Tuyết đầu mùa // Khải Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: An Cá Mặp
BlackShark_Clover
Nhận hàng: _-Kaiiml-_
B

eta: Death_Cap

Vào thời kì đầu của triều đại Hưng Vương, khắp nơi đều ca tụng người đứng đầu một cõi, Hoàng Đế của đất nước này là một vị vua vô cùng anh minh và có tài đức hơn người. Từ khi hoàng đế lên ngôi, nhân dân khắp cả nước đều hưởng lộc thiên ban, khắp nơi hưng thịnh, nhà nhà no đủ, không lo cái ăn cái mặc. Triều đại Hưng Vương được người dân ưu ái gọi là Thiên Quốc của đại lục, là trung tâm kinh tế lớn nhất lúc bấy giờ.

Vị Hoàng Đế được ca tụng hiệu là Vương Tuấn Khải, văn võ song toàn, là một vị vua rất được lòng bá tánh. Trước đây hắn từng là một trong những vị tướng anh dũng đứng lên để lật đổ tiền triều thối nát, lặp lại trật tự cho chính quốc. Vốn dĩ mọi thứ đều rất tốt nếu như không phải vị hoàng đế này yêu thích nam nhân. Tuy rằng là bậc anh tài được ca tụng, nhưng dân gian cổ hủ lại cho rằng việc yêu thích nam nhân là trái với luân thường đạo lí. Từ đó một số điều không hay về vị Hoàng Đế này ngày càng được lan truyền khắp cả nước.

Năm tháng qua đi, việc yêu thích nam nhân của Hoàng Đế cũng dần được người dân ngấm ngầm chấp nhận. Đất nước lại quay về quỹ đạo, trở thành cường quốc phát triển nhất khu vực. Vương Tuấn Khải vẫn sống một cuộc sống bình dị, khi rảnh rỗi thường đi đến ngự hoa viên uống rượu thưởng hoa, cuộc sống không quá nhàn hạ nhưng cũng đủ để thưởng thức hết vẻ đẹp của non sông hữu tình.

Khi thiên hạ ổn định, Vương Tuấn Khải ra quyết định sắc phong cho vị nam sủng được sủng ái nhất lên ngôi vị nam hậu. Điều này làm nổi lên thêm một trận náo nhiệt cho thần dân khắp Thiên Quốc.

Nam hậu không những là nam nhân, mà còn là một trong những bật anh tài của đất nước này. Dịch Dương Thiên Tỉ, người con trai út của Thừa Tướng tiền triều, sắc nước hương trời, tài năng xuất chúng, nhưng rất tiếc y đã mù. Y mất đi thị lực trong trận đại chiến mấy năm trước, trong lúc đối đầu với chính thân phụ mình, mở đường cho đội quân của Vương Tuấn Khải. Hy sinh lớn lao là thế nhưng dòng máu của phụ thân vẫn còn đó, khiến cho văn võ bá quan trong triều ít nhiều cũng dè chừng y.

Cuộc sống êm ấm không kéo dài được lâu khi càng ngày đất nước càng có nhiều việc xảy ra. Vương Tuấn Khải bận suốt từ sáng đến đêm, thời gian y và hắn bên nhau cũng chẳng còn nhiều như trước, tình cảm cứ thế càng lạnh nhạt.

Dịch Dương Thiên Tỉ tuy vẫn là nam hậu, nhưng ngày tháng được sủng ái đã không còn. Cả tuần trăng rồi thế nhưng hắn vẫn chưa có ý định ghé qua tẩm cung của y. Chăn đơn gối chiếc, đông đến càng làm tẩm điện thêm phần u ám.

Y hiểu chứ, rằng hắn là đấng quân vương. Hậu cung bao nhiêu giai nhân, chẳng lẽ hắn lại có thể ngàn năm chung tình với y, với một tên mù? Hay cho lời hẹn ước cùng nhau trăm năm ngắm tuyết đầu mùa, giờ mới chỉ vài tháng đã khó lòng thấy nhau. Nhưng biết làm sao được, y yêu hắn mà.

Đêm đông lặng như tờ, Dịch Dương Thiên Tỉ vùi mình vào lớp chăn bông. Bông dày thật đấy nhưng y vẫn cảm thấy lạnh. Lạnh lắm. Bởi xung quanh dù có thắp hết nến lên vẫn không ấm bằng giọng nói âm trầm của hắn.

Trời về đêm trong tẩm điện lạnh lẽo không khác gì chốn lãnh cung. Y chợt nghĩ liệu có một ngày nào đó bản thân y phải sống trong nơi lãnh cung u tối. Nhưng chẳng phải nơi đây cũng giống lãnh cung rồi hay sao, toàn bộ đều tối đen lại còn lạnh đến thấu xương?

Sáng hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ nghe từ đại nội tổng quản rằng tối nay hắn sẽ thị tẩm y. Y lập tức cho người chuẩn bị những thứ hoàn hảo nhất, tắm gội bằng dược liệu thơm tho nhất để đêm nay hắn cảm thấy thoải mái. Đêm đến, Dịch Dương Thiên Tỉ đem lòng chờ đợi, nhưng đến tận canh ba vẫn chẳng thấy hắn ghé qua. Đám nô tì xung quanh đưa cặp mắt buồn xo thương tiếc cho y, một bật mẫu nghi thiên hạ bị bỏ quên trong đêm đông vắng lặng.

Y khóc, một chàng trai nhan sắc tuyệt hảo ngồi khóc giữa trời tuyết trắng xóa. Thật lạnh. Y hiện tại không còn phân biệt được tiếng gió thổi ào ào và tiếng nấc nức nở của mình, nước mắt mặn chát lại làm đôi hổ phách càng thêm long lanh. Y ngất đi giữa nền tuyết buốt lạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy đã cảm nhận được lớp chăn bông với mùi hương quen thuộc của tẩm điện.

- Tỉnh rồi?

Hắn tiến lại gần y, vẫn là giọng nói ấy nhưng y lại có chút cảm giác xa lạ.

Y rụt vai lại, cẩn trọng cúi đầu, hai tiếng "Bệ hạ" khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng, y mới biết mình thực sự đã bị cảm mạo rồi. Tuy là nam nhân, nhưng từ nhỏ đến giờ y luôn rất dễ bị bệnh, biết là thế nhưng hôm qua y lại ngồi giữa trời tuyết, không bệnh cũng quá lạ đi.

- Thiên Tỉ, ngươi bị bệnh rồi, không cần hành lễ.

Đỡ y nằm xuống, hắn nhẹ nhàng cầm khăn ấm lau lên từng đường nét trên gương mặt y. Thật ấm.

- Bệ hạ...

- Ngoan, ta đi duyệt tấu sớ, sớm sẽ đến thăm ngươi.

Là vậy đấy, y bị bệnh, hắn cũng chỉ ở lại được một tí thôi, rồi lại đi. Nhưng y không oán, không hờn, không trách. Y biết hắn bận trăm công nghìn việc, thế nên không có thời gian để ở bên y.

Tiếng trống canh vang lên liên tục, hắn nói hắn sẽ đến sớm nhưng cả một ngày rồi hắn vẫn chưa đến. Hỏi trời cao xem có ai là hoàng hậu mà phải chịu cảnh cô đơn như y hay không?

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn như cũ, ngày đánh đàn đêm thổi sáo, thêm vào là mấy bát thuốc bổ từ thái y viện mang tới. Bệnh thì không khỏi mà càng ngày càng trở nặng, làm y dù muốn cũng không dám gặp Vương Tuấn Khải, sợ lây bệnh cho hắn.

Một mình đi dạo ở Ngự Hoa Viên, Dịch Dương Thiên Tỉ từng chút từng chút ôn lại kỉ niệm đẹp của cả hai. Thoáng nghe những nam sủng trong hậu cung trò chuyện, y mới biết hắn thường không đến tìm y chính là vì hắn đã có một nam sủng khác, trắng hơn, đẹp hơn đến từ Tây Vực, vả lại người đó còn có khả năng mang thai.

Đúng vậy, bật Đế Vương cần nhất là một đứa con nối dõi, mà đó chính là thứ duy nhất y không thể cho hắn. Mặc dù y có thể cho hắn đôi mắt, cho hắn cơ thể này, cho hắn cả thanh xuân nhưng mãi mãi cũng không thể cho hắn một đứa con.

Vết thương trong hốc mắt bỗng trở nặng, thật ngứa, thật đau. Dịch Dương Thiên Tỉ hai tay ôm mặt, tiếng gào đau đớn phát ra khỏi cổ họng, đám nam sủng bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng chạy tới.

- Nam hậu?

- Nam hậu, người sao rồi?

Từng người bọn họ thay nhau gỡ đôi tay của Dịch Dương Thiên Tỉ ra, tá hỏa khi thấy hai dòng máu tươi từ khóe mắt chảy xuống, thấm cả vào bàn tay lẫn gương mặt trắng mịn của y.

- Chảy máu rồi! Thái y! Mau gọi thái y!

- Tên điên này, thái y đến rồi chúng ta sẽ bị vạ lây thì sao?

- Đúng vậy, tốt nhất nên đi trước, nô tì của y ở xung quanh đây, chẳng lẽ không nghe tiếng gào của y?

- Nhưng... Nam hậu đâu có bạc đãi chúng ta, bỏ y lại có chút không ổn.

- Nếu nói được vậy thì ngươi đi mà dìu y vào tẩm điện, bọn ta đi đây.

- Ngươi... Các ngươi...

Tên nam sủng ấy cũng không giống những tên còn lại, tận tình dìu y vào tẩm điện, ra lệnh cho đám tì nữ chạy đi gọi thái y. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên nền đất lạnh tay ôm hai mắt chảy máu, cơn đau đớn khiến y ngay cả những lời nói cay nghiệt của đám nam sủng lúc nãy nghe cũng nghe không ra. Y cào đôi mắt của mình, vết thương đau nhức bị vết cào tác động càng làm hai mắt trở nên sưng tấy. Tên nam sủng đứng đấy bảo nhìn cũng chẳng dám nhìn.

Người của thái y viện đứng đầy tẩm cung của nam hậu. Người sắc thuốc, người nấu nước, người chuẩn bị bông băng, người lau đi vết máu trên hai mắt của y.

Những người ở đây đều thấy rõ tường tận đôi mắt của y ngay lúc này. Đúng vậy, nó đã bị hoại tử. Vốn dĩ trước đây đôi mắt ấy có thể phục hồi, nhưng thời gian đã lâu, hiện tại nó đã trở nên vô phương cứu chữa, y vĩnh viễn trở thành một tên mù thật sự.

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết nên khóc hay nên cười. Mà hiện tại cho dù có khóc thì nước mắt cũng không thể nào chảy ra được. Y muốn cười vì số phận y đã định y là một tên mù. Lúc nhỏ, y mù mới yêu hắn, y mù mới có thể ra tay với chính cha ruột mình để bảo toàn tính mạng hắn, y mù mới đồng ý đi theo hắn về đây làm nam hậu của hắn. Mà nếu y không thực sự mù, hắn có chung tình ở bên y hay không? Hay y phải nhìn cảnh hắn ân ái với một tên nam sủng khác? Nghĩ đến đây, y cảm thấy mù cũng không quá tệ, chí ít cũng sẽ không thấy cảnh hắn cười với bất cứ ai, mà thay vào đó, y có thể hình dung lại nụ cười ấm áp mà hắn từng dành cho y.

- Bệ hạ đâu?- Dịch Dương Thiên Tỉ nằm trên giường, sắc mặt không chút biến động.

- Nam hậu.. Bệ hạ...

- Nói đi.

- Bệ hạ vẫn ở cùng nam sủng kia.

- Ha, chân tình của bậc Đế Vương, quay đi quay lại vẫn chỉ là một con số không.

- Nam hậu, có cần tì nữ đi thông báo với bệ hạ?

- Không cần, để Bệ hạ bên đó đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ rời giường, bước đi, chúng nô tì xung quanh toan chạy lại đỡ nhưng đều bị gạt ra.

- Để ta đi, ta muốn ở một mình.

Bước chân của Dịch Dương Thiên Tỉ loạng choạng, ngã xuống không biết bao nhiêu lần. Cứ như vậy đi đến một nơi nào đó mà y còn chưa xác định được. Ở nơi đây nền tuyết dày thật dày, cản trở bước đi của y, làm y lại hết té rồi lại ngã. Dịch Dương Thiên Tỉ khóc, y đánh uỳnh uỵch vào nền tuyết giá lạnh.

- Đáng ghét! Ngay cả tuyết vô tri vô giác cũng khinh thường ta là một kẻ mù vô dụng đúng không?

Tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng y cất lên, y dồn hết uất ức, trút lên nền tuyết.

- Đúng vậy. Ta vô dụng nên các ngươi khinh thường ta cũng phải. Các ngươi khinh thường ta, bọn họ cũng khinh thường ta. Ngay cả, ngay cả hắn cũng khinh thường ta. Hắn không cần ta. Hắn không cần ta nữa rồi. Hắn không cần ta nữa rồi! Ông trời ơi, nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ ta đã vô dụng đến thế thì xin người hãy chấm dứt mạng sống của ta tại đây luôn đi. Ta không còn cha, không còn người thân, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng đã không cần ta. Ta không còn mục đích gì để sống trên đời nữa...

Đêm hôm ấy triều đình loan tin nam hậu của Thiên Quốc đã băng hà. Tang lễ được tổ chức trong vòng bảy ngày để cung tiễn mẫu nghi thiên hạ. Bầu trời ngày hôm ấy đục ngầu, tuyết lại rơi nhưng không phải dữ dội như những ngày qua, tuyết hôm nay rơi thật nhẹ như cơn mưa tuyết đầu mùa. Cả hậu cung đều long trọng treo cờ trắng, các nam sủng của hoàng đế đều khóc thương cho vị nam hậu hiền lương ấy.

Hoàng đế của Thiên Quốc, Vương Tuấn Khải, chủ trì buổi tang lễ. Gương mặt hắn không biến sắc, tưởng chừng như hắn không hề luyến tiếc vị chính thê này. Nhưng có ai ngờ được vào cái đêm thân xác của vị nam hậu được hạ dưới huyệt sâu, Vương Tuấn Khải đã quỳ một mình ở đó suốt mấy canh giờ. Hắn không khóc, chỉ lặng im nhìn vào tấm bia đá khắc bốn chữ Dịch Dương Thiên Tỉ. Sau đó thì hắn đứng dậy, đặt lại trước mộ một mảnh ngọc bội màu hổ phách rồi bước đi. Từ đó không ai còn nghe tin gì từ hoàng thất, chỉ biết Vương Tuấn Khải với tân nam hậu, là vị nam sủng đến từ Tây Vực, đã có long thai, được đặt tên là Vương Dịch Thiên Dương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC