> 1 <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có gì mà không thoải mái. Chỉ là ly hôn thôi mà, đâu phải trở mặt thành thù."

Năm giờ sáng, nhiệt độ ngoài trời rơi xuống bảy độ rưỡi, lạnh cắt da cắt thịt.

Xiao tròng thêm một lớp áo gió và một lớp áo bông dày cộp, xỏ thêm đôi giày thể dục rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Địa hình vùng ven giáp biển khiến nơi này chẳng bao giờ có tuyết vào mùa đông, nhưng chừng nào mặt trời vẫn còn chưa lên thì trời hãy còn rất lạnh. Anh đưa mắt nhìn khung cửa sổ kính hai bên nhà đã bị sương giá đóng thành băng mờ kịt, nghĩ một lúc rồi mang chổi nan ra quét bớt giá đi, sau đó lấy khăn lau lại cho mới. Xiao không có thói quen tập thể dục buổi sáng, đặc biệt trong trường hợp này càng không muốn đi xa: Anh lo đám tiểu quỷ kia dậy không thấy mình sẽ làm loạn; thế nên anh chọn phương án dọn dẹp. Xong xuôi, anh bắt chước dáng chắp tay sau lưng của thầy Zhongli rồi đi vòng quanh căn biệt thự một hồi, mãi sau nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của đám con gái mới dừng lại.

"Thầy Xiao ạ? Thầy dậy sớm quá!" - Hutao nhảy chân sáo về phía anh, mũi giày ướt sũng nước. Con bé vẫn hoạt náo như vậy bất kể là sáng sớm hay tối muộn, xứng danh lớp trưởng của một tập thể quá nửa hướng nội. "Bọn em vừa đi chạy bộ ở bên kia. Kia kìa thầy, chỗ cây cầu."

Xiao nheo mắt cố gắng nhìn theo hướng tay chỉ của Hutao, ậm ừ vài câu cho có lệ.

"Ở đó có miếng ván bị vỡ á thầy! Vỡ ghê lắm, thành cái hố to bự luôn!"

"Nghiêm trọng vậy à? Được rồi, mấy đứa cũng đừng đến gần đó nữa, để thầy-"

"Thế nên là Lumine nhỏ rơi xuống hố rồi thầy."

"Sao em không nói từ đầu?!"

Xiao kinh hãi nhìn con bé ngúng ngẩy như không hề gì. Rõ là bạn nó đã rơi xuống hố vì một miếng gỗ mục. Anh bảo Hutao vào trong cho đỡ lạnh, bản thân mình thì kiếm một cuộn dây thừng để làm công tác cứu hộ.

Cây cầu cách căn nhà chưa tới 200 mét, độc mộc bắc ngang một con suối nhỏ đã gần cạn khô. Thân cầu ngắn, độ cao cũng vừa phải, thành thử Lumine bên dưới không bị thương. Nhưng có vẻ như em đã nhiễm lạnh do đứng giữa suối, nên dù đã mặc áo khoác của Hutao thì môi vẫn thâm tím cả. Xiao bảo em thắt chặt dây thừng ngang lưng rồi cố bám vào trụ cầu trèo lên, anh sẽ kéo con bé. Nó gật đầu rồi làm theo. Chẳng mấy chốc, Xiao đã đưa được học trò của mình lên trên mặt đất.

Anh cẩn thận kiểm tra thương thế của con bé, ngoại trừ một vết xước đang rướm máu do cọ xát với vụn gỗ vỡ ra thì không còn gì. Anh cởi áo bông ra khoác lên người Lumine rồi cõng em về, như mọi khi, cũng không giáo huấn như các thầy cô khác.

Lumine nhìn chiếc áo lớn trên vai mình hồi lâu, thật lâu sau đó mới nói:

"Anh trai em cũng từng có một cái áo giống thế này. Ảnh... thích nó lắm."

Cảm nhận được bàn tay Lumine siết chặt tấm áo sau lưng mình, Xiao bỗng thấy dở khóc dở cười. Anh không thể nói "Đây chính là áo của anh trai em", bèn đáp qua loa:

"Ừ. Loại áo lót bông này mặc rất ấm."

"Vâng."

Và Lumine lại im lặng.

Xiao nhớ về lần đầu tiên mình gặp em. Khi ấy anh vừa bước vào năm thứ ba của đại học, Lumine tròn bốn tuổi. Anh cũng từng cõng con bé như thế này, chỉ là lúc ấy em nhỏ xíu như cái kẹo, vừa bám vào lưng áo anh vừa khóc rấm rứt. Sau em lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy tự tin, em không hay khóc nữa, cũng ít khi nói chuyện với anh hơn. Nhưng Xiao tin rằng bọn họ vẫn có một sự kết nối nào đó, chí ít là đã từng.

Qua một hồi yên lặng, đột nhiên Lumine hỏi:

"Tết năm nay em đến chỗ bác Zhongli được không ạ?"

Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết. Theo thông lệ hàng năm, Lumine luôn đến chỗ 'bác Zhongli' chơi vài ngày. Phần vì ông rất chiều chuộng nó - dù sao cũng chỉ có con bé là dám gọi chủ nhiệm tổ bộ môn mà ai cũng kính nể một tiếng "bác" thân thiết đến vậy. Phần khác.. Chắc là vì nhà Zhongli luôn có nhiều người qua lại, so với căn nhà trống trải chỉ có hai anh em thì chắc chắn là náo nhiệt hơn. Nghĩ vậy, Xiao gật đầu bảo em:

"Có gì thầy sẽ đón em."

"Em tự đi xe bus cũng được." - Lumine lắc đầu.

Căm biệt thự nhỏ xuất hiện trước mặt họ ngay khi cuộc trò chuyện đi đến hồi kết thúc. Đám học sinh đã dậy và có vẻ như đều nghe được thông tin từ lớp trưởng, chúng ùa ra đỡ Lumine rồi luôn miệng hỏi thăm. Xiao để chúng tự lo cho nhau rồi trở vào bếp xem xét. Căn homestay mà họ thuê để nghỉ đông này có bếp riêng khá rộng rãi, lớp vừa hay có một đầu bếp nghiệp dư, Xiao sẽ luôn tìm thấy nó lúi húi nấu nướng cho mọi người.

"Em chào thầy! Bữa sáng nay chúng ta sẽ có bánh bao, cháo và sữa đậu nha."

Xiangling hồ hởi chào.

"Em dậy sớm nặn bánh à?"

"Ba em nặn sẵn ở nhà rồi, em mang đi hấp thôi! Ngon lắm đó thầy. Có nhân ớt Tuyệt Vân, nhân thịt thập cẩm, nhân slime nữa nè."

Xiao đoán là mình sẽ không ăn bánh bao. Anh dùng trước một chén cháo với sữa đậu rồi rời đi, để bọn trẻ tự do ăn uống. Chẳng ai thấy thoải mái khi ăn với chủ nhiệm cả, tâm lý chung thôi. Cứ thế, Xiao bỏ lại tiếng ồn ào dưới nhà để lên tầng, hướng thẳng về phía sân phơi.

Chăn mền trắng tinh tung bay trong gió sớm. Nắng trong trẻo nhảy múa trên những sợi vải satin mềm mại, khung cảnh đẹp như họa lại từ trong mộng. Thử tưởng tượng khoảnh khắc bản thân như lạc lối trong sắc trắng tinh khôi này, có một bàn tay vươn ra kéo mình lại. Quay đầu là thấy một nụ cười rạng rỡ như cả triệu vầng dương, thấy hơi ấm gần gũi chân thật, thấy cả những ký ức ngời sáng trong tâm trí. Xiao bất giác mở album ảnh trên điện thoại ra, chọn vào mục Yêu Thích. Ngay đầu album là tấm ảnh cưới năm xưa. Hai người đàn ông trẻ trong ảnh đều mặc áo sơ mi trắng đứng trên gác thượng - cũng chính là gác thượng của căn homestay anh và lớp đang ở. Họ đứng ở hai đầu dây phơi, cúi người nhìn nhau mỉm cười. Màu áo lẫn lộn với màu chăn ga, thế nhưng hai nhân vật chính vẫn vô cùng nổi bật. Trong nắng gió bạt ngàn, hình ảnh người này hiện hữu trong mắt người kia sắc nét và rõ ràng đến vô thực.

Xiao phóng to ảnh người bên trái lên. Khi ấy cậu vẫn để tóc dài, đuôi tóc tết rối vắt ngang vai. Đường nét thanh xuân vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt điển trai của cậu. Sắc vàng ngả nghiêng chòng chành trong mắt anh, đánh thức những xúc cảm đã ngủ yên suốt nửa thập kỷ. Cậu trong ảnh và trong ký ức anh đang cười hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức người cứng rắn như Xiao cũng phải mềm lòng. Đã bao lâu kể từ lần cuối họ vui vẻ bên nhau như vậy? Có lẽ là đã lâu lắm rồi.

Một cuộc gọi đến làm điện thoại Xiao rung lên từng hồi. Anh bắt máy rồi "dạ" một tiếng. Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm dễ nghe:

"Chú nghe Lumine nói sẽ đến đây dịp Tết hả?"

"Vâng." - Nghĩ đến sự háo hức của Lumine khi em báo ngay cho chú mình, Xiao bất giác vui lòng. "Cháu định sẽ đón em ấy qua, dù sao trời cũng lạnh. Đi xe bus thì không ổn."

"Vậy cũng được." - Zhongli gật đầu dù rằng bên kia không nhìn thấy. "Thật ra con bé cũng muốn cháu đón vì nó còn phải mang theo đồ đạc. Nhưng nó sợ cháu cảm thấy không thoải mái khi đến nhà họ."

Xiao nghe vậy thì im lặng. Không ngờ việc này lại khiến cả một cô bé lớp 12 như Lumine phải bận tâm, anh không thể không thấy áy náy. Biết rằng Zhongli cũng lo lắng, anh khẽ thở hắt ra, thấp giọng nói:

"Có gì mà không thoải mái. Chỉ là ly hôn thôi mà, đâu phải trở mặt thành thù."

Xiao cúi đầu nhìn vết hằn chiếc nhẫn cưới đã tháo ra để lại trên ngón áp út, sau đó xoa lên như để xóa đi cảm giác trống trải. Anh nghe thấy chú mình lầm bầm thở than, gì mà "Cái thằng nhóc này", đột nhiên cảm thấy mông lung. Khoảng thời gian kể từ khi ký giấy ly hôn đến nay mà anh tưởng đã qua nửa năm, thì ra mới gần hai tháng.











____

*Đôi lời tác giả:
- Lại là đặc sản gương vỡ lại lành của nhà Xoleil, nhưng lần này chỉ có Aether redflag thôi.
- Viết xả stress. Không có lên plot sẵn, nghĩ đâu viết đó nên sẽ lủng củng. Cũng không biết bao giờ mình sẽ xóa nữa (haha).
- Lumine và Aether giống hệt nhau nhưng không phải song sinh! Hai người hơn kém 12 tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng giáp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net