> 2 <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thì ra họ đã từng yêu nhau như vậy đấy."

Dòng chữ báo đầy bộ nhớ hiện lên trước mắt Xiao. Anh hạ tay xuống trước ánh mắt mong chờ của đám trẻ, thản nhiên nói:

"Hết dung lượng máy ảnh rồi."

Chúng "Ồ" lên tiếc nuối, mấy mươi cái miệng nhao nhao bảo thầy chúng đổi sang chụp bằng điện thoại. Có đứa còn tận tụy cống hiến cả cái máy đời mới của mình. Song Xiao không lấy. Anh mở kho ảnh ra để xem xét xóa bớt đi một hai cái, chừa chỗ cho ảnh kỷ niệm lớp năm cuối.

Trong máy chẳng có gì giá trị lắm. Toàn là ảnh chụp bầu trời, câu cối, cột điện, nhà cửa và những bóng người xiêu vẹo trong tối. Kỹ thuật của người chụp ảnh không cao, thành thử mấy tấm ảnh kia cũng không nghệ thuật như tưởng tượng. Xiao bấm nút lùi về phía sau thêm vài lần là đã sang ảnh được chụp từ năm kia, năm kia nữa, tần suất cũng dày đặc hơn. Có lẽ trong quá khứ, người chụp ảnh đã từng dành nhiều thời gian và tâm huyết hơn hiện tại.

Xiao không nhận ra là mình chẳng xóa được tấm nào, anh chỉ đơn giản là xem lại một lượt ảnh từ đầu đến cuối mà thôi. Có ảnh của anh, của người đó, của cả hai người. Nhìn thời gian chụp đề ở góc bên phải, Xiao lặng lẽ cảm thán: Đã quá lâu  rồi.

C

hiếc máy ảnh từ Fontaine này là món quà đầu tiên Xiao tặng Aether sau khi kết hôn. Anh nói cậu khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể chụp ảnh để giải khuây. Xiao vẫn nhớ khi ấy cậu hỏi anh: Nếu như sau này họ chia tay thì sao?

"Thì nếu em không muốn giữ nữa có thể đem trả cho anh." - Anh đã nói thế. "Chỉ cần em đừng xóa ảnh hay tháo thẻ nhớ là được."

Sau này Aether thật sự trả nó cho anh, chiếc máy ảnh với bộ nhớ còn gần như nguyên vẹn. Cậu không có năng khiếu chụp ảnh, mấy tấm phong cảnh không mờ thì cũng vỡ nét, nhìn thế nào cũng không ra ý đồ người cầm máy. Thế nhưng ảnh chụp Xiao, vốn chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong bộ nhớ, lại cực kỳ sắc nét. Sắc nét đến mức anh nghĩ cậu đã dành rất rất nhiều thời gian chỉ để căn chỉnh.

Đột nhiên ôn lại kỷ niệm thế này khiến Xiao hơi xúc động. Anh nhìn những sinh hoạt được ghi lại dưới ống kính rồi vô thức mỉm cười. Thì ra họ đã từng yêu nhau như vậy đấy. Anh đã từng nói rồi, mười-hai năm không hề ngắn ngủi. So với câu hứa thiên trường địa cửu tất nhiên không bằng, nhưng so với tuổi thanh xuân chỉ như cái chớp mắt lại dài đến đằng đẵng. Mười-hai năm biến tình yêu trở thành thói quen đi vào đời sống thường ngày, len lỏi đến từng ngóc ngách sâu nhất mà tiềm thức cũng chẳng thể nhận ra. Giống như lúc này. Kể cả khi họ đã chấm dứt, Xiao vẫn tìm thấy một mảnh vỡ ký ức bị văng dưới gầm tủ.

"Là thầy nè."

Xiao cúi đầu thấy mấy đứa nhóc đang ngẩng lên nhìn vào màn hình máy.

"Trông thầy ở ngoài đẹp hơn trên ảnh." - Một đứa đưa ra kết luận.

"Ai chụp cho thầy thế?" - Một đứa đặt nghi vấn. "Bạn đời của thầy ạ?"

Xiao xóa bừa hai tấm rồi trở lại màn hình chính, lần nữa nâng máy lên ngang tầm mắt. Anh bảo, từng thôi, mặc kệ chúng có hiểu hay không.

Đa phần học sinh lớp này đều không biết Xiao đã (từng) kết hôn. Chuyện này kể ra mới thấy thật đáng buồn. Đám trẻ không biết là bởi từ ngày anh nhận lớp là ba năm trước, Xiao đã không còn đeo nhẫn cưới thường xuyên nữa rồi. Đối với một cuộc hôn nhân đã lạnh hơn cả nấm mồ, nhẫn chỉ là một phương thức trói buộc nhau. Họ đều đã chọn cách cực đoan nhất để đánh vỡ gông xiềng này. Tỷ như Xiao làm mất nhẫn; hoặc tỷ như người ấy cố tình ném chiếc nhẫn đi trước mặt anh.

Lúc ấy anh hối hận lắm, vội lao xuống bùn lầy để tìm chiếc nhẫn kia. Anh miệt mài đến nửa đêm mới mò được nó mắc kẹt ở khe đá bên dưới, mà người kia thì đã bỏ đi từ lúc nào rồi.

Anh dùng đoạn kỷ niệm không vui ấy để trấn tỉnh mình khỏi sự xúc động mà mấy tấm ảnh cũ đem lại. Hô hào cả lớp về vị trí xong xuôi, Xiao lại vào tư thế chụp ảnh lần nữa.

Một tiếng 'tách' vang lên, kéo dòng chữ đáng ghét ấy quay lại.

[Bộ nhớ đã đầy.]

[Vui lòng làm trống bộ nhớ trước khi ghi thêm ảnh/video.]

Chỉ xóa đi là không đủ. Luôn là vậy. Một khi bộ nhớ đã đầy, cách duy nhất là chuyển tất cả dữ liệu đến ổ cứng khác hoặc đổi thẻ nhớ mới. Bởi dữ liệu đã được mã hóa thì sẽ không thể xóa sạch, cũng giống như ký ức của người, chúng luôn được lưu lại ở một nơi nào đó khác.

Chẳng như những điều đã bị xóa trong tiềm thức, thực chất vẫn còn trong tim.

Xiao trở về Liyue vào một chiều cuối tuần lạnh se. So với ba ngày vừa rồi, nhiệt độ không khí đã tăng lên đáng kể. Anh cởi khăn choàng vắt ngoài xe rồi xách đồ vào nhà. Vừa mở cửa, mùi trà Lưu Ly đã loang loáng trong không khí đưa hương ấm nồng. Một người đàn ông đã đi quá nửa chặng ngũ tuần đang ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ vừa xem vô tuyến vừa thưởng trà, điệu bộ nhàn nhã đến mức khó hợp nhất hình ảnh này với vị chủ nhiệm quyền uy của trường phổ thông Lãn Sa.

Nhác thấy Xiao, ông đã vui vẻ mỉm cười:

"Về rồi đấy à. Đi có vui không?"

"Trông trẻ mà, quá nửa là không vui."

Xiao đặt balo xuống đi-văng rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện Zhongli ở bàn trà, tự rót cho mình một chén trà nóng.

"Vậy là vui." - Zhongli vui vẻ gật đầu. "Chú có chuyện muốn nói với cháu. Cháu thay đồ rửa mặt rồi xuống đây."

"Chú cứ nói luôn đi, cháu định qua trường một lát."

Có tiếng khóa cửa loạch xoạch vang lên. Theo thói quen, Xiao vịn tay lên thành ghế rồi ngoái đầu nhìn. Trong một khắc, anh gần như không bắt được nhịp thở của mình. Thân ảnh cao gầy thân thuộc đã từng ngự trị trong tâm trí anh suốt nhiều năm đang đứng đây bằng da bằng thịt, chân thực đến khó tin. Cậu đứng sát mé cửa, cách anh một khoảng năm bước chân. Trong chiếc áo sơ mi và quần suông dài, cậu bám tay vào quai cặp sách đeo sau lưng, giương đôi mắt thơ ngây nhìn anh.

"Aether?"

Đã quá lâu không gọi ra cái tên này, Xiao thấy họng mình khô ran. Dẫu thế, anh lại chẳng thể tin đây chính là cậu. Cậu đã ba-mươi, còn đứa trẻ này chỉ như mới học cấp ba. Hơn nữa, lần cuối cùng anh gặp Aether, tóc cậu đã được cắt ngắn đến sát gáy; chẳng lý nào lại dài được như thế này.

"Đây là Kong, con một người quen cũ của chú. Kỳ nghỉ Tết này nó sẽ ở đây với chúng ta."

Zhongli niềm nở giới thiệu.

Kong tiến lại gần chỗ Xiao rồi ngoan ngoãn cúi người chào. Khóe mắt người đàn ông giật giật, ngay cả mùi hương cũng đặc hệt.

"Chào anh ạ."

Xiao thấy trái tim mình hụt hẫng và râm ran đau. Đứa trẻ này không chỉ đơn giản là giống Aether, nó còn giống Aether của thời thanh xuân mà họ đã chấp nhận bỏ lại cùng cuộc hôn nhân sai lầm này. Của những ngày tháng anh yêu cậu nhất.

Xiao mím môi cay đắng.

"Chào em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net