~ Chương 9 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rất muốn cười. Không phải hắn định cười trên nỗi đau của người khác, mà là vẻ mặt bối rối vì không biết xử lý tình huống của Đông Hải rất đáng yêu, khiến hắn nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu.

Elias há miệng nhìn Đội trưởng, sau đó lại lo lắng nhìn Đội phó, cuối cùng bất bình thay cho thiếu niên, lẽ ra đứa nhỏ này mới cần được an ủi chứ.

Đông Hải cũng phát hiện hình như có gì đó không đúng, hung dữ trừng mắt với Ân Hách, lúc này hắn mới chịu chuyển hướng sang thiếu niên vẫn đang không ngừng run rẩy.

Không phải hắn không có lòng trắc ẩn, mà từ đầu Ân Hách đã nhìn ra thiếu niên này có điểm bất thường. Trên cánh tay gầy gò để trần có rất nhiều vết bầm thâm tím, hiển nhiên không phải do zombie tạo ra, bởi vì thây ma sẽ chẳng rảnh rỗi chơi đấm bốc, khả năng cao là bị người trong căn cứ bắt nạt.

Nếu đã nhiều lần bị ngược đãi, đẩy ra ngoài tìm thức ăn, đứa trẻ này nhất định phải tích góp được kinh nghiệm chạy trốn hoặc chiến đấu, chứ không phải sợ bản thân chết chưa đủ nhanh, liều mạng la hét muốn thu hút sự chú ý của zombie và người khác.

Quan trọng nhất sau khi nghe Elias nói đợi bọn họ tìm được bác sĩ xử lý vết thương cho Claire xong sẽ xuất phát trở về thành phố C thì thiếu niên mới trở nên kích động mạnh, hoàn toàn đối lập với thái độ tuy lo lắng nhưng vẫn nói chuyện rất lưu loát ban đầu.

Cho nên Ân Hách quyết định không vòng vo nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính hỏi

-Em là ai? Nhiệm vụ ra ngoài lần này không phải là để tìm thức ăn có đúng không?

Lúc nói xong câu này Ân Hách liền đánh mắt với Đông Hải, tuy chưa biết ngụ ý của hắn là gì nhưng người thừa kế Aether rất nhanh phản ứng lại hành động bất ngờ của thiếu niên, trước cả khi người nọ kịp tung gói bột phấn màu trắng đã nhanh như chớp nắm chặt cổ tay của đối phương, thô bạo bẻ ngược về sau.

Tiêu Phong thắng xe gấp giữa đường, Claire tái mặt khi nghe tiếng trật khớp của thiếu niên vang lên, cô biết rõ ban nãy anh X chỉ dùng ba phần lực, nếu không người kia khẳng định đã gãy tay rồi.

Đoạt lấy bột phấn, Ân Hách đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi ngay lập tức sa sầm, không thèm nhìn ném sang cho Tiêu Phong, lạnh lùng chất vấn

-Không quen không biết, tại sao muốn hãm hại bọn anh?

Tiêu Phong xác nhận lại lần nữa đây đích thị là bột gây mê thì thông báo cho mọi người. Loại bột này trên thị trường không hiếm, bọn họ từng tiếp xúc khá nhiều lần, chỉ cần ngửi nhẹ một chút sẽ nhận ra, nồng độ không cao, cùng lắm chỉ khiến người ta hôn mê tầm một tiếng.

Thiếu niên ôm cánh tay đã không còn sức lực co thành một khối ở trên ghế, đau đến mức nước mắt liên tục chảy dài, lắc đầu nói

-Em cũng không muốn như vậy đâu... Thật sự em không còn cách nào nữa...

Thật khó để tin lời thanh minh của một kẻ đã từng dùng sự đáng thương hòng đổi lấy cảm thông từ người khác, nhưng một nửa dị năng giả ở đây số tuổi đã gấp đôi thiếu niên, dù rất giận thì cũng không đành lòng chưa nghe rõ tình huống đã xử phạt nghiêm khắc.

Kế hoạch thất bại, thiếu niên liền thành thật kể lại mọi chuyện. Cậu tên là Tề Duyệt, năm nay mười sáu tuổi, còn một đứa em trai bốn tuổi nữa là Tề Diễm. Trước kia hai anh em sống với ba, sau khi đại dịch xảy ra thì lưu lạc đến đây. Ba Tề là dị nhân, nhưng mẹ Tề bình thường, hai anh em Tề Duyệt cũng không có dị năng. Đích đến ban đầu của bọn họ vốn là thành phố S, bởi vì chỉ có ở đó quân đội chính phủ mới hết lòng bảo vệ người dân, chăm sóc tốt cho hai đứa con trai của ông, nào ngờ giữa đường Tề Diễm bị bệnh, bọn họ đành phải nán lại căn cứ tư nhân này.

Ở đây cái gì cũng phải dùng lương thực trao đổi, kể cả có bệnh sắp chết muốn gặp bác sĩ cũng vậy. Ba Tề cực khổ ra ngoài đánh zombie, tìm thức ăn, miệt mài suốt hai tuần mới khiến cho bệnh của Tề Diễm thuyên giảm. Đáng lý căn cứ tư nhân cũng tốt lắm, mỗi người có tự do riêng, ai muốn làm gì thì làm, tuy vẫn có tình trạng bắt nạt nhưng không nghiêm trọng như bây giờ.

Đều thay đổi kể từ khi "Thủ Lĩnh" bắt đầu nắm quyền, gã đặt ra luật lệ mới: bất kể giới tính và tuổi tác, nếu tiếp tục ở lại, hàng tuần mỗi người phải nộp lên một lượng vật phẩm nhất định đóng góp vào kho chung. Ai không đồng ý, muốn rời đi thì tham gia giải đấu hàng tuần của căn cứ, người chiến thắng chung cuộc sẽ được trả tự do hoặc được quyền đề xuất thay đổi một điều lệ bất kì.

-Có lý nào lại như vậy?

Elias nhanh chóng bất bình, rõ ràng cái này không phải "luật", mà là ức hiếp người quá đáng. Tính lương thực dựa trên đầu người, em trai Tề Duyệt còn quá nhỏ sao có thể nộp đủ? Ba Tề dù có lợi hại đến đâu phải một mình phải gánh cả nhà thì vẫn là quá sức.

-Đã từng có ai cố gắng thay đổi luật chưa?

Ân Hách quan tâm hỏi, mặc dù hắn có thể dễ dàng suy ra được câu trả lời. Kẻ tham gia giải đấu chắc hẳn đều muốn rời khỏi căn cứ, không thể tiếp tục chịu đựng tình trạng ức hiếp, cho dù chiến thắng cũng sẽ không hi sinh bản thân để cứu những người khác.

Và quả nhiên Tề Duyệt lắc đầu, sau đó hé lộ thêm một bí mật kinh khủng mà bản thân vừa phát hiện gần đây

-Tuy ngoài mặt giả vờ cho phép rời đi, nhưng sau lưng Thủ Lĩnh sẽ âm thầm cử đàn em bắt người chiến thắng về. Họ có một tầng hầm bí mật ở phía Đông, tuyệt nhiên không cho ai đến gần.

Tề Duyệt nghi ngờ những người chống đối đều bị nhốt ở bên trong, bao gồm cả ba Tề. Thủ Lĩnh nói nếu muốn gặp lại người thân, Tề Duyệt phải ra ngoài chiêu mộ dị nhân cho căn cứ. Vì vậy thiếu niên mới nghĩ ra cách giả vờ gặp nạn để người khác cứu giúp, sau đó dẫn đường cho họ đến đấu trường.

-Vậy tại sao em phải dùng thuốc mê?

Elias thắc mắc, Tề Duyệt hít sâu một hơi cố gắng ngừng khóc, nỗ lực sắp xếp từ ngữ giải thích

-Thủ Lĩnh nói... chỉ cần đưa về một nhóm dị năng giả chính phủ thì sẽ thả ba em... Ai cũng biết thành phố C là nơi tập hợp nhiều quân đội nhất, các anh đến từ đó lại có thể giết zombie nhện thì chắc chắn rất giỏi, cho nên em liền...

-Liền dùng bọn anh làm vật trao đổi, có đúng không?

Ân Hách tiếp lời. Thật ra sau khi nghe xong câu chuyện hắn không trách thiếu niên, ngược lại cảm thấy có phần đồng cảm. Tề Duyệt không có dị năng, mất đi ba Tề là chỗ dựa liền như chim gãy cánh, còn phải hằng ngày mạo hiểm tính mạng nuôi em trai, thật sự rất đáng thương.

Hỏi Tề Duyệt vì sao không kể rõ sự tình, sau đó cầu xin Đội số 1 đến căn cứ cứu Tề Diễm? Có lẽ là do đã từng thất bại, thiếu niên không còn giống như xưa ngây ngô đặt lòng tin vào kẻ khác.

Con đường này không hiếm quân đội chính phủ đi qua, nhưng có mấy ai sau khi nghe tình huống bên trong căn cứ vẫn muốn xả thân giúp đỡ? Giết zombie cứu người là một chuyện, đối đầu với một đám côn đồ bạo lực và tàn ác thì lại là chuyện khác.

Qua lời kể của Tề Duyệt, người gọi là "Thủ Lĩnh" có rất nhiều đàn em. Tự mình muốn rời khỏi căn cứ đã khó, đằng này còn phải dẫn theo một gia đình ba người, đội quân chính phủ có trách nhiệm đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm thấy đang mạo hiểm không đáng.

Như để chứng thực suy đoán của Ân Hách, Tề Duyệt kể lại hai lần gặp dị nhân trước đây của mình. Lần đầu tiên đội quân đồng ý, tuy nhiên sau đó bọn họ phát hiện ngoài chiến thắng giải đấu ra thì không còn cách nào có thể rời khỏi căn cứ, đàn em của "Thủ Lĩnh" chia nhau canh gác bất kể ngày đêm, quyết tâm không để ai trốn thoát. Kết quả năm người kia chia nhau ra thi đấu hàng tuần, đồng loạt rời khỏi, nhưng có bị bắt về dưới tầng hầm hay không thì chẳng ai biết được.

Lần thứ hai đội quân chỉ vừa nghe tình huống đã lập tức từ chối, mặc dù có ngỏ ý sẽ cùng đưa Tề Duyệt đi luôn, nhưng thiếu niên lại không thể bỏ mặc em trai và ba, cho nên vẫn là thất bại quay về. Vì thế lần này Tề Duyệt không hi vọng quân đội chính phủ sẽ giúp đỡ mình nữa, quyết định thực hiện giao kèo với Thủ Lĩnh.

-Tên Thủ Lĩnh này sao lại cố chấp với người của chính phủ như vậy? Có thù hay sao?

Chỉ là một câu hỏi bâng quơ của Elias, nhưng lại nhận được cái gật đầu kiên định của thiếu niên. Thật ra Tề Duyệt cũng tò mò, cho nên đã từng nghe ngóng chút tin tức, biết được trước đây Thủ Lĩnh xảy ra xích mích lớn với một Đội giải cứu ở thành phố H, đến mức lập băng nhóm chém giết lẫn nhau, từ đó về sau lập lời thề không đội trời chung với quân đội chính phủ.

Chính vì vậy hai lần trước Tề Duyệt mới ngả bài từ sớm, không muốn để những người vô tội phải vì sự tự do của gia đình mình mà bỏ mạng. Tề Duyệt biết nếu rơi vào tay Thủ Lĩnh thì quân đội nhất định khó sống, cho nên mới cầu xin bọn họ giữ bí mật danh tính giúp giải cứu ba Tề.

Mọi việc đều đã được làm rõ, ánh mắt năm người trong xe nhìn thiếu niên cũng hòa hoãn trở lại. Đúng là đã hết cách thật rồi, ở cương vị một đứa trẻ mới lớn tại thời điểm tận thế mất mẹ xa cha còn có thể suy nghĩ cho người khác như thế này đã rất đáng quý.

Tề Duyệt lau đi giọt nước mắt cuối cùng, lễ phép cúi đầu tạ lỗi với từng người, Claire nâng cánh tay đau xoa đầu Tề Duyệt, thiếu niên liền cười nhẹ ảm đạm nói

-Em xin lỗi vì đã có ý định xấu. Đây vốn dĩ là chuyện riêng của gia đình, em sẽ tìm cách khác. Cám ơn mọi người vì đã cứu em.

Đông Hải nắn khớp tay bị trật lại cho Tề Duyệt, nhưng trong thời gian ngắn khó mà bình phục ngay. Nhìn thiếu niên dù đau cũng không hé môi kêu la nửa lời, người thừa kế Aether sớm đã động lòng, nhưng vẫn rất có nguyên tắc hỏi ý kiến Đội trưởng trước

-Claire cần phải gặp bác sĩ.

Lời này là ngụ ý Đội số 1 sẽ giúp đỡ Tề Duyệt. Ân Hách không trả lời ngay mà đánh mắt nhìn Tiêu Phong và hai người còn lại. Tuy hắn là Đội trưởng, nhưng những việc nằm ngoài phạm vi nhiệm vụ thế này cần đồng đội tự nguyện, hắn không thích ép buộc người khác phải mạo hiểm cùng mình.

Tiêu Phong sau khi nghe kể cũng đã muốn diện kiến vị Thủ Lĩnh kia rồi, huống chi anh hoàn toàn không nuốt trôi cách làm của đám người đó. Elias và Claire vô cùng đồng lòng, lại vừa vặn trời đã tối, xung quanh đây không tìm thấy chỗ dừng chân, Đội số 1 liền hợp tình hợp lý quyết định lăn bánh đến căn cứ tư nhân.

~ Hết Chương 9 ~

~ TBC ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net