Quyển 5: Tiến vào Liên minh (Chương 202 - Chương 211)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phục tính toán mai phục tại góc khuất để đánh lén, nào ngờ sau lưng đột nhiên bay tới một đám độc điệp màu tím rậm rạp, màn hình của cả đám lại lần nữa đen thui trong nháy mắt!

—— Đê ma ma! Tên Ngũ Độc này thực sự rất đáng ghét!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi phe địch bị thất minh tập thể, Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng cắm Thái Cực Trận cùng Lưỡng Nghi Trận, những người còn lại phối hợp tận lực dồn công kích, chiến đội Chinh Phục lại một lần nữa diệt đoàn!

Đến lần thứ hai đoạt kỳ, chiến đội Chinh Phục vẫn là như cũ bị Long Ngâm áp chế một cách toàn diện, không đến hai mươi phút đã thua trận.

Trọng tài vẫn như ngày hôm qua, dùng vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc tuyên bố "Giải thi đấu tranh bá toàn quốc, khu vực thi đấu Trường Sang, tuần thi đấu thứ hai, trận thứ bảy, chiến đội Long Ngâm chiến thắng, chiến đội Chinh Phục tiến vào tổ bại! Trận đấu đến đây là chấm dứt, trọng tài xác nhận thành tích trên đây có hiệu lực, mời đội trưởng của cả hai bên trở về chờ thông báo trận đấu tiếp theo!"

Thành viên của Long Ngâm ai nấy đều vô cùng vui sướng đứng dậy, lẫn nhau vỗ tay chúc mừng.

Thực lòng mà nói thì trong lòng bọn họ rất rõ một điều, chiến đội Chinh Phục này rất có thể là đội ngũ thực lực thuộc hàng đầu của khu Trường Sa, so với Gia tộc vui vẻ của tuần trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu hôm nay không phải do Lưu Xuyên bình tĩnh chỉ huy, bọn họ chưa chắc đã giành được thắng lợi.

Có thể đánh thắng một đội mạnh như vậy, hiển nhiên khiến bọn họ hưng phấn vui vẻ hơn so với tuần trước "bị" Gia tộc vui vẻ đầu hàng nhiều lắm.

Lưu Xuyên quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, kềm không được vươn hai tay ôm cậu một cái thật chặt, nhỏ giọng nói "Tuyệt lắm, Trạch Văn!"

Ván đầu của hôm nay đánh theo chiến thuật hai bốn có thể thành công, mấu chốt chính là do Trạch Văn phối hợp tốt, nếu không nhờ có Trạch Văn bên cạnh hỗ trợ, một mình Lưu Xuyên rất khó có thể đấu lại sáu người bên phe địch.

Hai vành tai của Ngô Trạch Văn hơi hơi ửng đỏ lên, cũng vươn tay ôm lại đối phương một cái, nói "Là anh cố ý nhường đầu người cho tôi đúng không?"

Mỗi lần đối phương chỉ còn lại 1 điểm máu, Lưu Xuyên sẽ lập tức dừng tay để Ngô Trạch Văn lấy đầu người, đây cũng là cách mà Lưu Xuyên ủng hộ cổ vũ Ngô Trạch Văn, trên màn hình thi thoảng lại thấy hệ thốg nêu lên "Mê Vụ Chiểu Trạch đánh chết XXX", thoạt nhìn giống như Ngô Trạch Văn rất lợi hại, phát huy vô cùng xuất sắc, nhưng trên thực tế bản thân cậu biết rất rõ, thực lực của Lưu Xuyên hoàn toàn trên cơ mình, mà Lưu Xuyên làm như vậy chỉ là vì muốn một đội hữu tân thủ là mình có thể nhanh chóng xây dựng niềm tin vào bản thân.

Biết rõ Lưu Xuyên dụng tâm lương khổ như vậy, đáy lòng cảm thấy ấm áp, liền nhịn không được hơi hơi xiết chặt tay ôm anh, nhẹ giọng nói "Cảm ơn."

Lưu Xuyên mỉm cười "Cảm ơn cái gì, nên mà."

Ngay lúc ấy, Ngô Trạch Văn vẻ mặt cảm động ôm lấy Lưu Xuyên, gò má vừa lúc dán chặt lồng ngực, gần trái tim anh... Không hiểu sao Lưu Xuyên cảm thấy tim mình đột nhiên run lên, hai cánh tay ôm lấy Ngô Trạch Văn cũng bất giác xiết nhẹ lại, anh thậm chí còn muốn cứ thế mà ôm Trạch Văn mãi, vĩnh viễn cũng không buông tay.

Thật kỳ lạ, anh từng làm đội trưởng ngần ấy năm, từng ôm chúc mừng rất nhiều đội viên, nhưng tại sao lại chỉ đối với mỗi Trạch Văn nưh vậy...

Lưu Xuyên đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là bên chiến đội Chinh Phục sang đây bắt tay, Lưu Xuyên lập tức buông Ngô Trạch Văn ra, bước về phía trước.

Đội trưởng Chinh Phục vươn tay với Lưu Xuyên, nói "Chúc mừng thăng cấp trận kế, anh em, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc mấy người là thần thánh phương nào không?"

Lưu Xuyên cười nói "Chúng tôi cũng tính đoạt vé vào Liên Minh."

Người đối diện kinh ngạc một lát, sau đó như giật mình hiểu ra "Thảo nào! Hóa ra là cao thủ, bêu xấu rồi."

Nói xong, người của chiến đội Chinh Phục toàn bộ xoay người rời đi, có lẽ là do thua trận nên ai nấy đều có chút hụt hẫng. Thực ra Lưu Xuyên hiểu ý tưởng của bọn họ, sự thật mà nói thì bọn họ cũng là một đội ngũ có thực lực, có lẽ cũng có tư cách tham dự vào cuộc cạnh tranh chiếc vé đến trận chung kết toàn quốc...

Tiếc là, bọn họ gặp phải Long Ngâm.

Đấu trường chính là nơi tàn khốc như vậy, có người thắng đương nhiên sẽ có kẻ thua, Lưu Xuyên chỉ là không muốn mình thành kẻ thua mà thôi.

Chương 203: Giải MVP

Chiến đội Chinh Phục quả thực chính là đội ngũ có thực lực trong khu Trường Sa. Sau khi đánh bại bọn họ, ở các trận đấu kế tiếp, Long Ngâm rất ít gặp phải địch thủ ngang sức như vậy. Mà bên khu vực thi đấu Trường Sa thậm chí nổi lên lời đồn đãi, Long Ngâm biến thành chiến đội "Hai mươi phút" trong truyền thuyết, cũng tức là bất cứ đội nào đụng phải Long Ngâm, cũng sẽ bị đánh bại chỉ trong hai mươi phút.

Sau hai trận liên tiếp đánh bại hai chiến đội khác, Long Ngâm bằng vào thành tích toàn thắng thành công thăng cấp tiến vào tháng thi đấu tiếp theo. Mà đồng thời, các đội ở tổ người thua cũng bắt đầu tiến hành vòng đấu tháng, trực tiếp knock-out một nửa số đội thua trận.

Tới tháng bảy lại một vòng thi đấu mới bắt đầu, chiến đội Long Ngâm vẫn sẽ tiếp tục đối mặt với đủ loại đối thủ, chỉ là ở khu Trường Sa này, bọn họ đã trở thành chú "hắc mã" được rất nhiều người công nhận!

Tháng bảy, giải thi đấu chuyên nghiệp lần thứ mười một của Liên Minh cũng tiến vào giai đoạn khẩn trương kịch liệt nhất của vòng thi đấu cuối mùa. Kết quả cuối cùng, Thất Tinh Thảo loại Hoa Hạ, Đồng Tước chiến thắng Quốc Sắc, Lạc Hoa Từ đánh bại Phong Hỏa, Tuyết Lang thắng Thịnh Đường, bốn chiến đội thắng trận bước vào vòng tứ cường.

Giai đoạn bán kết, Thất Tinh Thảo sơ sẩy để thua Lạc Hoa Từ, Đồng Tước đánh bại Tuyết Lang. Đến trận tổng chung kết, khiến cho ai nấy đều bất ngờ ngoại dự đoán chính là Đồng Tước lại có thể xử lý "khối xương cứng" khó xơi nhất, Lạc Hoa Từ, một hơi hăng hái đoạt luôn cúp quán quân mùa thứ mười một!

Trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, Tiểu Lộc Tường vô cùng vui sướng giơ cao chiếc cúp, nói "Tụi này rốt cuộc không bị huy chương đồng nữa rồi!" khiến cho phóng viên ai nấy đều phá lên cười.

Đồng Tước trước giờ đoạt được không biết bao nhiêu huy chương đồng, rất nhiều người đều bảo bởi đây là do tên chiến đội "ám" mới như thế, nên đổi tên là "chiến đội Kim Tước" mới mong đổi vận. Ấy thế mà ở mùa giải lần này, Thiệu Trạch Hàng cùng Lộc Tường rốt cuộc chứng minh cho mọi người thấy—— chiến đội bọn họ có đủ thực lực đoạt quán quân!

Mà trong mùa giải này, hai tuyển thủ Đinh Vinh cùng Phùng Siêu vốn từ Trường An chuyển sang cũng đã bắt đầu nhanh chóng dung nhập vào giữa đội hình của Đồng Tước. Thiệu đội vốn không phải người dễ tính gì, hai người này lúc trước ở Trường An xử sự kiêu ngạo vô cùng, sau khi chuyển về Đồng Tước bị Thiệu đội "dạy dỗ" một trận ra trò, hiện giờ đều biến thành bé ngoan, hơn nữa có thể cùng với Đồng Tước đoạt quán quân, hai người bọn họ cũng rất vui sướng.

Đối với việc Lạc Hoa Từ đoạt á quân, đội trưởng Diệp Thần Hi vẻ mặt vẫn là như cũ, mỉm cười đầy phong độ, tập thể Lạc Hoa Từ ai nấy cũng đều bình thản tiếp nhận kết quả này.

Khiến mọi người bất ngờ nhất chính là, chiến đội Tuyết Lang lại có thể đánh bại Thất Tinh Thảo, đoạt về quý quân!

Đây là lần đầu tiên từ sau khi chiến đội Tuyết Lang gia nhập Liên Minh đoạt được giải thưởng. Trên hết, Dương Kiếm cũng nằm trong top 3 bảng xếp hạng vua lôi đài, cuối mùa còn được nhận tiền thưởng. Càng khiến người ta vui mừng hơn chính là Dương Kiếm cũng đồng thời nhận được chiếc cúp "Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải", điểm tổng hợp MVP được chấm đến 98,9 điểm, đây cũng chính là lần đầu tiên sau ba năm kể từ khi Dương Kiếm bước lên sàn đấu chuyên nghiệp nhận được giải thưởng MVP

Đối với tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, giải MVP chính là sự tán thành lớn nhất của Liên Minh dành cho thực lực cá nhân của tuyển thủ đó. Những vị đại thần như Lưu Xuyên, Tiếu Tư Kính, Diệp Thần Hi cùng Tần Dạ trước đó cũng đã từng nhận giải thưởng này, ngược lại Dương Kiếm trong suốt thời gian làm đội trưởng Trường An lại chưa từng nhận được nó. Đến hiện tại, cầm trong tay chiếc cúp có ý nghĩa nhất đối với tuyển thủ, một Dương Kiếm luôn luôn ngạo mạn lại ở ngay buổi phỏng vấn đỏ hồng vành mắt, nghẹn ngào nửa ngày cũng nói không nên lời.

Bị té ngã một cách thảm hại, rồi lại chật vật đứng dậy, để rồi một lần nữa đứng trên đỉnh núi của chức nghiệp tuyển thủ, cú ngã ấy đối với Dương Kiếm quả thực rất đau, nhưng cũng rất đáng giá.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu đã trưởng thành chín chắn hơn, cũng đã tự học được rất nhiều đạo lý.

Nhìn người nào đó hai mắt đỏ hồng, Phương Chi Diên nhịn không được khẽ cười, cúi đầu sát gần lại nhỏ giọng nói "Đừng khóc nhè ha, phóng viên đang nhìn đó."

Dương Kiếm "..."

Vốn đang muốn bày ra một màn "Mừng đến phát khóc", lại nghe Phương Chi Diên nói như vậy, Dương Kiếm quả thực cảm thấy xấu hổ muốn chết, đưa tay vuốt mặt một cái, cầm lấy micro hắng giọng nói "Khụ, tôi thật vui sướng khi có thể nhận được giải MVP, cũng rất vui sướng khi Tuyết Lang có thể đoạt được quý quân, từ Trường An đến Tuyết Lang đối với tôi mà nói giống như đã trải qua một lần tái sinh vậy, sau này tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa."

Nói xong liền đưa micro lại cho đội trưởng nhà minh.

Phương Chi Diên cười nhẹ, nói "Có thể đoạt được quý quân, cả đội ai nấy cũng đều rất vui, Dương Kiếm gia nhập khiến Tuyết Lang biến hóa rất nhiều. Đây là chiếc cúp đầu tiên của cả chiến đội chúng tôi, sau này cả đội sẽ không ngừng cố gắng. Xin mọi người hãy tin tưởng vào đội trưởng tôi đây!"

Phương Chi Diên phát biểu vô cùng ngắn gọn, khiến cho fan của Tuyết Lang nghe mà kích động vô cùng.

Tất cả mọi người đều tin vào vị đội trưởng trẻ tuổi này, thực lực chiến thuật của nam nhân đã được toàn bộ Liên Minh công nhận cùng khẳng định.

Ngược lại, Thất Tinh Thảo liên tục hai mùa giải đều chỉ đạt được hạng tư khiến cho fan hâm mộ có một chút thất vọng hụt hẫng.

Cơ mà Tiếu đội vẫn vẻ mặt kiên trì thản nhiên như cũ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói "Chiến đội Thất Tinh Thảo hiện vẫn đang trong giai đoạn điều chỉnh, thành tích trước mắt không được ổn định lắm, mời mọi người đón chờ biểu hiện mùa sau của chúng tôi."

Có phóng viên tò mò hỏi "Tiếu đội, ở mùa giải trước Thất Tinh Thảo đoạt giải tư, sau buổi phỏng viến anh từng phát biểu "Sau này sẽ có càng nhiều đối thủ mạnh hơn chờ đợi chúng tôi", xin hỏi "đối thủ mạnh hơn" mà anh nói rốt cuộc ám chỉ chiến đội hiện tại trong Liên Minh hay là các đội ngũ mới sau này?"

Tiếu Tư Kính bình tĩnh nói "Mọi người chắc cũng biết, năm sau Liên Minh sẽ tăng thêm hai danh ngạch chiến đội, số lượng từ 16 biến thành 18. Có câu cau thủ tại dân gian, tôi tin chắc rằng hai đội ngũ mới gia nhập năm sau sẽ gây cho Liên Minh những thay đổi bất ngờ, cũng có thể bọn họ sẽ trở thành hắc mã tiềm năng của mùa giải thứ mười ba."

Lưu Xuyên nhìn màn hình phỏng vấn, khe khẽ bật cười.

Tiếu Tư Kính bảo đội mình đang điều chỉnh là lời nói thật chứ không phải khách sáo, Thất Tinh Thảo hiện đang trong giai đoạn điều chỉnh thành viên, mùa giải lần này đồ đệ của Tiếu Tư Kính là Trần Tiểu Bắc bắt đầu lên sân thi đấu, đến mùa sau có lẽ học trò cưng của Luân thần cũng sẽ ra thi đấu. Đợi đến khi Lưu Xuyên trở về, đội hình của bọn họ có lẽ đã điều chỉnh hoàn thiện, hai "thằng lớn" mang theo hai "thằng nhỏ", cũng không biết sẽ như thế nào...

Đúng lúc này, di động đột nhiên báo có tin nhắn mới, là Dương Kiếm —— "Anh, em đoạt được MVP nè!"

Giọng điệu tràn đầy đắc ý khoe khoang, không khác gì một đứa nhỏ năm sáu tuổi cùng người lớn tranh công...

Lưu Xuyên cười nói "Thấy rồi. Mày cố ý nhắn tin báo anh biết là đòi anh cho kẹo ăn đó hả? Muốn sữa hay chocolate nè?"

Dương Kiếm "..."

Dương Kiếm đang ngồi trong xe đọc tin nhắn, nháy mắt liền nghẹn. Cậu nhắn tin cho Lưu Xuyên thực sự không phải muốn khoe khoang hay cái gì, chỉ là... chỉ là hi vọng nhận được lời tán thành từ ông anh họ này thôi.

Nào ngờ Lưu Xuyên lại chẳng thèm nể mặt nể mũi tí tẹo nào, chỉ một câu đã làm cậu mắc nghẹn.

Dương Kiếm đang đắn đo suy nghĩ có nên nhắn thêm cái tin khác cãi cọ lại không, đã thấy màn hình di động sáng lên, là Lưu Xuyên nhắn "Đừng có ở đó nhớ mỗi việc đắc ý, tiếp tục cố gắng nhiều hơn đi:)"

Dương Kiếm trong lòng vui vẻ, vội vàng trả lời "Biết rồi!"

Phương Chi Diên thấy người bên cạnh vẫn luôn cúi đầu cặm cụi nhắn tin, biểu tình trên mặt lại thay đổi liên tục, khi thì ủ dột lúc thì vui vẻ, nhịn không được thầm buồn cười. Người này kỳ thật rất đơn thuần, trong lòng nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt, tâm trạng thế nào chỉ cần nhìn mặt cậu ta liền biết. Lúc trước bộ dạng kiêu ngạo của cậu ta khiến người khác nhìn vào chỉ muốn "ức hiếp" mà thôi. Nhưng mà, hôm nay lúc nhìn thấy cậu ta nhận giải MVP hai mắt đỏ hồng, nghẹn ngào tiếp nhận phỏng vấn, nhìn tình cảnh ấy Phương Chi Diên bất giác có hơi đau lòng —— người này dù sao cũng đã trải qua sự cố có thể xem là mất mặt nhất đối với các đội trưởng trong Liên Minh: Chiến đội bị bắt giải tán... Cậu ta có thể gượng dậy một lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng.

Dương Kiếm nhận ra tầm mắt của người bên cạnh, vừa quay sang liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Phương Chi Diên nhìn mình, có hơi xấu hổ cười, nhỏ giọng nói "Phương đội... uhm, cảm ơn anh."

—— Cảm ơn anh, ở thời khắc thất bại nhất, bất lực nhất, cho tôi một chỗ dung thân.

—— Cảm ơn anh, ở ngay lúc tôi bị vô số người mắng chửi thóa mạ, kiên định gánh chịu áp lực tin đồn, kéo tôi dung nhập vào đội ngũ này...

Lúc đầu mới đến Tuyết Lang, kỳ thật Dương Kiếm rất coi thường Phương Chi Diên, thậm chí trong lòng tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt đối với vị đội trưởng "tân nhân" này, nhưng mà đến hiện tại, Dương Kiếm lại hiểu được, là nhờ Phương Chi Diên cho mình con đường lui tốt nhất, là Phương Chi Diên mình mới có thành tựu hôm nay, nếu không có Phương Chi Diên, Dương Kiếm cậu sẽ không thể trở lại đỉnh núi một cách nhanh chóng như vậy.

Ngày qua ngày cùng nhau, thái độ của cậu đối với nam nhân này đã sớm thay đổi tự lúc nào.

Tuy trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không tự nhiên, nhưng câu "Cảm ơn" này là cậu nên nói. Lúc nãy là xấu hổ không dám ở trước mặt phóng viên công khai nói ra, thôi thì lén lút nói riêng đi vậy.

Nhìn ánh mắt của Dương Kiếm, không hiểu sao trong lòng như mềm nhũn, Phương Chi Diên mỉm cười nói "Cần gì phải cảm ơn, tôi là đội trưởng của cậu, giúp đỡ cậu đó là chuyện đương nhiên, hiểu không?"

Dương Kiếm gật đầu "Ừm."

Có một đổi trưởng như vậy, kỳ thực cũng... rất tốt. Tuy là lần này bọn họ chỉ đạt quý quân, nhưng Dương Kiếm lại cảm thấy vui sướng hơn cả lúc trước Trường An đoạt quán quân —— bởi vì chiếc cúp lần này là cậu đi từng bước từng bước một vững vàng đoạt lấy, mỗi một trận đấu trải qua cậu đều cố gắng hết sức mình thi đấu. Cầm lấy chiếc huy chương này, cậu chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kiên định.

____________________

Giải thích một chút

+ Về thể lệ giải đấu: Tớ sợ nhiều người thấy khó hiểu nên giải thích rõ tí, lẽ ra cái này nên giải bên chương 200 gì đó.

Giải đấu này có 3 tháng đấu loại là tháng 6 7 và 8, mỗi tháng được gọi chung là tháng đấu loại, chia ra làm 3 vòng đấu tuần cùng 1 vòng đấu tháng. Đấu tuần là để tìm ra đội thua, đội thua sẽ bị đẩy vào tổ thua, tổ lại đến cuối tháng sẽ lại thi đấu với nhau (gọi là vòng hồi sinh), ai thua thì knock-out, thắng thì lại được thi đấu tiếp ở tháng tiếp theo. Cứ như vậy tuần hoàn cho đến khi nào còn lại hai đội đứng đầu tiến vào vòng tứ kết bốn khu lớn, bốn khu này lại sàng chọn ra 2 đội mạnh nhất tiến vào trận tổng chung kết toàn quốc. (trong giải tứ kết cũng áp dụng vòng hồi sinh).

Chương 204: Lễ tốt nghiệp

Tối hôm đó, Ngô Trạch Văn đột nhiên nhận được một cái tin nhắn riêng từ weibo của bên quan phương Võ Lâm, là tin nhắc chúc mừng của kênh rút thăm trúng thưởng "Chúc mừng bạn trong trận đấu chung kết mùa giải thứ mười một giữa chiến đội Đồng Tước và Lạc Hoa Từ đoán trúng tỷ số cuối cùng, cũng may mắn được rút thăm trúng, mời bạn hãy lựa chọn phần thưởng, kèm theo tin nhắn ghi rõ tên nhận bưu kiện cùng địa chỉ và điện thoại, chân thành cảm bạn bạn đã luôn đón xem và ủng hộ Liên Minh Võ Lâm!"

Nhìn thấy tin nhắn này, Ngô Trạch Văn cả người vui vẻ, lập tức lựa chọn phần thưởng đã mơ ước bấy lâu —— bộ figure phiên bản nam Ngũ Độc!

Bộ figure với tạo hình cực kỳ chân thật này là một trong những món quà lưu niệm với số lượng có hạn được phát hành trong mùa giải thứ mười một, giá cả vô cùng sang quý, mà mỗi người trúng thưởng chỉ có thể lựa chọn mô hình của một môn phái mà thôi. Ngô Trạch Văn trả lời tin nhắn kèm theo địa chỉ xong liền đứng dậy xuống lên lầu gõ cửa phòng Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên mở cửa, mỉm cười hỏi "Có chuyện gì vậy Trạch Văn?"

Ngô Trạch Văn nói "Tôi mới trúng thưởng."

Lưu Xuyên kinh ngạc "Trúng thưởng gì vậy?"

Ngô Trạch Văn đáp "Là lúc trước anh giúp tôi đoán tỷ số post lên weibo, phía Võ Lâm ngẫu nhiên rút thăm may mắn thưởng cho quà lưu niệm."

Suốt mùa giải lần này cứ xem mỗi trận đấu Ngô Trạch Văn lại theo thói quen đoán tỷ số share weibo, có đoán trúng cũng có trật, nhưng có vẻ như cậu không được mau mắn cho lắm, vẫn chưa trúng thưởng lần nào. Cơ mà lần này trận chung kết Lạc Hoa Từ vs Đồng Tước, đại đa số đều đoán Lạc Hoa Từ tháng, Ngô Trạch Văn hỏi Lưu Xuyên, Lưu Xuyên lại đoán là Đồng Tước thắng, cuối cùng không ngờ là Lưu Xuyên đoán đúng, Trạch Văn cũng may mắn trúng giải.

Thấy Ngô Trạch Văn vẻ mặt vui sướng, Lưu Xuyên liền bật cười "Vận may đến rồi nhỉ, cậu chọn phần thưởng xong chưa?"

Ngô Trạch Văn gật đầu "Rồi, tôi chọn figure nam Ngũ Độc."

Ánh mắt của cậu không kềm được thoáng nhìn trong phòng, phát hiện trên bàn của Lưu Xuyên có đặt một cái figure Đường Môn, đó vẫn là món quà mà Trạch Văn tự tay mua lúc trước tặng cho Lưu Xuyên, không ngờ anh ấy vẫn luôn giữ nó bên người, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nói "Cái figure kia anh vẫn còn giữ à?"

Ngô Trạch Văn không hay cười, mỗi lần vui vẻ chỉ biểu hiện ở đôi mắt trở nên trong suốt sáng ngời, Lưu Xuyên nhìn vào ánh mắt của cậu, không hiểu sao lồng ngực giật nảy một trận, trong đầu chợt nhớ đến cái ôm ở hiện trường thi đấu lần đó, không hiểu sao rất muốn ôm lấy Ngô Trạch Văn, cảm giác ôm trọn cậu ấy vào lòng thực sự rất... rất tốt.

"Lưu Xuyên?"

Thanh âm bên tai kéo Lưu Xuyên khỏi dòng suy nghĩ, anh đưa tay sờ chóp mũi, nói "Đương nhiên còn giữ rồi, là quà cậu tặng tôi mà."

"..." Ngô Trạch Văn ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.

Nhìn vành tai đỏ hồng của đối phương, trong lòng Lưu Xuyên đột nhiên xúc động, nhẹ nhàng nói "Trạch Văn, khoảng thời gian này cậu tiến bộ rất nhanh, chúng ta hợp tác cũng ngày càng ăn ý. Giai đoạn thi đấu vòng loại chúng ta có thể sẽ thường xuyên phải dùng chiến thuật đánh hai bốn này, cho nên sắp tới mỗi ngày cậu cố gắng dành ra thời gian cùng tôi đi đánh xếp hạng, tôi sẽ chỉ cậu vài loại đấu pháp khác nhau."

Ngô Trạch Văn nói "Uhm."

Lưu Xuyên mỉm cười, với tay xoa tóc cậu, nói "Được rồi, đi ngủ sớm chút đi."

Ngô Trạch Văn gật đầu, liền xoay người rời đi.

Quay đầu trở về giường, Lưu Xuyên nhìn mô hình figure Đường Môn vẫn luôn đặt trên bàn, kia là mô hình "Hải Nạp Bách Xuyên" phiên bản kỷ niệm được Hoa Hạ cho ra mắt lúc anh vừa nghỉ thi đấu. Lưu Xuyên còn nhớ đây là do Trạch Văn tự tay mua tặng anh, khi ấy Ngô Trạch Văn vẻ mặt bình tĩnh nói với anh "Tôi tặng anh mô hình Hải Nạp Bách Xuyên, hi vọng anh có thể luôn tự khích lệ chính mình, để có thể vượt qua chính mình trong quá khứ."

Lưu Xuyên với tay cầm lấy mô hình, khóe miệng nhịn không được khẽ cong thành nụ cười.

Nhóc Ngô Trạch Văn này... bộ dáng nghiêm túc thật lòng làm cho người ta càng xem càng thấy thích. Món quà nho nhỏ mang đầy thành ý cổ vũ khích lệ này Lưu Xuyên luôn giữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dâm