Quà Sinh Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Thư Hạ chuẩn bị đi về phòng sau bữa sáng thì Chính Quốc đã giữ cô ở lại. Thư Hạ bước vào phòng làm việc của Chính Quốc, ông do dự một lúc.

"Có chuyện gì vậy, cha ?"

"Ngày mai là sanh thần của con."

"À, dạ vâng. Con đã gần như quên mất nó."

Ngày mai là sanh thần của cô, ngày cô tròn 14 tuổi. Vậy là đã một năm sau ngày cô được thần Athena ban tên.

"Ta có một món quà dành tặng cho con."

"Một món quà ạ ?"

Thư Hạ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tháo ra sợi băng màu hồng nhạt trên chiếc hộp, cô xé giấy gói rồi mở hộp ra, khi trông thấy thứ bên trong.

Một con búp bê có mái tóc màu bạc, mặc bộ y phục màu đỏ nhạt.

"Thật đẹp." Thư Hạ vuốt mái tóc bạc, lòng tràn đầy vui mừng, "Con cảm ơn ba."

Chính Quốc sờ sờ mái tóc dài đến eo của cô, rồi nói:

"Con thích là được rồi. Thư Hạ, con có muốn ra ngoài cùng ta không ?"

Thư Hạ băng qua hành lang trong ánh mắt của những người hầu, hình ảnh cô bé 14 tuổi mang bên mình một con búp bê không có gì là xa lạ với nhiều người. Tuy nhiên hình ảnh người đàn ông đội vương miện đi cùng lại phản ánh ngược lại toàn bộ.

Chính Quốc đã để Uyên Trinh đưa Thư Hạ đến phòng dành cho khách. Uyên Trinh nhìn Thư Hạ ôm con búp bê ngập tràn hạnh phúc đi bên cạnh, không kiềm được lòng mà trêu chọc cô.

"Có người đang hạnh phúc vì được tặng quà từ phụ thân kìa. Quên mất con bạn thân này luôn rồi."

"Cậu ở đây à ? Tớ không biết là cậu cũng đi nữa a." Thư Hạ thờ ơ nói

"Hạ Hạ, cậu thật là quá đáng." Nước mắt Uyên Trinh tuôn rơi, Thư Hạ không thương cô.

Thư Hạ đang ghiền trêu chọc Uyên Trinh vừa sải dài hai chân, đi nhanh về phía trước.

Ai ngờ ngay chỗ rẽ, cô lại đâm sầm vào người khác.

Trong lúc choáng váng, Thư Hạ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của cây mộc hương, thấm sâu vào tận tim gan.

Lúc này Uyên Trinh từ phía sau đi lên, nhìn người bạn tốt, tò mò hỏi thăm, "Cậu không sao chứ ?"

"Tớ không sao." Thư Hạ ngước mắt, thấy Thiên Văn đang đứng trước mặt nhìn cô bằng đôi mắt không thể nào mở to hơn

Đại hoàng tử Thiên Văn !?

Tại sao lần sao cũng chạm mặt anh ta vậy chứ ? ?

Mạc Thanh Hải thấy Uyên Trinh không có động tĩnh, liền đưa ra lời cảnh báo, "Ngươi đang đứng trước đại hoàng tử đấy. Lễ nghi của ngươi đâu."

Uyên Trinh nghe đến đó khẽ xì một tiếng, đỡ Thư Hạ đứng dậy chậm rãi cúi đầu cung kính chào hỏi, "Xin chào mặt trời tương lai của đế chế, đại hoàng tử Tôn Thiên Hà Văn."

Nghiêm, đứng thẳng, Thư Hạ thân là công chúa phải có lễ phép cơ bản, cô nhún nhẹ chân, vô cùng cung kính chào hỏi:

"Chào mặt trời tương lai của Đông Quốc, ta là thất công chúa của Bắc Quốc, Điền Thấu Kì Chính Thư Hạ."

Thư Hạ thở phào nhẹ nhõm sau khi nói hết câu chào, cô không thích tên được thần Athena đặt vì nó rất dài. Mỗi lần giới thiệu đều mệt rã người.

Như mọi khi, Thiên Văn quay sang nhìn cô và lạnh nhạt hỏi, "Hoàng đế Bắc Quốc đang ở đâu ? Cha ta nói ta đến đón tiếp ngài ấy."

"Cha ta đã có cuộc trò chuyện với với hầu tước Mạc Thanh."

"Vậy thì ta sẽ đón tiếp hai người. Hãy đi theo ta."

Bên trong phòng, tiếng đồng hồ vang lên từng nhịp, theo nhịp tim của Thư Hạ. Áp suất nặng nề bao quanh lấy tất cả.

Uyên Trinh thầm nghĩ, 'Haizz, sao chuyện này lại xảy ra vậy chứ ? Mỗi lần đến đây Thư Hạ đều dẫn mình theo, những lần như vậy đều đụng mặt anh ta, đã thế còn im lặng như vàng vậy. Mình sắp chịu không nỗi rồi. Thần Athena ơi, con nên làm gì đây ?'

Cô lo lắng giật nhẹ váy Thư Hạ, hạ giọng hỏi:

"Tớ muốn từ bỏ."

"Cậu đừng nói như vậy." Thư Hạ nhìn Uyên Trinh với vẻ vô tội

"Hai người-..." Thiên Văn mở lời phá tan sự gượng gạo giữa cả bốn, "Có vẻ rất thân thiết với nhau."

"Hai bọn ta đều là bạn bè lớn lên cùng nhau, phải thân thiết với nhau chứ, phải không Hạ Hạ ?"

Thư Hạ lặng lẽ liếc nhìn Uyên Trinh mỉm cười, "Hoàng tử và Thanh Hải đây, không phải rất thân sao ?"

Thiên Văn nghe đến đó không khỏi kinh ngạc.

"Không." Thiên Văn khẽ nói, "Thanh Hải và ta chỉ đi cùng nhau như người hầu và hoàng tử thôi."

"Hạ Hạ, cậu chưa hề nói đại hoàng tử Đông Quốc có cận vệ đẹp trai như vậy ?" Uyên Trinh tiến đến bên cạnh Thư Hạ, ra vẻ yếu đuối thục nữ, ngượng ngùng

"Không phải là tớ không nói, mà là cậu không để ý." Thư Hạ phá tan sự ảo tưởng của Uyên Tỉnh

"Tớ không thấy ?" Hai mắt Uyên Trinh lập tức ra vẻ, "Hạ Hạ, sao cậu không nhắc tớ ?"

"Tớ không biết cậu mê trai."

"Hứ, vậy cậu nói xem tớ đi qua dụ dỗ anh ấy được không ?" Uyên Trinh xoa tay, giở thói mê trai

"Được a." Thư Hạ ngồi ở chỗ đó, cười nhìn về phía Thanh Hải, "Cậu có nghe thấy không ? Cậu ấy muốn cưa đỗ cậu."

Thanh Hải liếc nhìn cô và Uyên Trinh một cái, dịch qua bên cạnh Thiên Văn, rồi bắt đầu chăm chú làm việc.

Uyên Trinh che miệng vì sợ hãi, thấp giọng hỏi Thư Hạ, "Hạ Hạ, Khánh Vy dạy cậu nói như vậy à ?"

"Không có a. Là cậu đó."

"..." Uyên Trinh mở to mắt nhìn ? Dạy hư trẻ con rồi.

Cuối cùng, Chính Quốc và hầu tước đã trở về. Thiên Văn chào hỏi đầy cung kính với Chính Quốc.

"Cha ta có một số thống kế muốn bàn bạc cùng người."

"Được, người muốn bàn về cái gì trước."

Trong khi cả hai đang nói chuyện, hầu tước Mạc Thanh nhìn cô như sinh vật ngoài hành tinh, ông nói, "Ta không biết là tiểu thư Thục Kỳ cũng có mặt ở đây. Hãy gửi lời chào của ta đến cha người."

"Ta nhất định sẽ truyền lời tới ông ấy."

"Cha, người biết cô ấy ?" Thanh Hải hỏi hầu tước bằng tông giọng lớn

"Phải, tiểu thư Thục Kỳ đây chính là con gái của hầu tước Bắc Quốc."

Thư Hạ che miệng giả vờ sợ hãi, giây tiếp theo liền kề sát tai Uyên Trinh, bất đắc dĩ nói, "tiểu thư hầu tước của Bắc Quốc với thiếu gia hầu tước của Đông Quốc, tớ không ngờ các cậu lại hợp nhau đến vậy."

Trong khi Thư Hạ đang nói chuyện cùng Uyên Trinh, cô bỗng nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa Chính Quốc và Thiên Văn dường như đã kết thúc. Thư Hạ thấy Thanh Hải đang sắp xếp các giấy tờ như thể họ đã bàn bạc xong, và Thiên Văn nhìn về phía họ.

Nhìn lại anh, công tước Mạc nói một tông giọng hài lòng, "Tiểu thư Thục Kỳ thật xứng đối với con trai thần. Ngài có cảm thấy hôn ước này quả thực là một điều phước làn cho hai Đế Quốc của chúng ta không, thưa điện hạ ?"

"Quả thật là như vậy. Ta rất vui khi vị hôn thê của ta có được một người hầu cận sáng suốt như vậy." Thiên Văn nói và khẽ gật đầu

Trái tim Thư Hạ chùng xuống khi thấy Thiên Văn tựa vào thành bàn, khoá các ngón tay vào nhau với vẻ rất mãn nguyện. Đó là biểu hiện anh thường làm khi chán ghét một thứ gì đó.

Thư Hạ khẩn trương nhìn mọi người xung quanh, nhưng họ không nhận ra biểu hiện đang nguỵ trang của Thiên Văn. Họ mỉm cười với anh một cách nhẹ nhàng. Thư Hạ nhìn lại anh với vẻ mặt đầy lo lắng. Cô có thể cảm nhận được thứ cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt hổ phách đang cười của Thiên Văn, như một sự thù địch hay một cơn giận dữ.

Sắc mặt của Thiên Văn dần thu mình lại, Thư Hạ cũng bắt đầu thở một cách đều đặn, nhưng những ngón tay của cô lại làm điều ngược lại. Thư Hạ siết chặt lấy con gấu bông trên tay, hai mắt Uyên Trinh lập tức ra vẻ:

"Hạ Hạ, cậu không sao chứ ?"

"Tớ chỉ cảm thấy hơi mệt thôi."

"Thời tiết hôm nay đúng là không tốt thật." Uyên Trinh quay sang nói với Chính Quốc, "Thưa bệ hạ, thần xin phép cáo lui. Thời tiết thay đổi bất ngờ nên thất công chúa không được khoẻ cho lắm."

"Được, ngươi mau dẫn con bé ra xe ngựa trước đi."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Thiên Văn đứng đó nhìn Uyên Trinh đưa Thư Hạ rời khỏi phòng. Cô bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh khuất sau cánh cửa. Đôi mắt ấy vô cùng hỗn loạn, cô thậm chí không tài nào giải thích được.

Tại sao ? Tại sao anh ta luôn nhìn mình với ánh mắt ấy ? Một đôi mắt tràn đầy sự chán ghét và oán hận. Mình đã làm gì liên quan đến anh ta ? Anh ta mới chính là người khiến những chuỗi ngày đau thương của mình. Mình mới là người nên oán hận anh ta mới đúng. Tại sao anh ta lại là người mang cảm xúc đó ?

Thư Hạ dần dần thở đều trở lại. Điều này thật không công bằng. Dù là nạn nhân nhưng cô vẫn run rẩy vì sợ lời tiên tri ấy có thể một lần nữa tái hiện. Cô ghét thực tế rằng cô thậm chí không thể căm hận Thiên Văn vì điều ấy có liên quan đến số phận của cô. Thư Hạ thất vọng, thực tế là trong khi số phận của cô như một con ngõ cụt, thì Thiên Văn lại chính là người bắt đầu tất cả.

Sau khi hình bóng Thiên Văn khuất dần sau cánh cửa. Chịu đựng sự lạnh lẽo quét qua tấm lưng mảnh khảnh. Khi cơ thể cô run lên vì ánh mắt của Thiên Văn, Uyên Trinh đã ở bên nhẹ nhàng trấn an cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net