Hầu Tước Đông Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau chuyến đi trở về từ Đông Quốc, Thư Hạ đã ở trong hoàng cung và trải qua những ngày tháng bình yên. Có phải vì trước cô luôn sống một cách vội vã ? Chi tiêu hằng ngày mà không làm gì cả đối với cô rất lạ và quý giá.

Thư Hạ thức dậy muốn vào buổi sáng và ăn sáng cùng Khánh Vy sau khi cô ấy hoàn thành buổi học và dành cả buổi chiều để đọc sách hoặc đi dạo.

Một tuần sau kể từ ba tuần ngày tháng yên bình diễn ra, một vị khách bất ngờ đã đến thăm Bắc Quốc.

"Cậu vừa nói gì vậy, Uyên Trinh ?"

"Là tên con trai của kị sĩ đoàn bên Đông Quốc, Mạc Thanh Hải. Tớ đã đưa tên đó đến phòng dành cho khách rồi. Cậu tính sẽ làm gì tiếp theo ?"

Thư Hạ lo lắng ngồi dậy. Chỉ vài tuần trước, cô đã đưa ra một đề xuất về cách đánh thuế mới dựa trên một phần trong cuộc đàm thoại của anh ấy như thể nó là của tôi.

Suy ngẫm vè nó, cô đi đến phòng khách. Khi vào phòng với Uyên Trinh, nam nhân ngồi trên ghế sofa màu tím đứng dậy. Thư Hạ chậm rãi về phía người lạ.

"Kính chào thất công chúa, vầng trăng nhỏ của Bắc Quốc. Thần là Mạc Thanh Hải."

"Xin mời ngồi." Thư Hạ chào anh một cách ngắn gọn và bảo anh ngồi xuống. Bây giờ cô có thể đối mặt với anh.

"Uyên Tỉnh, hãy mang trà vào đây."

"Là trà hương thảo đúng không ạ ? Tớ hiểu rồi."

Thư Hạ cẩn thận quan sát anh trong khi Uyên Trinh đang chuẩn bị trà. Mái tóc màu xanh như nụ tầm xuân và đôi mắt ngọc lục bảo giống ba, ánh lên vẻ thông thái. Thanh Hải có làn da rám trắng như để khẳng định tin đồn rằng anh đã luyện tập rất nhiều khi còn nhỏ. Thanh Hải đẹp trai đối với bất kì ai, nhan sắc ấy đủ để khiến bất kì ai đổ gục trước anh.

Cô chưa từng gặp anh trước đây, nhưng cô nhớ không lầm anh bằng tuổi cô, vậy năm nay cũng 13 tuổi.

"Tớ đã mang trà lên rồi đây."

"Cậu vào đi."

Cẩn thận rót trà, Uyên Trinh lặng lẽ đóng cửa. Hương thơm tươi mát độc đáo của cây hương thảo thoang thoảng khắp căn phòng.

"Ta nghe nói cậu đã luyện tập rất nhiều, vì vậy ta đã chuẩn bị trà hương thảo, nó sẽ giúp cậu khá hơn sau khi tập. Cậu thích nó chứ ?"

"Thần rất thích loại trà này. Cảm ơn người đã quan tâm."

Thư Hạ im lặng thưởng thức trà. Khánh Vy cũng rất thích hương thảo bởi vì mùi hương cay nồng nặc vào mũi và mùi vị của nó trong miện tuyệt hơn việc hít thở.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ ? Thanh Hải lặng lẽ đặt chiếc cốc xuống và nói:

"Lẽ ra thần nên gửi thư đến thông báo trước nhưng vì thần không thể chờ thêm nữa. Xin công chúa tha lỗi, vì sự thất lễ này của thần."

"Không sao cả."

"Thật ra, thần đến đây là có việc muốn bàn với công chúa."

"Là gì vậy ?"

"Như người đã biết, thần có mối quan hệ đặc biệt với đại hoàng tử Đông Quốc."

"Chuyện này ta có nghe qua."

"Người là hoàng hậu tương lai của Đông Quốc, đồng nghĩa người là phu nhân tương lai của đại hoàng tử. Với thân phận là kị sĩ duy nhất của hoàng đế, cho phép ta được ở bên cạnh người." Thanh Hải nói lớn, quỳ xuống và nắm lấy tay cô. Thư Hạ choáng váng trước lời yêu cầu bất ngờ này.

"Umm-...H-hầu tước à-...!?"

"Người cứ gọi thần là Thanh Hải. Thần có thể gọi công chúa bằng tên được không ? Thư Hạ. Thần gặp rất ít người cùng độ tuổi mà thần có thể nói chuyện ngang hàng cả. Thần có cảm giác thất công chúa và đại hoàng tử chính là một cặp trời sinh."

Thư Hạ hơi bối rối. Đã có chuyện gì xảy ra với cô ? Cô không nói nên lời khi anh gọi cô là Thư Hạ một cách ranh mãnh, với đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh rực rỡ. Thư Hạ gật đầu với anh, ngạc nhiên và thích thú trước sự thay đổi đột ngột này.

Như hài lòng với nụ cười của cô, Thanh Hải cầm ấm trà lên và rót đầy tách trà. Thư Hạ dần khôi phục lại sự bình tĩnh khi ngửi thấy mùi hương của lá thông. Đột nhiên, cô muốn hỏi Thanh Hải một điều, nên cô ngập ngừng mở miệng.

"Umm, vậy thì...T-Thanh Hải, làm thế nào mà cậu biết tôi là hoàng hậu tương lai của Đông Quốc ?"

Thư Hạ cảm thấy khó xử khi gọi người con trai trước mặt bằng tên. Khi cô gọi anh bằng một tiếng nói lắp, Thanh Hải cười và nói, "Là chuyện đó à ? Cha tôi bắt đầu xem những cuốn sách liên quan đến chính trị ngay sau khi ông ấy trở về từ cung điện. Điều đáng nói là từ trước tới nay, ông ấy chưa bao giờ xem những cuốn sách ấy."

"Và ông ấy đã nhắc đến cậu. Cha tôi rất cực kỳ yếu trong việc khen thưởng, nên tôi hiếm khi thấy ông ấy khen ai. Vậy mà ngày hôm ấy, ông ấy đã khen cậu suốt một tiếng đồng hồ."

Cánh cửa đột nhiên mở ra và cô hét vào mặt đối phương.

"Khánh Vy !?"

"Kính chào ngũ công chúa, vầng trăng nhỏ của Đông Quốc."

Không giống như cô, ngừoi không biết nên làm gì tiếp theo. Thanh Hải chào Khánh Vy bằng một giọng điềm tĩnh, như thể anh đã sẵn sàng cho phản ứng của Khánh Vy.

"Hạ Hạ, lại đây."

Uyên Trinh nhanh chóng đến gần và kéo cô ra sau lưng."

"Việc một nam một nữ ở cùng nhau trong một phòng và không có người, có là một điều gì đó không nên ngay từ lần đầu gặp không ?"

"Người đang làm nó một cách thái quá lên rồi đấy ?"

"Ở Trái Đất có một câu nói, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Chắc ngài cũng đã nghe đến rồi phải không ?"

"..." Thanh Hải nói như thể anh ấy chết lặng

Thư Hạ cảm thấy kì lạ bởi vì cô chưa từng trải qua những điều như thế này vì cô luôn được đối xử như đứa con của thần Athena kể từ khi được sinh ra. Thư Hạ nghĩ điều này sẽ xảy ra với hầu hết những người con gái kết hôn với ai đó vì chính trị của gia đình họ. Thư Hạ còn cảm thấy những gì cô trải qua hôm nay giống như một cuốn tiểu thuyết mà bất kì thiếu nữ nào từng đọc qua.

"Ngồi xuống đi." Khánh Vy lạnh lùng cất lời anh và nói, "Cho dù cậu có là thiên tài thì tôi cũng không rảnh rỗi đến nỗi tranh cãi một đứa trẻ như cậu, nói, cậu muốn gì ở Hạ Hạ ?"

"Thần đã nói rồi, thưa ngũ công chúa. Thần chẳng làm gì cả. Nhưng nếu người vẫn muốn biết thì thần không còn cách nào khác, ngoài việc nói tất cả."

Thanh Hải ngưng cười trước cái nhìn lạnh lùng của Khánh Vy và nói với giọng nghiêm túc, "Thần cũng có tai mắt của mình. Thần biết có khả năng Thư Hạ sẽ không trở thành hoàng hậu. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôn ước giữa hai đế quốc hàng đầu bị huỷ bỏ ?"

"Mọi người sẽ bắt đầu xì xào rằng có lẽ lỗi nằm ở chiến tranh Tứ Quốc, với cương vị là người ngăn chặn chiến tranh, cậu hiểu rõ lời tôi nói chứ, Thư Hạ ?"

Thư Hạ suy nghĩ về những lời Thanh Hải nói, khi ấy cô sẽ bị lăng nhục, cô đã không nghĩ xa đến vậy. Mọi con đường đều như bị đá chặn đường, chỉ còn cách thuận theo đường nước.

"Người nghĩ sao, ngũ công chúa ? Nếu người cho phép, thần sẽ là lá chắn thích hợp khi thời điểm đó xảy ra. Là con trai của công tước Mạc Trung, tuy là hai nhưng lại là một mà."

Khánh Vy chỉ nghe Thanh Hải nói mà không trả lời gì cả. "Ý kiến của Thư Hạ quan trọng hơn cả."

"Tất nhiên là vậy. Nếu mối quan hệ giữa đại hoàng tử và thất công chúa đã phát triển hoàn toàn vào thời điểm đó, đại hoàng tử sẽ cầu hôn cậu ấy. Nhưng nếu thất công chúa đã có người trong lòng, thần sẽ khuyên đại hoàng tử từ bỏ với điều kiện người ấy xứng đáng làm bạn đời của thất công chúa."

Một chủ đề về cô, nhưng họ lại hoàn toàn loại cô ra khỏi cuộc trò chuyện này và giờ họ bắt đầu kết thúc nó.

"Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ chấp nhận với tư cách là bạn bè của Thư Hạ, chứ không phải là nguyệt lão. Nhưng chỉ khi ngươi hoàn toàn một điều kiện của ta."

"Tất nhiên rồi. Điều kiện là gì vậy, thưa công chúa." Thanh Hải nói với một nụ cười rạng rỡ

Tuy nhiên không trả lời câu hỏi, Khánh Vy đứng dậy quay lại và nói, "Cút về Đông Quốc đi."

Thanh Hải nhìn chằm chằm vào Khánh Vy, người đưa yêu cầu như vậy thản nhiên ngồi phịch xuống ngay tại chỗ.

"Augggh-không xong rồi. Tôi phải quay về Đông Quốc khi chỉ vì vừa mới làm quen được với cậu ? Thôi chết tôi rồi."

Thư Hạ cười thầm trước vẻ mặt tuyệt vọng của Thanh Hải. Khi anh ấy nhìn cô cười khúc khích trong lặng lẽ, che miệng tôi, Thanh Hải nói với một tiếng thở dài, "Cậu còn cười tôi ? Tôi đã tới Bắc Quốc được 2 tiếng, vậy mà bây giờ lại phải về Đông Quốc rồi."

"Hãy ở lại chơi một vài ngày, nếu cậu muốn. Uyên Trinh sẽ đi cùng cậu."

Thư Hạ không tài nào tìm thấy bất kì sự nghiêm túc nào mà Thanh Hải thể hiện khi anh ấy nói với Khánh Vy. Vậy mà lúc này Thanh Hải đã trở lại tâm trạng vui vẻ và tràn đầy hy vọng của mình.

"Xin lỗi cậu, Thư Hạ. Tớ quên mất nói với cậu là bản thân tới đây theo lệnh của đại hoàng tử."

Vì vậy, Thư Hạ nói với một nụ cười nhẹ, "Tớ chấp nhận, lời xin lỗi của cậu."

"Cảm ơn cậu, Thư Hạ." Giọng Thanh Hải rất lịch sử và vui vẻ khi anh mỉm cười

"Được rồi, kể từ hôm nay tớ đã có một vị thế mới, đó là trở thành bạn của thất công chúa Bắc Quốc."

'Có vẻ như cậu ấy là một người tốt.'

"Vì tình bạn của chúng ta, Thư Hạ. Tớ sẽ mang màu hồng đến cuộc sống của cậu."

Khi Thanh Hải vươn tay ra với một nụ cười rạng rỡ, cô cảm thấy có phần xúc động.

Cô chỉ có hai người bạn duy nhất là Khánh Vy và Uyên Trinh. Cô càng không có bạn nào là nam, vì cô đã được định làm đứa con của thần Athena khi mới sinh ra. Vì vậy, cô thường là đối tượng để các nam nhân khác muốn làm quen cũng không thể làm quen được, nên cô không thể kết bạn với ai.

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nào."

Thư Hạ cười rạng rỡ khi nắm lấy tay Thanh Hải. Ai cũng có bạn, nhưng cô lại có ít hơn một người bạn. Cô rất vui mừng khi cô đã có một nam nhân mà cô có thể gọi là banh, người mà cô có thể hoà nhập bình đẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net