Trường Aunifrom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả ngày náo nhiệt, màn đêm buông xuống kết thúc một ngày, sinh viên mới đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tại ngôi trường đại học này, trong lòng ôm khát vọng về tương lai, và mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mấy năm tới, bọn họ sẽ trưởng thành ở nơi này, lột xác, có xấu có tốt, chậm rãi, cặn kẽ, nếm trải cuộc sống của riêng mình.

Giờ đóng cổng đã qua từ lâu, đèn trong ký túc xá đều đã tắt, lúc này ký túc xá học sinh giống như bóng đêm dày đặc, vươn tay không thấy năm ngón tay. Thế nhưng, mấy cô gái nào đó ở trong cánh cửa nào đó, giờ phút này lại làm ra chuyện cực kỳ đen tối cực kỳ đáng khinh.

Thư Hạ vào phòng với chiếc váy trắng thiết kế đơn giản, mái tóc vẫn còn ướt đẫm một mảng. Nước chảy róc rách trên hai bả vai.

"Đưa đây. Tớ sẽ giúp cậu." Uyên Trinh hai bên tay cầm lược cùng máy sấy tiến về phía Thư Hạ. Cô chớp chớp đôi mắt tím.

"May mà nhờ có cậu đó Uyên Trinh. Thật ra trước giờ tớ chưa bao giờ tự sấy tóc cả."

Phương Uyên nhìn mái tóc trải dài trên giường rất nhanh tỏ vẻ hiểu biết mà nói:

"Tóc cậu dài như vậy muốn chăm sóc thì rất cực đấy."

Uyên Trinh tắt máy sấy, tay kia cũng dừng hành động chải chải, "Xong rồi đấy."

"Cảm ơn cậu."

Hạ Anh tắt máy tính, nằm sấp trên giường, cô nhìn Thư Hạ ở giường đối diện nói, "Tớ có ý này. Tóc Thư Hạ dài như vậy, mỗi lần đều để kiểu bung xoã. Trông sẽ rất nhàm chán, hay là ngày mai chúng ta thử tết tóc cho cậu ấy đi. Tớ thấy Rapunzel cũng từng làm cách này."

"Ý hay đấy." Uyên Trinh vén tóc lên, cũng nhìn về phía Thư Hạ.

Sáng hôm sau, Thư Hạ cùng bạn học kí túc 2718 đi vào sảnh chính của trường. Là người bước xuống xe cuối cùng, cô đã cho học sinh trong trường một ấn tượng khắc sâu không thể xoá nhoà.

"Ai mà đẹp vậy ?"

"Trường chúng ta có người đẹp vậy à ?"

"Mái tóc màu hoa anh đào, đôi mắt tím...kh-không thể nào, đó là thất công chúa của Bắc Quốc."

"Tôi nghe nói công chúa rất xinh đẹp nhưng không ngờ cô ấy lại đẹp đến như vậy."

"Phải, y hệt như một con búp bê vậy."

Xe ngựa chạy đến dưới cổng trường thì dừng lại, đó là chiếc xe ngựa được thiết kế vô cùng hoành tráng lệ. Từ bên trong xe bước ra nam nhân, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc bộ đồng phục màu đen bí ẩn khiến cho anh có vẻ trẻ tuổi hơn, lại thêm mấy phần nho nhã.

Đôi mắt hổ phách rực lửa, lông mày rậm đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng tuấn tú, đôi môi hơi mỏng mềm mại như nước. Những tia nắng của sáng sớm hạ chiếu bóng, bao phủ toàn thân cả hai bằng một luồng sáng vàng lung linh tựa như một bức tranh đẹp nhất thế gian.

Thư Hạ nhìn anh, trong lúc nhất thời vẻ mặt như có chút si mê.

"Kính chào Hoàng thái tử điện hạ, vầng thái dương nhỏ của Đông Quốc."

Mọi người đồng loạt hạ thân mình cúi chào trước hai nam nhân vừa bước xuống với vẻ ngoại cuốn hút của họ. Anh nhanh chóng nhận ra cô, người duy nhất không hạ thân mình, "Ngươi là-..."

"A, ta là Thấu Kì Thư Hạ, công chúa Bắc Quốc. Rất hân hạnh được gặp người, thưa hoàng tử."

"Công chúa ?" Uyên Trinh hạ thấp người, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Có việc gì à ?"

"Không có gì, chỉ là vừa nãy ta vừa giới thiêu tên mình không đầy đủ."

"Không đầy đủ ?"

"Phải, vì nó khá dài nên ta không thích sử dụng nó. Nó sẽ gây ảnh hưởng đến việc nhớ tên ta, như vậy sẽ rất thất lễ sao ?" Thư Hạ nở một nụ cười tươi khi cô vừa dứt câu. Lần cuối cô gọi chính mình bằng cái tên đó lâu đến nỗi, cô còn chẳng thể tin được nó là tên của mình.

"Ta rất tò mò về cái tên bí ẩn đó của công chúa. Công chúa có phiền khi ta muốn biết không ?"

"Đó là vinh dự đối với ta, Điền Thấu Kì Chính Thư Hạ, đó là tên của ta."

Thời gian dần trôi.

"Ta xin phép rời đi trước. Ta sẽ đến trễ buổi học nếu cứ tiếp tục đứng ở đây, xin phép." Thư Hạ cúi chào và cùng bạn học rời đi.

Thiên Võ nhìn theo thác nước màu anh đào đổ xuống quá nửa vóc dáng nhỏ bé đang bước dọc theo hành lanh.

Thư Hạ lẩm bẩm, "Đáng sợ thật đấy, lưng mình sắp gãy luôn rồi này."

Mọi người chẳng ai thích buổi khai giảng.

Thầy hiệu trưởng và những học sinh cao quý của năm ngoái liên tục bắt tay nhau qua lại.

Lễ khai giảng năm học cho sơ trung và cao trung đều đánh dấu cho bước khởi đầu mới của một trải nghiệm lớp đối với các học sinh.

Bước vào lớp học, Thư Hạ bước tới chỗ ngồi có tên mình trên đó.

Một chỗ ngồi gần cuối và cách cửa sổ vài bước chân, tóm lại là một chỗ ngồi lí tưởng.

Lớp học chỉ mới đầy một nửa, mọi người nhìn cơ sở vật chất và trò chuyện với bạn bè.

Trong khi Thư Hạ đang trò chuyện cùng Khánh Vy thì lớp học đã dần được lấp đầy.

"Không ngờ thần lại có vinh dự khi học chung lớp với công chúa của Bắc Quốc."

"Ta cũng không ngờ đấy." Tổng cộng có 4 lớp năm nhất và tỉ lệ để họ cùng lớp với nhau gần như bằng không.

"Giới thiệu lại, thần là Mạc Thanh Hải, hầu tước của Đông Quốc."

"Nghe danh đã lâu."

"Học chung một lớp nhưng xưng hô như vậy có phần không thoải mái. Hi vọng công chúa sẽ không trách phạt nếu chúng ta gọi nhau bằng tên."

"Tất nhiên rồi."

Một vài phút sau, tiếng chuông vào học đã vang lên. Gần như cùng một lúc, người phụ nữ mặc bộ váy công sơ. Ấn tượng đầu tiên, cô như một giáo viên dễ dàng thấy trong các lớp học nâng cao. Cô nhìn khoảng gần 30 tuổi, mái tóc dài buộc ra phía sau.

"Tôi là chủ nhiệm lớp 10D, tên là Lý Tử Duệ, dạy môn Lịch Sử. Ở trường này không có chuyện đổi lớp, từ bây giờ cho đến lúc tốt nghiệp tôi sẽ đảm nhiệm lớp này. Trước hết tôi sẽ phát những tài liệu về trường."

Từ bàn giáo viên, cuốn tài liệu được chuyền xuống các bàn.

Ngôi trường này tồn tại một nội quy độc lập, tất cả học sinh được yêu cầu sống trong khuôn viên trường. Tuy nhiên, trường có đầy đủ cơ sở vật chất, tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống, kể cả giải trí.

"Việc mua sắm sẽ được trả bằng điểm có trong thẻ học sinh. Điểm có trong thẻ sẽ tương đương với điểm mà các em có được sau mỗi buổi kiểm tra và các kì thi, đồng thời nhà trường sẽ gửi điểm vào trong thẻ vào ngày 13 hàng tháng. 1 điểm tương đương 130 carat, các em đã được cấp 130 carat trong tháng này."

Trong một khắc, cả lớp trở nên ồn ào.

Nói cách khác, vì được nhận vào trường này, cho nên bọn họ sẽ có thể sử dụng vài triệu đồng trong vòng một tháng. Đúng là một điều đáng mong đợi từ ngôi trường được xây dựng bởi giới hoàng gia Tứ Quốc.

"Đừng có bất ngờ với số điểm được cấp, nên nhớ ngôi trường này đánh giá học sinh không phải bằng thực lực. Chỉ việc nhập học vào đây, cũng cho thấy các em được ưu ái đến nhường nào rồi." Tử Duệ nhìn một vòng quanh phòng, "Có vẻ như không có ai thắc mắc gì, vậy chúng các em có 3 năm cấp 3 tại đây thật vui vẻ."

Nhiều người không thể giấu nỗi vẻ ngạc nhiên với số điểm được cấp.

Mặc dù sống trong khuôn viên trường, nhưng bọn họ lại có một số điểm miễn phí để sử dụng. Có thể nói nơi đây đã đưa học sinh vào một thiên đường với những đặc quyền được ưu tiên.

Và mục đích to lớn của Học Viện Hoàng Gia Aunifrom là đào tạo ra những người cầm đầu Tứ Quốc tương lai.

Dưới sự quản lý của giới hoàng gia, trường hướng tới những hoạt động tốt đẹp với tất cả nguồn lực. Thực tế, những Đế chế được cai quản bởi cựu học sinh của trường đều là những Đế chế hùng mạnh. Đây là một ngôi trường vừa đảm bảo hệ thống lẫn giá trị.

Có lẽ đây là lý do mà Thư Hạ nghĩ không khí cạnh tranh giữa các học sinh sẽ khắc nghiệt hơn nhưng mà các bài thi quá đơn giản mà có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào.

Giờ tan học đã đến, khoảng 70, 80% học sinh bắt đầu di chuyển về phía kí túc xá. Số còn lại bắt đầu hình thành các nhóm nhỏ và di chuyển về phía các quán cà phê và phòng karaoke. Toàn bộ lớp học bắt đầu trở nên vắng vẻ.

Trên đường trở về kí túc xá, Thư Hạ ghé vào cửa hàng tiện lời trên đường.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Khi bước vào cửa hàng tiện lời, bọn họ gặp nhóm của Thanh Hải một lần nữa.

"Giống như là duyên phận vậy."

"Không có duyên phận nào ở đây cả." Thiên Võ nói trong khi đang kiểm tra chai gội đầu mà anh lấy từ trên giá.

Anh nhanh chóng đặt chai dầu gội và một vài món thiết yếu vào trong giỏ. Thư Hạ đã nghĩ rằng anh sẽ lấy vài món có chất lượng tốt, thay vào đó, anh chỉ lấy những món giá rẻ nhất có thể.

"Có vẻ như Thiên Võ không thích giao tiếp với người lạ thì phải."

"Cậu ta đã như vậy từ bé rồi, nhưng mà tớ thấy Khánh Vy còn ít nói hơn."

Khánh Vy bắn cho anh một cái nhìn lạnh lẽo và nói"Tôi nghĩ bản thân mình không cần phải kết bạn."

Trong một góc của cửa hàng tiện lợi, Thiên Võ nhìn thấy đồ ăn và các đồ tiếp tế. Thoạt nhìn chúng giống với những món đồ khác, nhưng với một sự khác biệt lớn.

"Miễn phí ?"

Cái thùng có thêm chữ "3 món mỗi tháng" được viết lên tấm bảng, những món đồ này khác với những món đồ khác.

"Biện pháp cứu trợ cho những người dùng điểm quá lố chăng ?"

"Đã cấp cho 13o carat một tháng mà còn thế."

Bọn họ kết thúc chuyến mua sắm. Sau khi để thẻ học sinh lên máy, cuộc giao dịch hoàn tất một cách nhanh chóng. Thậm chí sẽ còn nhanh hơn hơn bởi vì máy thối tiền thừa một cách dứt khoát.

"Đúng là có thể dùng như tiền thật."

Ngay giây phút những người bán hàng biết Đại hoàng tử Đông Quốc ở lớp D, thái độ của họ bắt đầu thay đổi.

Thư Hạ có cảm giác không tốt về chuyện này, mặc dù cô không biết lý do tại sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net