Không dính dáng đến nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"...Xin thứ lỗi, thưa hoàng đế..." Thư Hạ rụt rè nói.

"Không sao, cứ nói ra những gì người nghĩ, thưa thất công chúa."

"Ta không mong muốn... có liên quan với đại hoàng tử Đông Quốc dưới bất kì một hình thức nào."

......

Thiên Văn sải những bước dài dọc hành lang, nhớ lại những lời Thanh Hải thường hay nói, "Điện hạ, ngài có nghe nói về thất công chúa Bắc Quốc không ? Cô ấy rất xuất sắc dù chỉ mới 10 tuổi, thực sự rất nổi bật. Lễ nghi và năng lực của cô ấy đều rất phù hợp để trở thành bạn đời của một người lãnh đạo tốt giống như người."

"Hah, công chúa Bắc Quốc ?"

'Tất cả mọi người đều tung hô cô ta ở bất cứ nơi nào ta xuất hiện. Và cha đang...chấp nhận cô ta như nữ vương của nước đối địch thay vì ta.'

.....

Thư Hạ hồi hộp khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hoàng đế.

"Không muốn có liên quan ? Tại sao chứ ?"

Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra, 'Ta phải tự tạo ra một cơ hội thôi. Không thể để mọi thứ như cũ được.'

"Người không thể để một ứng cử viên cho vị trí hoàng đế kết hôn với một gia tộc hoặc hoàng tộc ở các nước khác, nhưng người đang lo lắng về tương lai khi ta sẽ trở thành hoàng hậu. Vậy, ...có phải người dự định biến ta thành hoàng phi tương lai ?"

"...Ta không có gì để phủ nhận."

Thư Hạ nghiến răng, 'Quả nhiên... đúng là cha nào con nấy.'

"Nhưng, không phải ngươi chính là người bạn đời tương lai được đề cập trong lời tiên tri sao ?"

"Chúng ta không thể chắc chắn đó là thần. Lời tiên tri nói, 'Sự ra đời của một cô gái sẽ là người ngăn chặn chiến tranh.', nó không nhất thiết phải là người được trở thành hoàng hậu, có thể đó là hai người khác nhau."

'Đúng thế, cô gái ấy chắc chắn không phải là ta. Lời tiên tri chỉ bảo người con gái sẽ là người ngăn chặn chiến tranh chứ nó hoàn toàn không đề cập ai sẽ trở thành hoàng hậu. Mọi thứ không phải đã quá rõ ràng rồi sao ?'

"Hãy cho ta một cơ hội. Ta sẽ tìm ra một giải pháp khác. Chuyện này không quá cấp bách vào thời điểm này, sẽ tốt hơn nếu lùi một bước và tiếp cận tình huống, nhằm mục đích đấu tranh cho lợi nhuận của cả hai đảng phái. Không phải người vừa dạy cho ta điều này vài phút trước sao ?"

Không để cho Tiên Sinh kịp trả lời, Thư Hạ tiếp tục nói, "Và bất kể sự lựa chọn của người là gì, ta biết mình sẽ tiếp tục giữ vai trò người vợ tương lai của đại hoàng tử trong một thời gian nữa."

"...Hmm, vậy là người đã dự đoán trước tất cả."

'...Một vị công chúa đặc biệt.'

Lặng lẽ quan sát, Thanh Trung mỉm cười, 'Cô ấy đã lường trước được các nguy cơ xung đột xung quanh ngai vàng Đông Quốc và trong nội bộ phái hoàng gia Tứ Quốc trong một thời gian ngắn kỷ lục.'

Nếu như cuộc đính hôn bị hủy bỏ ngay bây giờ, mọi người sẽ đồn thổi về sự bất hòa giữa Bắc Quốc và Đông Quốc, đặc biệt khi hoàng đế Bắc Quốc là bạn bè lâu năm nhất với hoàng đế Đông Quốc. Và đó sẽ là một cơ hội tốt cho phái quý tộc là những kẻ đối đầu với phái hoàng gia.

'Chính Quốc thực sự có một cô con gái tuyệt vời.' Tiên Sinh liếc nhìn hoàng đế Phương Bắc đang nhăn mày suy nghĩ.

"Tốt. Đại hoàng tử sẽ trưởng thành trong vài năm nữa, ta sẽ đợi đến lúc đó."

"Thật là một vinh dự đối với ta. Bây giờ ta xin phép." Thư Hạ cúi chào và rời khỏi phòng.

Tiên Sinh nhìn theo thác nước màu anh đào đổ xuống quá nửa vóc dáng nhỏ bé đang bước ra cửa, 'Đứa trẻ này mới chỉ mười tuổi. Ta chắc là nó sẽ lớn lên thành một thiếu nữ xuất chúng đáng ghen tị.'

Thư Hạ lẩm bẩm, "Đáng sợ thật đấy... Lưng mình sắp gãy luôn rồi này."

'Mình không nghĩ là có một ngày ta sẽ quen với khí chất oai nghiêm đó của hoàng đế Đông Quốc đâu...'

Cô đã có thêm một chút thời gian, nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu ?

"Bây giờ mình nên làm gì nhỉ ?" Thư Hạ vừa suy nghĩ vừa bước đi trong vô thức.

Giật mình khi bước lên thảm cỏ mềm mại, ngẩng đầu lên cô nhìn thấy một khung cảnh rất đỗi quen thuộc.

"Huh ? Nơi này là..."

Mỗi khi đến Đông Quốc, Thư Hạ có thói quen đi dạo tới khu vườn hoàng gia khi có thời gian rỗi, mọi người hầu trong cung điện đều biết thất công chúa Bắc Quốc yêu quý và thân thuộc với khu vườn này biết bao nhiêu. Vội vàng xoay người lại và chạy đi, Thư Hạ còn không để ý rằng ruy băng buộc mái tóc màu anh đào của cô đã bị nới lỏng. Cô không thể ở đây. Sẽ như thế nào nếu như cô ấy...

"Ai đang ở đó ?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đóng băng đôi chân cô đang chực bước đi và nhấn chìm cô trong dòng hồi tưởng đau đớn.

Tại một nơi như thế này, sẽ thế nào nếu cô gặp phải...

"Đây là khu vườn của hoàng đế."

Nép mình sau hàng rào bằng lá được cắt tỉa kĩ càng, tim đập thình thịch, cô liếc nhìn qua các khe hở mà những chiếc lá tạo ra.

"Đây là nơi người ngoài không thể tự tiện ra vào."

'Mình không bao giờ có thể quên giọng nói này...' Khuôn mặt Thư Hạ tái đi khi cô nhìn rõ bóng dáng ấy.

'Đại hoàng tử Tôn Thiên Văn...' Thư Hạ hoảng hốt ngồi thụp xuống nền cỏ, thu mình lại nhỏ nhất có thể, 'Không..Mình không thể để cậu ấy nhìn thấy ta, chắc chắn cậu ấy sẽ nổi điên lên mất... Mình phải làm gì đây...!?'

Đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời, anh nhăn mặt và bước lên phía trước một bước, tăng âm lượng:

"Đừng giấu mặt nữa, đồ xấc xược." Tâm trí Thư Hạ rối tung như một cuộn len bị con mèo đùa nghịch.

"Ngươi không nghe thấy ta à ?"

'Ôi không-...'

Thiên Văn: *nổi quạu-ing*

'Mình cần phải trốn trước đã...' Cô nghe thấy tiếng bước chân của đại hoàng tử, 'Đ-Đừng có tới đây. Đừng đi lối này. Làm ơn.'

Thư Hạ muốn lủi vào phía trong khu vườn, nhưng cô quá sợ hãi để có thể đứng lên. Một làn gió nhẹ thổi đến, và cái mũ tuột dây của cô liền bay luôn theo chiều gió ~

"Ahh..." Cô cố nhoài người ra để với lấy cái mũ trước khi bị anh chú ý, nhưng thôi xong-..., 'Tóc màu anh đào...'

Thiên Văn đã thấy cô rồi, "Tham khiến thất công chúa của Bắc Quốc."

Thư Hạ cảm thấy cổ họng mình như bị chặn đứng.

'Giọng nói lạnh lùng đó...'

"Cuộc thảo luận của người và cha ta đã xong rồi sao ?" Khuôn mặt cô tái mét.

Cô đang đứng trước hoàng tử, một trong hai người thừa kế của Đông Quốc, vậy mà cô chỉ nhìn chằm chằm vào ngài ấy, thậm chí còn không cúi chào, 'Mình đang làm cái gì thế này ? Thật mất mặt. Nhưng mình không thể cử động dù chỉ một chút...'

Thiên Văn cau mày tỏ ý không hài lòng, "Ta làm phật ý công chúa sao ?"

"Đúng là thô lỗ. Ta chắc rằng người biết ta là ai. Vậy tại sao ngươi lại cư xử như vậy ? Đây là phong cách của Bắc Quốc sao ?" Thư Hạ mấp máy môi, nhưng không nói ra tiếng. Cả cơ thể cô đông cứng.

"Người không định trả lời ta sao ?" Anh nhìn cô với ánh mắt tức giận, "Thật bất kính."

'Mình thậm chí còn không thể...tránh né ánh mắt của cậu ấy-...dù mình sợ nó biết nhường nào.'

"Được rồi. Nếu người muốn nói chuyện ta thì ta cũng không ép buộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net