Con Gái Nhà Hầu Tước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Waah, mái tóc màu vàng nhạt ! Ta chưa từng thấy nó trước đây. Cho hỏi tên người là ...?"

Đứa con của thần Athena, cô gái ngăn chặn chiến tranh mà Athena ban tặng cho đế chế. Mọi người đều yêu quý cô ấy, khi cô ấy cười rạng rỡ với cô, người đang có khuôn mặt buồn chán và tẻ nhạt. Cô ấy liên tục được khen ngợi vì vẻ ngoài ngây thơ và thuần khiết, cô thật sự đã bị cuốn vào đôi mắt tím ấy.

"Thưa vầng trăng nhỏ của đế chế, thần là Thục Kỳ Uyên Trinh."

"Uyên Trinh ? Ta là Thư Hạ. Chúng ta làm bạn được chứ."

Cô giật nảy mình, đôi đồng tử không ngừng run rẩy. Uyên Trinh ? Đã bao lâu rồi không ai còn gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy.

"Không được à ?"

"...Đó là vinh dự của thần, thưa công chúa."

"Hãy cứ gọi ta là Thư Hạ. Hi vọng chúng ta có thể là bạn tốt trong tương lai."

Trong hệ thống luật pháp đế quốc, có một quy tắc nói rõ về việc sử dụng lời nói và ngôn ngữ chính thức giữa các quý tộc.

Dù cô được xem là con gái của Chúa, người được Chúa yêu thương, nhưng cô vẫn sử dụng thứ ngôn ngữ thông thường mà người bình thường sử dụng với con gái của hầu tước như vậy. Uyên Trinh không biết nên gọi cô ấy là dốt nát hay thân thiện.

"Uyên Trinh, cậu muốn đi dạo cùng tớ không ?"

"Dạ ?"

"Khánh Vy có vẻ lại trốn tiết một lần nữa. Và tớ cần đi tìm em ấy về trước khi quá muộn. Chúng ta sẽ cùng đi dạo và cùng tìm em ấy, được không ?"

"Em gái người ?"

"Phải, em ấy cũng trạc tuổi chúng ta. Em ấy không thật dễ gần. Nhưng tớ vẫn muốn làm bạn với em ấy."

Em gái của công chúa ? Ồ, là một cô gái được hoàng hậu nhận nuôi ở nơi thị trấn và đó là lí do dạo này có rất nhiều tin đồn rằng công chúa của họ quá nhân từ.

"Khánh Vy, em nên quay về trước khi ba chúng ta nổi giận."

Thấu Kì Khánh Vy, tôi cười yếu ớt.

Lần đầu tiên cô được ra mắt ngũ công chúa của đế chế. Cô ấy vẫn giữ khuôn mặt buồn chán và tẻ nhạt khi gặp cô.

"Em sẽ quay về. Còn đây là ...?"

"Kính chào vầng trăng nhỏ của đế chế, thần tiểu thư nhà hầu tước."

Trái với mái tóc của Thư Hạ, cô ấy có đôi mắt tím nhạt đi cùng mái tóc tím tựa như màn đêm của Bắc Quốc, một mái tóc như món quà từ chính màn đêm và được chọn là nữ hoàng tương lai khi vừa được nhận nuôi.

Cô ấy thường trốn các buổi học liên quan đến hoàng gia và người duy nhất có thể mang cô ấy lại là thất công chúa.

So với thân hình mảnh khảnh đó, cô nghĩ là Thư Hạ có sức khoẻ tốt đấy, chắc là vì cuối cùng cô ấy cũng được tới khu vườn hoàng gia sau thời gian "tự kỉ trong cung điện".

"Nơi này thật đẹp. Sao tớ không biết có nơi này nhỉ ?"

Khu vườn này được xây đặc biệt dành tặng riêng cho thất công chúa, là món quà của Đông Quốc dành tặng cho con dâu tương lai của họ. Cô không nghĩ đây là lần đầu tiên thất công chúa được tới đây, đáng lẽ cô ấy phải tới từ lâu rồi chứ.

"Uyên Trinh cậu có biết nơi này không ?"

"Thưa công chúa,..."

"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây ?"

Với giọng nói lạnh lùng đó, hoàng đế trừng mắt nhìn tôi.

"Xin chào, thưa bệ hạ, mặt trời vĩ đại của đế chế."

"Khánh Vy. Ra là con ở đây. Con cần phải đến buổi học tiếp theo."

"Dạ vâng."

Điền Chính Quốc. Vị vua của Bắc Quốc. Ông ta có tất cả trong tay: Nhân cách tuyệt vời, tích cách tốt và có kỹ năng hoàn hảo. Quan trọng là một gia tộc hạnh phúc.

"Ngươi là ai ?"

Uyên Trinh cau mày. Ông ta thậm chí không quan tâm đến gia đình hầu tước. Một gia tộc luôn trung thành với ông ta.

"A, cô ấy là Thục Kỳ Uyên Trinh, con gái của nhà hầu tước đó ba."

"Ồ, ra vậy. Thư Hạ, con cũng nên quay trở lại phòng của mình, sức khoẻ của con không được tốt. Ngươi hãy đưa con bé về phòng."

"Thần đã hiểu, thưa bệ hạ."

Khoảng khắc hoàng đế nhìn Thư Hạ với đôi mắt ấm áp và giọng nói dịu dàng đó, làm tim Khánh Vy đau nhói. Cô chưa từng được đối xử tốt như vậy.

Hoàng đế rất yêu thương Thư Hạ, điều đó trong tim cô biết rõ. Hoàng đế vẫn đang nhìn bóng Khánh Vy rời đi.

"Ta có việc giao cho ngươi."

"Bệ hạ cứ nói."

"Sức khoẻ Thư Hạ rất yếu, con bé lại chẳng có bạn bè. Nếu không phiền, ngươi hãy làm bạn với nó thay ta."

"Vâng, bệ hạ."

'Hoàng đế thật sự rất yêu thất công chúa. Ta tự hỏi đó có phải là vì cô ấy là đứa con ruột thịt của ngài hay là còn có một lý do nào khác. Đó là lý do khiến ngũ công chúa không bao giờ tiếp xúc với thất công chúa.'

Ngay cả cung điện của thất công chúa được làm tốt hơn ngũ công chúa.

Đó chính là sự ưu đãi dành cho con ruột.

Uyên Trinh thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net