NT2T - CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại lợi dụng sau lưng có hoàng thượng làm chỗ dựa, càng bò càng cao, khiến người khác càng ngày càng kính nể hắn, đây mới là điều Cổ Bằng không muốn nhìn thấy nhất.

Năm đó, Kha Vệ Khanh là một vị luyến sủng, khi đó, tình cảnh của hắn có thể thê thảm nhiều hơn, người người đều có thể ở trước mặt hắn nhục mạ hắn "Dùng sắc thị quân!"

Đồng dạng địa vị, bây giờ thay đổi thành người khác, làm sao lại có cùng hoàn cảnh được? Cảnh Đình Thụy hiển nhiên càng lung lạc lòng người hơn, mà người khác còn không biết sao hắn lại làm được. Ngay cả Cổ Bằng cũng cho rằng hắn làm việc không nể tình, lẽ ra nên đắc tội rất nhiều người mới phải.

Nhưng bất tri bất giác, một đám võ tướng cơ hồ đều trở thành tín đồ của hắn, quan võ đều nói tốt cho hắn.

Cổ Bằng trên quan trường chìm nổi mấy chục năm, mới biết đối thủ chân chính lợi hại, sẽ không giương nanh múa vuốt tuyên cáo hắn sự tồn tại cùng uy hiếp của hắn, giống như luộc ếch* mà xâm lấn mới làm người không rét mà run!

*Luộc ếch: khi luộc ếch, người ta sẽ bỏ nó vô nồi rồi từ từ tăng nhiệt độ lên, như vậy con ếch sẽ bị luộc mà khôn hay biết...

E là cho dù chết trong tay hắn, cũng không hiểu là chết như thế nào.

Cổ Bằng cũng muốn phái thích khách, nhưng hành vi của Cảnh Đình Thụy nghĩ đến mà sợ. Bởi vì không những không lấy được mạng của Cảnh Đình Thụy mà còn có thể liên lụy đến bản thân hắn.

Cho dù là Cảnh Thân vương phủ cũng không là gì được Cảnh Đình Thụy đây.

Thân là nguyên lão hai triều, chỉ dựa vào thánh ân của hoàng thượng thì không thể được. Có lúc, hoàng tộc thân thiết của tiên đế cũng là chỗ dựa mạnh mẽ nhất, đối với việc làm sao lấy lòng nhóm lão gia tử có tiền lại nhàn rỗi kia, Cổ Bằng cũng rất am hiểu.

Cũng đã đến lúc lung lạc lòng người.

"Đi rồi cũng đừng trở về."Cầm chén rượu trong tay, Cổ Bằng âm thầm nghĩ: "Thắng trận là phải đánh, Đại Yến cũng không thể lại mất thành, nếu hắn có thể chết trận, thì không còn gì tốt hơn."

Ai nói, việc này sẽ không trở thành thật?

Cổ Bằng không khỏi nở nụ cười, cầm chén rượu muốn đi chúc rượu hoàng thượng, tìm một vòng nhưng không thấy người đâu, ngăn cản hỏi An Bình, mới biết hoàng thượng không cẩn thận hơi uống nhiều, đã đi nghỉ ngơi, sẽ quay lại sau, nên trở về ngồi xuống.

"Hoàng thượng, giờ lành liền sắp đến rồi."

Tiểu Đức Tử canh giữ ở ngoài long màn, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Trẫm biết rồi." Ái Khanh than thở, hắn thật vất vả mới thoát ra được từ tiệc rượu, kéo Cảnh Đình Thụy đi nói chuyện riêng một chút, thời gian lại trôi quá nhanh.

"Hoàng thượng, ngài không cần lo lắng cho thần." Cảnh Đình Thụy nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Ái Khanh, ôn nhu nói: "Mạt tướng đi sớm, cũng sẽ sớm ngày trở về."

"Ân, trẫm cũng chỉ muốn thấy ngươi nhiều hơn." Ái Khanh ngẩng đầu, dựa vào ánh nến rõ ràng, hận không thể đem bộ dáng của Cảnh Đình Thụy khắc hoạ ra, khắc vào mắt hắn. Lúc nhớ Cảnh Đình Thụy, ngay lập tức liền hiện lên ở trước mắt, dường như có hắn ở bên làm bạn, để giải nỗi khổ tương tư.

"Hoàng thượng bảo trọng long thể, đừng quá vất vả." Cảnh Đình Thụy nhịn xuống kích động muốn hôn môi Ái Khanh, chỉ nặn nặn ngón tay mảnh khảnh kia, dặn dò.

"Ừm, ngươi cũng vậy." Ái Khanh khẽ mỉm cười: "Đúng rồi, trẫm có một thứ, muốn ngươi mang theo."

"Ân...?" Cảnh Đình Thụy nhìn thấy tay Ái Khanh tiến vào ống tay áo, sau đó lấy ra một cái hộp tinh xảo.

Bên trong là hộp sắt, bên ngoài là được điêu khắc từ gỗ thơm, chống côn trùng, chống mọt, không thấm nước. Năm bề mặt của hộp đều có khắc hoa văn, trên nắp hộp song long hí châu, thật khó cho thợ thủ công, từ những chi tiết rất nhỏ như vảy rồng, đều được khắc sống động như thật.

Còn có ổ khóa bằng đồng, phối với một chìa khóa cực kì tinh vi.

"Đây là hộp mật hàm, chỉ có trẫm mới có thể mở ra." Ái Khanh khẽ mỉm cười nói: "Chìa khóa chỉ có hai cái, bây giờ ta giao cái hộp cho ngươi, cần phải thường xuyên gửi thư về."

Hộp mật hàm xưa nay luôn có, lúc thái thượng hoàng phái mật thám ra ngoài làm việc rồi nhận tin tức, chính là dùng loại hộp này.

Mật thám viết xong tin để vào hộp, đem khóa lại, để người đưa tin gửi cho hoàng thượng, hoàng thượng sẽ lấy chìa khóa duy nhất ra mở ra xem.

Mà mật thám khác nhau, sẽ có hộp khác nhau, hình khắc trên hộp đại diện cho cấp bậc, bây giờ cái này song long hí châu, đây chính là cấp cao nhất.

Cảnh Đình Thụy đến, Ái Khanh đưa hắn cái hộp này, cũng không phải muốn hắn mật tấu quân tình gì, nhưng vẫn cố ý nói: "Mạt tướng tuân chỉ, nhất định không phụ lòng của hoàng thượng, sẽ tấu rõ ràng tình hình trận chiến."

"Trẫm mới không phải muốn ngươi viết cái này."

Ái Khanh quả nhiên cuống lên, khuôn mặt ửng nói: "Đương nhiên, quân tình trẫm vẫn phải biết, mà chuyện có liên quan đến ngươi, cũng có thể viết ra mà, trẫm..."

Hắn còn chưa nói xong, liền thấy Cảnh Đình Thụy cười nhẹ, ý cười dần dần lan ra.

"Ngươi...!" Ái Khanh không nhịn được đập một cái vào lòng ngực của Cảnh Đình Thụy, lại ngược lại bị áo giáp làm cho đau tay.

"Tình ý của hoàng thượng dành cho mạt tướng, không cần biết đi đến đâu, mạt tướng đều sẽ không quên." Cảnh Đình Thụy nắm chặt tay kia, đưa lên môi hôn xuống, thâm trầm nói: "Nhất định đem ngài khắc trong tâm khảm."

Ái Khanh muốn nói gì đó, chung quy bởi vì tâm tình quá mức kích động, mà không thể nói nên lời.

Tiểu Đức Tử cũng không muốn quấy rầy bọn họ, có không thể không thúc giục, Ái Khanh hít sâu hai cái, liền cùng Cảnh Đình Thụy ra khỏi màn trướng, tuyên bố khởi hành.

"Vốn nên là trẫm bảo vệ ngươi mới đúng."

Trong tiệc rượu, có thần tử rất tán thưởng Cảnh Đình Thụy vì hoàng đế xuất chinh, nên lại kính rượu. Nhưng trong lòng Ái Khanh lại không nhịn được mà nghĩ như vậy.

Trẫm là hoàng đế, ngươi là tướng quân, về tình về lý, hoàng đế nên phái tướng quân ra đánh giặc. Nhưng trong lòng lại vạn vạn không nỡ.

"... Trẫm là hoàng đế, ngươi là tướng quân."

Ái Khanh leo lên tường thành, nhìn theo đội ngũ từ từ đi xa, tự mình lẩm bẩm. Xưa nay cũng không cảm thấy như vậy có gì sai? Mặc dù mình là hoàng đế, Thụy Thụy là tướng quân, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Có thể cho đến khi Cảnh Đình Thụy rời đi, hắn mới chân chính cảm nhận được, địa vị khác nhau giữa "Hoàng đế" cùng "Tướng quân", chức trách khác nhau, mặc dù có toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hắn, nhưng vẫn phải phái hắn ra chiến trường.

Tâm lý mâu thuẫn là như vậy, trước đây, hắn chưa bao giờ để ý chuyện thân phận khác biệt đến như vậy.

Một loại tâm tình tối tăm chưa bao giờ có dần bao phủ trong đầu Ái Khanh, bất quá hắn rất nhanh lắc đầu, bình phục cảm xúc hỗn loạn.

"Thụy Thụy không giống những tướng quân khác, trẫm cũng muốn làm một vị hoàng đế tốt! Không thể để cho Thụy Thụy lo lắng." Ái Khanh tự nổi giận với bản thân, cũng không thể bởi vì xa Cảnh Đình Thụy, mà chuyện gì cũng không làm được.

Lần này chia xa, cũng làm cho Ái Khanh thân là hoàng đế phải tự giác hơn. Sau nhiều năm hắn mất ăn mất ngủ học tập tri thức, không còn là Thái tử nghịch ngợm hễ cầm sách lên là vẽ bậy lên đó.

Bốn tháng sau, đông đi xuân tới.

Quân tình ngoài tiền tuyến chậm chạp chưa đến, Ái Khanh chờ đến nóng lòng, phương Bắc đã xảy ra chuyện.

Đại nạn từ trên trời giáng xuống, tấu chương viết: "Đất khô ngàn dặm, tiêu kim lưu thạch, dân chúng lầm than."

Tấu chương viết nên thương nghị làm sao giúp nạn thiên tai, lại có báo cáo về nạn châu chấu. Nghe nói đồng ruộng không thu hoạch được gì! Thuế năm nay, không thể nghi ngờ sẽ giảm nhiều.

So với quốc khố, Ái Khanh càng lo lắng chính là dân chúng địa phương không thể sống, liền hạ mấy đạo chiếu thư, yêu cầu hết thảy Thân vương, Quận vương nên mang lương thực ra cứu trợ.

Mà việc này lại khiến hoàng thân quốc thích không thoải mái, từ trước đến giờ chỉ có nông dân tiến cống cho bọn họ, chưa có chuyện chủ nhân đưa đồ cho nô dịch.

Còn chưa nói, hoàng thượng miễn thuế cho dân gặp nạn trong hai năm. Dầu gì, cũng nên lấy ngân lượng từ quốc khố giúp nạn thiên tai, hà tất tính đến tiền dưỡng lão của bọn họ, coi như là cúng, cũng như muối bỏ biển, không có tác dụng nhiều lắm.

Lời này đương nhiên là giả, có không ít Thân vương, Quận vương các nơi đều mua lại đất ruộng màu mỡ, xây lên trang viên, nhiều năm kinh doanh nhàn hạ, đều là phú khả địch quốc, bọn họ khóc than, chỉ là không muốn ra tiền thôi.

Ngược lại còn quở trách hoàng đế không đúng. Ái Khanh không rõ nội tình, nên cũng rất khó xử. Thuế má cho dù có miễn, cũng không thể dùng đến quốc khố.

Cảnh Đình Thụy đang đánh trận, ngoại trừ quân lương lương thảo không nói, kiến tạo quang chiến thuyền pháo liền cần không ít ngân lượng.

Cũng may Viêm là người đầu tiên đứng ra, quyên một năm bổng lộc của bản thân, dùng hành động của mình chống đỡ giúp Ái Khanh.

Ái Khanh cảm động không thôi, đến cùng là đệ đệ ruột thịt của mình, máu mủ tình thâm, nguyện ý nâng đỡ lẫn nhau.

Sau đó, Vĩnh An cùng Vĩnh Dụ thân vương cũng dâng một năm bổng lộc.

Cổ Bằng vẫn luôn ở trung lập, vừa không phản đối hoàng đế, cũng không đắc tội quyền quý. Ái Khanh cho đến bây giờ mới biết, nếu có tể tướng ủng hộ, nhất định hiệu quả càng nhiều hơn.

Nhưng hắn không đoán được tâm tư của Cổ Bằng, đối với chuyện này là tán thành? Hay là phản đối? Hoặc là có chủ ý khác tốt hơn? Ái Khanh hỏi đến, Cổ Bằng liền nói mình lớn tuổi, làm việc cũng chậm chạp, những việc này vốn tùy Thánh tâm.

Thoạt nhìn là chống đỡ, lại tựa như mang thâm ý, Ái Khanh không hiểu, càng ngày càng lo lắng, ngược lại người bên ngoài như Viêm lại hiểu đượcrõ ràng.

Hoàng thượng không cùng tể tướng thương nghị, liền tự ý phong Cảnh Đình Thụy thành Đại tướng quân, tể tướng còn đang xấu hổ, mới cố ý làm khó dễ hoàng đế, làm cho hoàng đế thấy được tầm quan trọng của mình.

Nhưng Viêm không thể tùy ý can thiệp chính vụ, cũng không thể đắc tội Cổ Bằng, chỉ có thể đem hết khả năng mà giúp Ái Khanh giải vây. Thường xuyên ở trước mặt Cổ Bằng nói vài câu như "Hoàng thượng rất coi trọng tể tướng đại nhân", ngược lại cũng làm lòng Cổ Bằng thuận không ít.

Sau đó không lâu, Lễ bộ cử hành đại điển cầu mưa, hoàng thượng tự mình chủ trì, khẩn cầu trời xanh thương hại chúng sinh, mấy ngày sau, Phương Bắc thật sự hạ xuống một cơn mưa lớn, mà ba ngày ba đêm đều không ngừng lại.

Có tin mừng như vậy, Ái Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, nhóm hoàng thân vẫn như cũ không muốn giao ra tiền riêng, hắn liền đem thuế ruộng của Thân vương Quý tộc ra, tất cả chia đều cho bách tính, xem như là vẹn toàn đôi bên.

Tin tức từ tiền tuyến đã về đến!

Ái Khanh ngồi trên long ỷ, tay hơi nắm thành quyền, nghe tấu rõ ràng từng câu chữ"Đáng tiếc ba trận chiến đều bại!", cả người hắn nhẹ nhàng lay động một chút, trong tai chỉ còn tiếng ong ong.

Đại sảnh lại như sôi sục, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, lắc đầu, ủ rũ, cũng có oán giận không thôi, thóa mạ Cảnh Đình Thụy vô dụng.

Tất cả điều đó, đều bày ra trước mặt Ái Khanh, giống như vòng xoáy lớn màu đen, dường như muốn đem hắn nuốt vào...

( nghịch thần hoàn quyển thứ năm )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net