NT2Tr1 - CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ái Khanh nhanh chóng lách vào thư phòng, đóng cửa lại, lỗ tai thì dán lên cửa nghe trộm.

Người hầu này chắc đang trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau đã gần đi đến phòng hắn đang núp.

Ái Khanh chờ, xác định không còn tiếng động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cầm, muốn mở cửa đi ra ngoài.

"Hả?"

Ái Khanh hoàn toàn không cảm giác được có người tồn tại, nhưng bỗng nhiên có bóng người xuất hiện sau lưng mình, mà người này sát khí rất nặng! Làm tóc gáy trên người Ái Khanh đều dựng thẳng lên.

'Đạo tặc?' Đây là suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu Ái Khanh, chẳng trách vừa nãy đèn sáng liền tắt? Là tới trộm đồ!

Nhưng hắn không có cơ hội suy nghĩ kĩ hơn, bỗng nhiên quay người, hai người ở trong bóng tối giao thủ với nhau!

Có lẽ là song phương không muốn kinh động đến người bên ngoài, nên từng chiêu từng thức tuy rằng đều hướng đến chỗ nguy hiểm của nhau, nhưng lại tận lực hạ thấp âm thanh, trong bóng đêm, chỉ có thể nghe tiếng quyền chưởng chạm nhau, còn có tiếng vạt áo xẹt qua không khí.

Như vậy chiêu thức "Nhuyễn miên" mặc dù không thể lập tức giết chết đối phương, nhưng cũng có thể làm hắn bị thương!

'Nguy rồi!'

Ái Khanh rất muốn bắt tên đạo tặc gan to bằng trời này, làm một việc tốt cho Thụy Thụy, nhưng võ công của hắn lại quá chênh lệch với đối phương, thật ra vừa giao thủ, hắn cũng đã nhận ra đối phương lợi hại bao nhiêu, chỉ là không muốn thừa nhận mình dĩ nhiên đánh không lại một tên trộm thôi!

'Không biết bây giờ gọi Thụy Thụy hỗ trợ có kịp hay không?'

Ái Khanh thất thần một chút, tay của người nọ liền như móng hổ đâm tới, chụp chặt yết hầu của Ái Khanh, hắn ngay cả một tiếng cũng không phát ra được, liền bị nhấc lên khỏi mặt đất, nhấn lên tường.

Tranh chữ treo trên tường bởi vì Ái Khanh thống khổ giãy dụa mà rơi xuống, phát ra tiếng "Loạt xoạt"!

"Hoàng thượng?" Một tiếng không thể quen thuộc hơn khẽ gọi, bao hàm cả sự kinh ngạc.

'Nha...?' Đôi mắt Ái Khanh đỏ bừng vì kìm nén nước mắt, mới vừa nãy mặt trăng chiếu sáng, trong phòng rốt cục sáng lên.

Hắn rất kinh ngạc trừng Cảnh Đình Thụy, liều chết đấu nửa ngày, giống như là hồng thuỷ xông tới long vương miếu! Người nhà lại không biết là người nhà!

Cảnh Đình Thụy sau khi nhận ra Ái Khanh, trong nháy mắt buông lỏng tay, Ái Khanh rơi xuống, dựa vào tường, liều mạng mà ho khan thở dốc.

"Vèo."

Ngón tay Cảnh Đình Thụy bắn ra một luồng kình khí, đèn trên án thư sáng lên, "Ngài sao rồi? Mạt tướng tội đáng muôn chết!"

Cảnh Đình Thụy dựa vào ánh nến, hai tay nâng gương mặt đỏ bừng của Ái Khanh lên, gò má phấn nộn đều là nước mắt.

"Ta... Ta...!"

Ái Khanh quên luôn tự xưng 'Trẫm', vẫn như cũ chưa hết kinh hoàng, hắn thiếu chút nữa đã giết Thụy Thụy, không, là Thụy Thụy suýt chút nữa giết hắn. Bất kể là cái nào, trải nghiệm vừa rồi quá đáng sợ, có cảm giác sống sót sau đại nạn.

Thụy Thụy lúc nghiêm túc thật mạnh - mạnh đến nỗi khiến người cảm thấy xa lạ, hắn một điểm cũng không thể nhận ra đó là Thụy Thụy!

Nếu không phải Thụy Thụy không muốn đánh thức người nhà, ra tay có chút lưu tình, hắn bây giờ chỉ sợ đã là một thi thể rồi.

'Ta không những hại chính mình mất mạng, có thể sẽ hại luôn Thụy Thụy cùng người nhà của hắn...!' Lòng Ái Khanh vẫn còn sợ hãi, cắn chặt môi, bắt đầu hối hận vì đến phủ tướng quân vào ban đêm, đây là hành động lỗ mãng cỡ nào!

"Hoàng thượng." Ngược lại là Cảnh Đình Thụy đã trấn định lại, ngón tay hắn lau đi nước mắt trên mặt Ái Khanh, thấp giọng nói, "Đừng sợ, đã không sao rồi."

"Cảnh tướng quân, là nô tỳ." Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nữ ôn nhu.

"Nhã Tĩnh?" Cảnh Đình Thụy liếc nhìn Ái Khanh, quay đầu đáp, "Đã trễ thế này, ngươi có chuyện gì?"

"Là phu nhân thấy ngài khổ cực, nên để nô tỳ mang đồ ăn khuya đến cho ngài, là sủi cảo hoa mai vừa chưng xong."

Điền Nhã Tĩnh mặt mỉm cười mà nói, trong tay nàng bưng một cái đĩa có thực hạp cùng khăn, thật ra đây là bản thân nàng chuẩn bị, phu nhân đã đi nghỉ từ lâu rồi.

Nghe đến là do mẫu thân sai Điền Nhã Tĩnh đưa tới, Cảnh Đình Thụy thả mặt Ái Khanh ra, muốn ra ngoài tiếp.

"Đừng đi."

Chẳng biết vì sao, Ái Khanh có loại cảm giác bất an, nếu Cảnh Đình Thụy rời đi, sẽ không trở lại nữa, hắn vươn tay ôm chặt eo Cảnh Đình Thụy, còn đem đầu dụi vào lòng Cảnh Đình Thụy, bộ dáng dù như thế nào cũng không buông tay.

Cảnh Đình Thụy tựa hồ có hơi kinh ngạc, rất nhanh liền nói vọng ra ngoài, "Nhã Tĩnh cô nương, ta không đói bụng, thỉnh ngươi mang về cho mẫu thân ta ăn."

"Nhưng Cảnh tướng quân..." Điền Nhã Tĩnh không nguyện ý rời đi, vẫn như cũ nhỏ giọng mà nói, "Đây là phu nhân tự mình làm, nô tỳ tiến vào để xuống liền đi, tuyệt không quấy rầy đến ngài."

"Nhã Tĩnh là ai?" Ái Khanh rốt cục không nhịn được hỏi, hiếm thấy có người không nghe lời Cảnh Đình Thụy.

"Là thiếp thân nha hoàn của mẫu thân ta." Cảnh Đình Thụy biết mẫu thân có ý định muốn thu Điền Nhã Tĩnh làm con gái nuôi, nhưng không biết vì sao vẫn không làm vậy, bất quá, những sự vụ lớn nhỏ trong phủ tướng quân này, cơ bản đều do Điền Nhã Tĩnh xử lý.

"Tướng quân, ngài đang nói cái gì? Nô tỳ không nghe rõ." Nhã Tĩnh tựa hồ nghe thấy Cảnh Đình Thụy đang nói chuyện.

"Ta không nói gì hết, trước mắt công vụ khẩn cấp, ngươi không còn chuyện gì thì lui ra đi." Trong lòng Cảnh Đình Thụy còn đang ôm hoàng thượng, không, là hoàng thượng ôm chặt hắn không tha, chẳng phải là chuyện hết sức khẩn sao!

"Vậy... Cũng được." Điền Nhã Tĩnh e rằng đã nghe ra trong giọng nói của Cảnh Đình Thụy mang ý tứ từ chối rõ ràng, liền lùi một bước để tiến hai bước nói, "Nhưng mà nô tỳ nghỉ ngơi trễ, tướng quân nếu đói bụng, đều có thể gọi nô tỳ hầu hạ ngài."

"Đã biết."

Cảnh Đình Thụy trả lời như vậy, Điền Nhã Tĩnh lúc này mới nhẹ nhàng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net