Kiếm Sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc nói chuyện cùng Thanh Hải khiến Thư Hạ quên mất thời gian đã trôi qua một cách nhanh chóng. Giờ ăn tối đã đến gần. Thư Hạ nghỉ ngơi một thời gian sau khi tiễn Thanh Hải, cô nhận được dòng thông báo rằng tối nay ba cô sẽ về muộn. Thư Hạ thở dài khi nghe thông báo.

'Nếu bố thông báo với con sớm hơn, có lẽ con sẽ mời Thanh Hải ở lại dùng bữa với mọi người.' Thư Hạ đã quen với việc dùng bữa cùng với nhiều người ở nhà, vì vậy cô sẽ chán ăn khi chỉ có vài người.

Sau khi dùng bữa tối, Thư Hạ đi đến phòng làm việc của cha cô. Cô có chuyện muốn nói với cha, nhưng vì hôm nay ông ấy sẽ về muộn nên cô nghĩ mình sẽ đọc vài cuốn sách trong lúc chờ đợi.

Thư Hạ nhàn nhã mở một cuốn sách vừa phải và đọc nó.

"Thất công chúa."

"Có chuyện gì à ?"

"Đức vua vừa trở về, thưa công chúa."

"Oh, vậy để ta đi gặp ông ấy." Thư Hạ rời mắt khỏi cuốn sách trước lời nhắn của Uyên Trinh.

Khi cô vội vàng đi xuống cầu thang, cô thấy ba tiến về phía mình với cách bước chân đậm chất hoàng tộc.

"Mừng người trở về, phụ thân."

"Ta xin lỗi vì đã về muộn. Bên ngoài trời khá lạnh, chúng ta vào trong thôi."

"Có vẻ hôm nay người có rất nhiều công việc."

"Phải, có rất nhiều việc cần phải giải quyết trong hôm nay."

Thư Hạ không nghĩ rằng ông ấy đã ở trong cung điện phía Đông cho đến một lúc trước. Dù hơi phân vân nhưng cô cũng không hỏi thêm.

"Ba, người trông thật mệt mỏi."

"Không sao, ta đã quen với nó. Đã trễ lắm rồi, sao con chưa ngủ ?"

"Con có chuyện muốn nói với ba."

"Vậy thì chúng ta cùng vào văn phòng thôi."

"Vâng, thưa phụ thân."

Như thể muốn nói chuyện với cô thật nhanh, Chính Quốc đi đến ngay lập tức thay vì bảo tôi đi trước và đợi. Cởi chiếc áo choàng hoàng gia màu đỏ ra, ông ngồi xuống và nói, "Vậy con muốn nói gì với ta ?"

"Từ nay con có thể lo việc gia tộc được chứ ?"

"Việc này đã có Khánh Vy, con không cần khổ sở như vậy." Ông nhìn cô đầy tò mò

"Con biết người và Khánh Vy đã lo hết mọi thứ. Vì vậy con muốn giúp mọi người bằng cách này hay cách khác. Với lại, chuyện gia tộc, Khánh Vy quán xuyến thì có phần hơi cực nhọc nên con nghĩ mình nên giúp gì đó cho em ấy."

"Ta hiểu rồi, Thư Hạ. Ta nói điều này không phải vì ta không tin con, nhưng con không nghĩ rằng bản thán con có nhiều việc làm hơn con nghĩ à ?"

"Chỉ là một bước chuẩn bị cho tương lai thôi, ba. Con nghĩ mình nên học cách mạnh mẽ giống mẹ trước một việc gì đó. Với lại, con chỉ muốn giúp em mình thôi mà."

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ bảo quản gia và Khánh Vy phân tích công việc vào ngày mai. Nếu con gặp khó khăn, hãy thoải mái trao đổi với ta hoặc mẹ con."

"Vâng, thưa phụ thân."

Mặc dù một ngày nào đó, cô cũng phải quản lý công việc của gia tộc, nhưng cô rất ngạc nhiên khi cha lại vui vẻ chấp nhận yêu cầu ấy. Phụ trách công việc của gia tộc thoạt nhìn có vẻ hấp dẫn vì cô sẽ có quyền lực rất lớn về tiền mặt, nhưng cô phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Quyền quý càng cào thì quy mô gia đình càng lớn. Điều đó đồng nghĩa với việc người quản lý cần có nhiều trách nhiệm hơn. Vì vậy, ngay cà khi không có nữ hoàng ở nhà, một đứa trẻ 10 tuổi không thể giữ tiền mặt, nhưng điều đó nằm ngoài trường hợp của hoàng gia Bắc Quốc.

"Vậy ra đó là chuyện con muốn nói với ta."

"À không, con có thêm một yêu cầu nữa. Con hy vọng người sẽ chấp nhận nó."

"Con cứ nói đi."

"Con muốn học cách dùng kiếm." 

"Ý con là kiếm thuật ?"

Hàng lông mày ông dán chặt vào nhau, ông trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rất nhanh có câu trả lời, "Con còn không thể làm những việc nặng, cầm kiếm thì sẽ như thế nào đây ? Ta không ủng hộ việc này."

"Nhưng con thật sự muốn học."

"Con vốn sinh ra với thân thể yếu đuối. Tập luyện khắc nghiệt sẽ càng rút cạn sức lực của con hơn." Chính Quốc đánh gãy lời cô

"Con sẽ chăm chỉ. Con muốn chiến thắng cơ thể yếu đuối này. Chỉ ít cũng để tăng thêm sức mạnh, có được không cha ? Liệu không còn cách nào để con được học sao ạ ?"

Chính Quốc vuốt cằm như thể ông đang nghi ngờ điều đó, và nói, "Vậy trước tiên, ta muốn hỏi con một điều. Thư Hạ, việc này có liên quan đến đại hoàng tử Đông Quốc không ?"

Thư Hạ cứng người trước câu hỏi của ông. Cô nghĩ rằng ông ấy biết mối quan tâm trong đầu cô. Khi cô lúng túng không biết trả lời như thế nào, ông nói thêm, "Con từng nói rằng con không muốn có mối quan hệ gì với cậu ta cả."

"Ta muốn nghe lý do của con là gì ?"

Trong đôi con ngươi màu tím nhạt có sắc thái hồi ức, "Con không muốn kết hôn, thưa cha. Con chỉ muốn sống như thế này và ở với mọi người thôi."

Cha cô im lặng, như thể ông ấy không muốn nói thêm. Khi Thư Hạ nhìn vào đôi mắt bồn chồn trong im lặng của ông ấy, ông cười nhạt với cô và nói, "Ta tưởng là con đã trưởng thành nhưng con vẫn chỉ là một nàng công chúa bé bỏng. Được rồi, nếu đó là điều con muốn, thì con cứ làm đi."

"Vâng a."

Khi Thư Hạ nở nụ cười rạng rỡ, ông ấy đứng dậy và ôm lấy cô. Thư Hạ vùi mặt vào trong vòng tay ông, cô có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng của ông khi ông vuốt tóc cô.

"Vậy hãy bắt đầu buổi tập đầu tiên của con vào ngày mai, nhưng hãy nhớ điều này, hầu tước là một người rất nghiêm khắc."

"Tất nhiên rồi, thưa phụ thân. Con cảm ơn người."

"Đã trễ rồi. Vì vậy hãy quay về phòng và sẵn sàng cho buổi tập ngày mai."

Cha bế cô quay về phòng, cơ thể cô run lên vì cơn buồn ngủ. Sau khi đặt cô xuống chiếc giường êm ái, ông chúc cô ngủ ngon, kéo chăn đắp cho cô và rời đi ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net