5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau một ngày nghỉ bệnh và đầy drama từ đám bạn, junhui đã quay trở lại. sau khi thoát khỏi màn tra tấn từ soonyoung vì cậu vẫn còn dỗi việc em biết về romeo với juliet mà không kể, junhui lại trốn vào thư viện nơi mà em quá quen thuộc.

trốn vào dãy sách tình cảm, như một thói quen em lướt nhẹ tay trên dãy sách và dừng ngay cuốn sách màu vàng với tựa "the notebook". well mọi người có thể gọi em basic nhưng em nghĩ chuyện tình yêu của noah và alice rất truyền cảm hứng. một câu chuyện tình yêu mà khiến tim em rung ring và mỗi lần đọc, tất nhiên sách của nicholas sparks mà...

mở sách ra trang đầu, em thấy chiếc note màu vàng và em bất giác mỉm cười.

"hôm qua cậu nghỉ học à, dạo này trời mưa nhớ cẩn thận nhé. ở ngăn dưới của tủ sách dưới có cây dù, dạo này mưa lắm nhớ cẩn thận nha.

ký tên jw."

sau khi đọc tờ note, em quỳ xuống và mở ngăn tủ ra, nằm gọn ngay trong góc và một chiếc dù màu xanh, bên cạnh là một viên kẹo chanh. em lấy cây dù và viên kẹo rồi lại lục từ trong túi viên kẹo cà phê, nhân tiện em viết một chiếc note khác và dán vào trang đầu của cuốn sách và để mọi thứ về vị trí cũ.

"cảm ơn cậu nhé <3 hôm nay có kẹo cà phê cho cậu nè hehe. cậu cũng nhớ mặc áo ấm nhé dạo này lạnh lắm TvT.

ký tên jh"

động lực đi học của em mỗi ngày trừ việc được gặp bạn bè và tập nhảy là được trốn vào thư viện và xem hôm nay "jw" viết gì cho em. em thích cách mà ngày nào cậu ấy cũng để lại cho em một viên kẹo chanh và một lời động viên em.

mọi thứ bắt đầu vào hai tháng trước khi em fail bài kiểm tra toán và liên tục quên bài nhảy, mệt mỏi và thất vọng về bản thân nên em đã trốn vào thư viện và đọc lại đoạn kết của "the notebook" rồi khóc và thiếp đi. khi em tỉnh dậy thì đã thấy một viên kẹo chanh, một tờ note và một chiếc zip hoodie.

"mắt cậu sưng cả rồi, tớ chẳng biết an ủi cậu như nào nhưng tớ thấy đồ ngọt giúp tin thần ta khi buồn lắm, với áo cậu không cần trả đâu. vui lên nhé!

ký tên jw"

thú thật thì em cũng đã nhiều lần cố tìm ra danh tính của "jw" nhưng dường như cậu ấy lúc nào cũng đi trước em một bước. em đã từng có ý định điên rồ là đi so nét chữ của từng người trong trường nhưng làm vậy tốn thời gian thật....

thôi thì từ từ sẽ biết vậy.

by pepi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net