🍕Chap 7🍕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng cho mấy bạn. Cảm ơn vì đã ủng hộ truyện của Mây😍
linlin_2033
Kolishimaki
huyentran1004
NhiMaria8
anhthu9316

-------------------------
Phòng Winkpan

"Vợ tôi sao rồi BS" -Jihoon

"Cậu ấy hiện đã ổn. Tránh cho cử động nhiều" -BS

Trong phòng

"Sao em giấu anh một chuyện lớn như vậy chứ" -Jihoon nắm tay cậu

"Em chỉ cố bảo vệ anh" -Guanlin

"Không cần. Anh chỉ cần em thôi" Anh ôm cậu vào lòng

Phòng Hwibae
"Oe... oe... oe... oe..." -Daejin khóc ầm lên

"Daejin ngoan. Con đừng khóc nữa mà" -Daehwi vội vỗ thằng bé

"Anh đưa con cho em xem nào" -Jinyoung ẫm lấy Daejin lập tức thằng bé nín khóc

"Xì" -Daehwi bĩu môi. Jinyoung bật cười vì độ giận dỗi trẻ con của anh

Phòng Bamyug

"Ưm..... argggg.... BamBam nhẹ thôi... A" -Yugyeom thở dốc

"Thả lỏng chút nào. Em định kẹp chặt anh à" -BamBam

(Mây: Hé hé. Để vợ chồng nhà nó đó đi. Chuyển cảnh, lộn chuyển phòng)

Phòng Minga

"Vợ à. Còn vài tuần nữa là bé con chào đời rồi" -Jimin hôn môi Yoongi

"Ừm. Em nôn quá" -Yoongi cười tươi. Thế là cặp vợ chồng trẻ bàn về lúc em bé chào đời

Phòng Samuel

"Ai dà. Sao ai cũng có cặp có mình bé không có ai vậy, huhu. Không chịu đâu. Sao ông trời bất công với bé vậy. Bé đẹp trai lắm mà *#^$)&! '€♡'¥》_¿{×[{...."

Thế là Sammy nhà ta lại nằm ấm ức một mình

Quay lại chỗ Winkpan nào

"Vợ à. Ăn một chút đi" -Jihoon

"Hông" -Guanlin bĩu môi

Burn it up...........

"Alo" -Jihoon

"Con mau chở Sana đi thử váy cưới. Tuần sau kết hôn" -Umma Park

"Không cần. Chọn đại bộ nào đi, tôi không rảnh" -Jihoon bình thản đáp

"Con..." -Umma Park chưa nói hết thì anh cúp máy

"Con được lắm Park Jihoon. Vậy đừng trách sao ta dùng thủ đoạn với người yêu bé bỏng của con"

Còn anh, anh biết quá rõ tính của bà. Muốn gì là phải muốn cho bằng được, xem ra anh và Linlin còn nhiều điều phải trải qua đây

Tua~ Đến ngày cưới
Đám cưới lâu bỏ mẹ nên Mây tua luôn nha~
Đêm hôm đó
Phòng Winkpan

"Vợ ơi, vợ à, em trốn đâu rồi" -Jihoon lay hoay đi tìm cậu từ lúc hôn lễ tổ chức xong thì chả thấy Guanlin đâu. Cậu về trước rồi. Vì sao? Đơn giản, Guanlin nhà mình ghen chứ sao

Cạch
Cậu từ nhà tắm bước ra. Đồng tử đã ngấn lệ. Anh ôm lấy cậu, ngồi lên giường. Hôn lên má cậu một cái

"Ai da ai chọc Bảo Bối của anh thế này" -Jihoon

"Anh chứ ai. Anh hôn người ta.... hức...... hức" -Guanlin

"Ngoan, anh không có hôn cô ta. Anh chỉ yêu mình em thôi" -Jihoon

"Thật?" -Guanlin nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ. Nhìn vào là muốn ăn sạch, thật câu nhân a~

"Thật" Anh hôn lên khóe mắt của cậu. Hôm nay quả là một ngày dài

Sáng hôm sau
Các lão công đi làm rồi để các tiểu mỹ thụ ở nhà cùng với bé Muel thôi

"Lin hyung! Hyung xem cái này có đẹp không" -Samuel

"Ừm đẹp lắm" -Guanlin xoa đầu nhóc con

Sana bước xuống lầu. Ngồi xuống sofa

"Sao mày còn chưa chịu dọn ra chỗ khác nữa. Tao là vợ của anh ấy rồi" Ả nhấp một ngụm trà

"Mắc mớ gì. Cô là thiếu phu nhân còn tôi là vợ chính thức, người dọn ra ngoài là cô mới đúng" -Guanlin

"Mày..." -Sana

"Sao cứng họng rồi à" -Yugyeom

Cạch

"Bọn anh về rồi đây"
Các anh ngồi xuống

"Anh về rồi" Ả ngồi lên đùi anh. Anh không thương tiếc hất ả xuống đất

"Nên nhớ tôi cưới cô về cưới cô về không phải làm mấy trò đĩ này. Thật ghê tởm!" -Jihoon kinh bỉ nhìn ả

"Nhưng em là vợ anh" -Sana

"Vợ trên danh nghĩa không có nghĩa là tôi phải yêu thương cô. Nhớ kĩ điều đấy" -Jihoon nắm tay cậu định đi lên lầu thì...

"Con đứng lại cho ta" -Umma Park bước vào

"Bà muốn gì" Anh khựng lại

"Sana là vợ con. Con có nghĩa vụ chăm sóc con bé" -Umma Park giọng pha chút giận giữ

"Đừng vòng vo. Nói nhanh đi" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn

"Từ giờ trở đi con phải ngủ với Sana" -Umma Park

"Nếu không thì sao" -Jihoon vẫn nắm chặt tay cậu

"Vậy thì đừng trách ta dùng thủ đoạn với người yêu của con" -Umma Park

"Bà... được rồi" Anh bỏ lên lầu. Tối hôm đó

"Anh à, lên giường ngủ với em nha" -Sana ỏng ẻo. Ả mặc bộ đồ ngủ ren, mặc như không mặc. Anh lấy gối và mền

"Không cần. Cô cứ ngủ đi, tôi ra sofa ngủ"

Haizzz, không có mùi Bảo Bối sao anh ngủ đây. Chà chà, đêm nay mất ngủ thật rồi

End chap 7. Sorry vì hơi ngắn, vote cho Mây nha. Cảm ơn m.n☁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net