Người thật nhân hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thư Hạ..."

"Thư Hạ..."

"Tỉnh dậy đi..."

"Thư Hạ."

Thư Hạ mở mắt chậm. Cứ như thể người ta vừa đẩy vừa đẩy lại cô trên ngọn lửa đến khi cô giũ nước mắt và da thịt bỏng rát, rồi họ tung cô lên trời cao và khi rơi xuống cô nằm trong lòng cả. Cái nóng bỏng của lửa nén bị thay thế bởi cái lạnh của xương nước. Thật không dễ chịu chút nào. Thư Hạ chìm dần, đến gần đáy biển, cô thở và sắp chết, một cánh tay chắc chắn cô kéo về thực hiện.

Bây giờ thì ổn định rồi. Uyên Trinh quấn cô trong nhiều lớp chăm sóc và ôm chặt đến từng hồi. Bác sĩ đứng cạnh tranh, nói cái gì đó với cha và cô thấy ông cười.

"Ba...mẹ...Uyên Trinh...." Thư Hạ cười an ủi khi ba mẹ chạy đi ôm cô ngồi.

"Cuối cùng cũng tỉnh lại." Chính Quốc nói, đặc biệt giọng nói. Và đó là lần đầu tiên ông khóc.

'Nước mắt...?! Cha, người luôn luôn nghiêm khắc...'

"Thật tốt quá, công chúa. Thần rất sốc khi nghe thấy người đứng ở điện thờ." Khánh Vy đặt tay lên ngực, thở phào. Còn Uyên Trinh thì khóc lên như cái máy phun bị nén lâu ngày.

'Aah...đúng vậy. Mình không cô đơn. Mình có cha mẹ yêu thương mình đến mức bỏ mặc định các quy tắc cần thiết, Khánh Vy và Uyên Trinh đã ở bên mình từ bé, cùng với tất cả mọi người trong gia đình đều lo lắng cho mình. Mình có những người mà họ sẽ nắm chặt tay ta khi ta trượt ngã.'

'Mình không cần đến sự thương hại của thần. Tất cả những gì chúng ta cần làm đều là nhìn xung quanh. Mình đã nhận ra rằng mình không hoàn toàn bị bỏ rơi.'

"Mọi người ... cảm ơn vì đã lo lắng cho ta."

Mình muốn sống thêm theo cách của mình.

'Mình sẽ sống một cuộc sống không bị ràng buộc bởi chiến tranh nữa.'

"Cậu trông khỏe hơn nhiều rồi." Uyên Trinh nói, hí hửng đặt cái bánh thứ 5 xuống bàn và bắt Thư Hạ phải ăn hết.

"Con đã thấy tốt hơn chưa ?" Sa Hạ hỏi.

"Vâng ... con rất xin lỗi vì đã làm người nghe lo lắng, thưa thân mẫu." Thư Hạ lật nói khi nhận thấy ánh mắt cực kỳ nổi bật khiến cô đổ mồ hôi.

"Dù sao thì ta cũng an tâm rồi. Nhưng mà, Thư Hạ-..."

"Dạ vâng."

"Con có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì xảy ra ở điện không ?"

"...dạ..."

'Những gì chúng ta có thể nói...mình từ chối chấp nhận trở thành đứa trẻ trong lười tiên tri, và bị thần linh trách phạt ?'

"Khi con đang hôn mê, chúa ban một tri thức đầu tiên. Tứ Quốc hiện ra khá loạn vì điều này. Vì lời tiên tri đã ban cho con một cái tên mới.."

'Một cái tên được đặt bởi chúa. Nó có nghĩa là...'

Điền Thấu Kì Chính Thư Hạ.

"Và vì thế, Hoàng đế Đông Quốc muốn triệu kiến con."

'Ôi trời. Đây chính là món quà đó sao ?'

Và thế Thư Hạ cùng Chính Quốc rời khỏi Bắc Quốc để đến Đông Quốc theo lá thư của hoàng đế Đông Quốc. Trước tòa nhà cung điện nguy nga và tráng lệ như vậy, Thư Hạ cảm thấy bản thân mang danh công chúa thật sự quá nhỏ. Nó đã được xây dựng chủ yếu với tông màu cam và đỏ.

"Hoàng đế Bắc Quốc và Thất công chúa diện kiến."

"Á, hoàng đế và......"

Thư Hạ đi dọc theo đường hành lang với những người lính canh nhìn với đôi mắt rất là mê hoặc. Thư Hạ tự tin đưa tay phẩy mái tóc anh đào ra sau, đôi mắt tím lên ánh lên vẻ phong thái vốn có của một công chúa. Dù chỉ mới 14 tuổi nhưng Thư Hạ lại khá cao so với tuổi thật, vì vậy cô ấy hy vọng chồng tương lai của mình không quá thấp khi họ đứng cạnh nhau.

"Kính chào, ta là hoàng đế của Bắc Quốc."

"Chào mừng, ông bạn già và công chúa Thấu Kì. Ta muốn thảo luận một số vấn đề với các người."

Hoàng đế đang ngồi bên trái. Bên phải là bá tước Hàn Thiên Tuấn, chỉ huy kỵ sĩ đoàn 1. Còn bên trái là công tước Mạc Thanh Trung, đại pháp quan.

"Người cứ nói."

"Ta cảm thấy có một số kẻ vẫn đang lơ lửng đế chế Đông Quốc này, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị. Ta đang nghĩ liệu có nên tăng thêm một số binh lính và sĩ không ? Chúng ta cần nhiều chi phí, vì vậy có lẽ tăng thuế là biện pháp phù hợp. Các ngươi nghĩ thế nào ?"

"Sao cơ?" Công tước Hàn Quốc hấp tấp làm nở một tràng hoa, "Tăng số lượng kỵ sĩ đủ rắc rối và tăng thuế trong cảnh này ư? Thưa hoàng đế, tại sao cứ thích làm khổ thần? Bất cứ khi nào có một mới lệnh, thần là người nổi tiếng quý tộc ấy nhiều người lắm! Còn hoàng đế Bắc Quốc! Người luôn luôn luôn đồng tình "

"Ta không phải nói đây chỉ là sao khả năng?" Hoàng đế cười giả lả.

"Chắc chắn nó sẽ không hoàn toàn... Nhưng nếu người nói ổn định thì sẽ ổn thôi." Công tước Hàn nhún vai.

Thư Hạ giật mình nhận ra, 'Điều này ...là bất khả thi. Tăng áp lực lên cuộc sống người dân và thậm chí sẽ dẫn tới bạo động. Cho dù đối với những người quý tộc thì việc đó chẳng là gì...'

Mải suy nghĩ, Thư Hạ không nhận ra hoàng đế vẫn nhìn cô.

"Nhưng mà ... Ta muốn nghe thử xem công chúa đây suy nghĩ thế nào về công việc này."

"..."

"Ta đã nói rất nhiều về trí thông minh của người, công chúa Thấu Kì. Vậy người nghĩ thế nào về sách chính ?"

Thư Hạ cảm thấy mình đang nóng lên, "Ta ..."

'Ra là vậy. Họ đang cố gắng để chúng ta nghe thấy! Mac công tước là một người rất thông minh, chắc chắn rằng anh ấy đã nhìn ra vấn đề, nhưng anh ấy yên lặng có nghĩa là-... Hoàng đế đang thử thách ta. Ta trở nên nổi bật bởi vì tri thức đầu tiên.'

Cô lấy hết can đảm ngồi thẳng người và nói:

"Ta nghĩ chính sách này không nên ban hành."

"Vì sao ?"

"Bởi vì...sắp tới Tứ quốc sẽ phải trải qua một đợt hạn hán lớn." Thư Hạ vừa nói vừa liếc nhìn công tước Mạc đang chú ý lắng nghe.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, cô tiếp tục nói:

"Tứ Quốc quốc gặp hạn hán theo chu kì 30 đến 40 năm một lần, và số lượng sản phẩm thấp hơn trung bình vài năm nay chính là dấu hiệu."

'Nếu như chính sách đó được ban hành, người dân sẽ bị thiếu lương thực trong nhiều năm. Ta biết nếu chuyện này xảy ra sẽ để lại hậu quả rất lớn, vì vậy ta phải ngăn cản nó bằng mọi giá.'

Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi quay sang hỏi công tước Mạc, "Ngươi nghĩ thế nào ?"

"...Những gì vị công chúa đây vừa nói đều rất chính xác, thưa bệ hạ. Những dấu hiệu của nạn hạn hán đã bắt đầu khoảng 3 năm trở lại đây và đang càng lúc càng trầm trọng."

"Hmm... dù vậy, việc tăng lực lượng phòng vệ của đế quốc vẫn rất cần thiết. Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ ?"

Cuộc đối đáp khiến Thư Hạ càng thêm lo lắng, 'Ta đã nói quá nhiều rồi, ta không thể dừng lại được nữa. Ta đã nghĩ đến kế sách này nhưng ta khá lo sợ khi nó được thực hiện, nhưng vì người dân nghèo đói, ta không thể làm ngơ...'

"Vẫn có... một biện pháp. Bằng cách đánh thuế những đồ vật xa xỉ. Thuế xa xỉ không quá quan trọng như chỉ áp dụng trong giới quý tộc. Các thương gia sẽ bán những mặt hàng cao cấp với giá tiền bao gồm cả thuế, và đổi lại hoàng tộc sẽ thu thuế từ bọn họ."

Thư Hạ cố làm vẻ bình tĩnh nhưng tay cô cứ run lên bần bật.

"Hmm, ta hiểu rồi." Hoàng đế mỉm cười.

Công tước Mạc cũng đáp lời, "Gợi ý của công chúa Thấu Kì rất hay, thưa bệ hạ. Thuế xa xỉ cũng là một cách để bọn họ khoe khoang độ đắt đỏ của các mặt hàng, và chúng ta có thể thu thuế mà không ai có thể phản đối."

"Rất tốt. Hãy thiết kế một kế hoạch chi tiết và ban hành chính sách này."

"Vâng thưa bệ hạ."

Thư Hạ thở dài nhẹ nhõm khi câu chuyện đã kết thúc. Nhưng hoàng đế tiếp tục nói:

"Ta thực sự rất bất ngờ khi thấy người thực sự thông minh đến thế."

"Ta sẽ lấy đó làm một vinh dự."

"...Công chúa Thấu Kì, ta tự hỏi tại sao người không nói đầy đủ tên mình lúc nãy ?"

"..."

"Ngươi hiểu ý nghĩa của cái tên đó là gì. Ngươi quyết định không nói ra bởi vì mọi người ở đây sao ?"

"...ta không hiểu..."

"Không, không đúng. Người là một công chúa rất thông minh. Vậy là người dám nói rằng mình không biết rằng đó là tên đệm được đặt bởi chúa... là quyền hợp pháp để kế vị ngai vàng ?"

"..."

Thư Hạ cảm thấy sợ hãi. Đây... không phải là người mà cô đã biết.

'Hoàng đế không còn xem người đang đứng trước mặt ngài ấy là người vợ tương lai của con trai ngài, mà là đối thủ của chính ngài, hoặc hoàng tử. Đó là sự dò xét của một 'hoàng đế' đối với kẻ đe dọa ngôi vị của mình. Đôi mắt tràn ngập thù hận, rất giống với ai đó trong quá khứ.'

"Người biết rằng ta đang thử thách ngươi, vậy tại sao ngươi không ngó lơ nó ? Nếu như người giả vờ vô tội và ngốc nghếch, có lẽ người đã tránh khỏi sự nghi ngờ của ta."

"Đó là bởi vì ta không thể chi lo lắng cho sự an toàn của mình khi ta biết, người dân đế quốc đang gặp nguy hiểm."

Hoàng đế im lặng suy nghĩ và cân nhắc. Về sự xuất hiện của một người thừa kế hoàng vị tiềm năng,

Một người thuộc nước đối địch

'Loại bỏ ta, thậm chí cả Bắc Quốc...'

Cả người cô run lên khi nghĩ đến hoàn cảnh đau thương đó, nếu như nó xảy ra còn sớm hơn so với trong quá khứ.

"Hmph...? Ôi không, có vẻ như ta đã dọa cho công chúa sợ rồi. Đừng lo, ta không xem xét ngươi như là đối thủ của hoàng tử."

Thư Hạ ngạc nhiên, "Vâng !?"

"Ngai vàng này không phải là thứ dễ dàng chiếm lấy chỉ vì một cái tên. Ta không nuôi dạy con ta trở thành một người mềm yếu như thế, nếu như thật sự xuất hiện kẻ đe dọa ngôi vị của nó."

"Cái qu-...Bệ hạ. Làm sao ngươi có thể bày ra cái bộ mặt căng như thế trong khi người chẳng định làm gì cả."

Công tước Hàn bực mình, còn Chính Quốc cũng đành thở dài ngao ngán. Không quan tâm, hoàng đế tiếp tục nói:

"Người không đủ tiêu chuẩn làm người thống trị, công chúa. Nếu như ta là người, ta sẽ giả vờ mình không biết gì và nói về nạn hạn hán một cách khó hiểu. Trái tim của người quá dịu dàng và nhân hậu để trở thành người thừa kế."

'Ta-... là người nhân hậu ? Ta chưa bao giờ nghe thấy điều này, mọi người luôn nói rằng ta là một người lạnh lùng và vô cảm...'

"Một hoàng đế phải biết cách tự lo cho mình để lãnh đạo đế quốc, vì thế một người luôn sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm như thế không thể làm được. Tuy nhiên-..."

"Tuy nhiên ?"

Hoàng đế Tiên Sinh khẽ thở dài, "Tấm lòng tốt bụng và trí thông minh của người, luôn suy nghĩ cho người dân của đế quốc. Hoàn hảo để trở thành một hoàng hậu. Và điều đó cũng làm ta rất buồn, khi mọi người đều biết, đứa trẻ đó được sinh ra với tư cách là người duy nhất có thể thừa kế ngôi vị của ta, điều đó biến nó thành trung tâm của sự chú ý."

Ngài đưa mắt nhìn Thư Hạ, "Người là một người xuất chúng và được đặt tên bởi Athena. Nếu như người được ca ngợi, ta tự hỏi đứa trẻ kiêu ngạo đó sẽ phản ứng như thế nào."

Cùng lúc đó ở đại sảnh...

"Điện hạ. Kính chào, thưa điện hạ, mặt trời tương lai của đế quốc." Hai kỵ sĩ đứng chắn ở trước cửa khi Thiên Văn đến.

"Ta muốn gặp hoàng đế."

"Xin thứ lỗi thưa điện hạ, bệ hạ có lệnh cấm không ai được vào phòng yết kiến lúc này."

"Ai đang ở trong đó ?"

"Công tước Mạc, công tước Phan, hoàng đế và thất công chúa Bắc Quốc."

"..."

'Họ đang bàn bạc về một chuyện quan trọng đến mức cấm người khác xen vào. Vậy tại sao trẻ em được phép tham gia, còn ta thì không...?'

"Chậc." Thiên Văn giận dữ quay đi, hai nắm chặt tay.

'Đúng thế. Đây không phải là lần đầu tiên, cha luôn đối phó với sự khắc phục của chúng ta, nhưng với những đứa trẻ lúc đó cũng thật nhẹ nhàng.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net