna, ngoại trừ hai người họ thì hầu như chẳng còn ai hết.

"Chính là cái chị đến thăm mỗi khi anh ngủ, chị ấy xinh đẹp lắm ạ! Em nhìn thấy chị ấy đã khóc rất lâu, chị ấy buồn vì không thể đến gặp anh lúc anh thức giấc, chị ấy đã nói như vậy đấy ạ!"

Gã cứng đờ người, có lẽ gã đã biết người mà Hansol nhắc đến là ai. Thật ra em không phải không đến, mà là đến lúc không ai hay biết. Gã thấy hối hận vì trước đây đã không quan tâm đến em nhiều hơn.

Cuối mùa xuân, hoa nở thơm ngát khắp nơi. Phòng bệnh của gã ngập đầy hương hoa khiến tâm tình của gã tốt hơn bao giờ hết, gã nghĩ hôm nay bằng mọi cách gã cũng phải thức để gặp em, sau đó nói với em rằng:

"Chúng ta hãy bắt đầu lại đi, sau này anh sẽ tốt với em hơn. Cùng em làm những việc mà em thích."

Gã lại ngủ quên, trong giấc mơ đó gã nhìn thấy em khóc đến bi thương, em dang tay muốn gã ôm em vào lòng nhưng gã lại không động đậy, mặc kệ em khóc đến đau lòng.

Gã hoảng sợ bật dậy, trước mắt gã là hình ảnh Yuna cúi đầu che mặt, không khí tang thương lạ thường đang bao trùm lấy phòng bệnh, gã cho rằng cái cảm giác bất an chết dẫm đó đã nuốt chửng lấy gã không sót một mảnh vụn nào.

"Sao đấy? Đột nhiên căng thẳng thế? Hôm nay Ellie đã đến chưa? Em muốn..."

"Hôm nay trên đường quc l đã xy ra mt tai nn tang thương, s va chm mnh gia hai xe khiến mt nn nhân t vong. Được biết, nn nhân là mt hun luyn viên vũ đo ni tiếng M va tr v Hàn chưa được bao lâu. Người dân đã nhanh chóng đưa nn nhân đi cp cu nhưng đáng tiếc li không qua khi."

TV vừa lúc phát bản tin thời sự, Yuna nghe thấy thì ôm mặt oà khóc. Gã tin rằng gã có thể sẽ chết trong một giây tiếp theo. Gã nhìn ra được nạn nhân là ai, cái áo len đang thấm đầy máu mà người đó mặc chính là món quà đầu tiên gã tặng cho em sau khi em tốt nghiệp.

"Minu à, chúng ta đến gặp em ấy lần cuối thôi."

Gã vẫn tin rằng là em đang bày trò, em muốn gã chú ý đến em nên ngay cả bản tin cũng có thể mua chuộc, thậm chí còn làm cho chị gái gã khóc đến thật như thế. Gã muốn nói với em rằng, gã vẫn luôn chú ý đến em nên em không cần làm như thế nữa, không cần hù doạ khiến gã sợ hãi như vậy.

Phòng bệnh lạnh toát, cửa sổ bị mở toang khiến gã nhíu mày.

"Sao lại mở cửa sổ? Em ấy bị cảm lạnh thì biết làm sao? Em ấy ghét uống thuốc lắm, nên mau đóng cửa sổ lại đi."

Dom cúi gằm mặt đi đến cửa sổ, cẩn thận đóng lại ngăn cản gió ở bên ngoài. Gã nhìn vào tấm vải trắng toát đang che kín cả người em, khẽ cười:

"Anh đến rồi đây! Em không định đến ôm anh một cái à?"

Gã nghĩ giây tiếp theo em sẽ bật dậy, rồi nhào đến ôm lấy gã, hỏi gã có phải đã bị doạ cho sợ rồi hay không? Đến lúc đó gã sẽ xoa đầu em, và thừa nhận gã bị em doạ sợ. Nhưng lại chẳng có điều gì xảy ra, tiếng khóc thút thít của Yuna như kéo gã trở về thực tại. Bàn tay gã run rẩy đẩy xe lăn đến bên giường, kéo tấm vải xuống. Khuôn mặt em trắng toát không có chút gì của sự sống.

Hô hấp của gã như ngừng lại, bàn tay kích động nắm lấy bả vai em, lạnh toát. Em yên tĩnh lạ thường, mạch đập cũng không còn nhảy lên trong tay gã. Em đã hoàn toàn rời đi.

"Đừng đùa nữa, không phải em muốn đi chơi hay sao? Anh sắp hồi phục rồi, anh có thể đạp từ đây ra đến biển mà không biết mệt, đến khi đó em chỉ cần ngồi sau thôi. Em chỉ cần đợi anh một chút nữa thôi... chỉ một chút nữa thôi..."

Gã cúi đầu, nắm tay em đặt lên một nụ hôn, nụ hôn tràn đầy sự luyến tiếc và hối hận. Nước mắt mặn chát nhỏ xuống mu bàn tay em.

"Sao em lại như vậy? Em làm sao mà lại chết được? Em đừng như vậy... làm ơn."

Không khí đau đớn tưởng chừng như xâu xé từng thớ thịt, cảm giác lồng ngực bị đè nén như muốn nổ tung, thầy Nam đã từng nói với gã rằng:

"Chúng ta chỉ sống một lần thôi. Cuộc đời này không có nút reset đâu, nên đừng để phải hối hận."

Nhưng mà phải làm sao đây? Gã hối hận đến phát điên rồi.

Sau khi tang lễ của em kết thúc, gã điên cuồng hồi phục, trạng thái của gã bình tĩnh đến mức khiến mọi người đều sợ hãi. Giống như cái người ôm tay em khóc trong phòng bệnh không phải là gã vậy. Nhưng chẳng một ai biết, gã đã đau đến tưởng chừng như muốn chết đi.

Vào cái ngày em mất, khi gã quay về phòng bệnh, gã nhìn thấy tin nhắn của em vào hai giờ đồng hồ trước khi em gặp tai nạn.

Ellie: [Minu của em, có lẽ đúng như anh từng nói, chúng ta thật sự không hợp nhau. Cho nên, hôm nay kết thúc thôi!]

Ellie: [Em nhìn thấy anh hồi phục qua từng ngày, điều đó làm em cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Thời gian qua em đã bám dính lấy anh khiến anh phiền lòng, nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi! Em sẽ không đến làm phiền anh nữa.]

Ellie: [Em sẽ quay về Mỹ, anh phải hạnh phúc nhé! Và tất nhiên là phải hồi phục thật nhanh. Còn em, em đã quá mệt mỏi với việc bị anh lạnh nhạt, trái tim em dường như đã vỡ vụn. Theo đuổi một người không yêu mình, đau khổ hơn em nghĩ. Nhưng em không nghĩ rằng mình sẽ hận anh hay gì cả, em tình nguyện yêu anh cho đến cuối đời.]

Ellie: [Minu của em hãy sống thật tốt nhé! Em yêu anh.]

Sao gã có thể không yêu em cho được, nếu gã không yêu em thì gã đâu cần đau đớn đến nhường này. Nhưng cũng chỉ có thể trách gã gây hoạ nên không thể sống tốt mà thôi. Em đã nói với gã rằng đừng bỏ em lại, nhưng cuối cùng em lại là người rời đi. Gã luôn nhớ đến những hình ảnh khi em ở bên cạnh gã, là những thứ mà gã sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.

"Minu à, hôm nay hãy đi ăn gì đó tht ngon nhé! Anh đã thi đu rt tt ri."

"Minu à, hôm nay anh có th đến đón em không? Đèn đường gn nhà em b hng, em có hơi s."

"Minu à, chúng ta hãy bên nhau tht hnh phúc nhé!"

"Minu à..."

Gã được xuất viện sau một quãng thời gian hồi phục vất vả, loay hoay thu dọn ở bệnh viện cả ngày, đến khi trở ra thì bên ngoài trời đã tối đen.

Bầu trời hôm nay không có sao, chỉ có một mảng đen tối hù rộng lớn. Gã đột nhiên nhớ đến một câu mà em đã từng hỏi gã:

"Minu à, bầu trời ở Hàn Quốc có đẹp không?"

Gã cầm điện thoại trên tay, lục tìm ở trong danh bạ, màn hình hiển thị cái tên 'Bạn gái xinh đẹp' mà em đã lưu cho gã, gã gọi đến. Bên tai gã chỉ có tiếng nói máy móc của tổng đài viên:

"Thuê bao quý khách va gi tm thi không liên lc được..."

Nhưng gã vẫn rơi nước mắt mà trả lời lại rằng:

"Bạn gái xinh đẹp của anh, bầu trời ở Hàn cũng không đẹp lắm đâu..."

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net