> 6 <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giấy ly hôn trong hộc tủ, nhẫn cưới trong hộp, cả những kỷ niệm trong tim-

sau ngày hôm nay anh sẽ mang ra hết, không giữ lại nữa."

Gia đình Zhongli và Xiao thường có thói quen dậy sớm, anh em Lumine thì không. Thời gian đầu sau khi kết hôn, Aether luôn bị phong cách dậy sớm của chồng chọc phiền, sáng nào cũng nhăn nhó gắt ngủ, sáng nào cũng có chuyện để cãi vã. Nhiều năm chung chăn chung gối đã biến thói quen của Xiao trở thành thói quen của Aether, cuối cùng chỉ còn Lumine là thích ngủ nướng.

Dù đang là kỳ nghỉ đông nhưng Kong vẫn dậy từ rất sớm. Nó ỏn ẻn trèo xuống từ tầng trên của chiếc giường tầng, cố gắng để không tạo ra âm thanh đánh thức em gái từ những nấc thang cũ kỹ ọp ẹp. Đây vốn là giường đơn, sau khi Kong đến, bác Zhongli mới đóng thêm một tầng cho nó ngủ. Tuy nhiên tay nghề của ông bác không tốt lắm, nếu không nhờ Xiao sửa tới sửa lui mấy bận chắc đã sập từ tám đời - dù sau khi anh sửa, cầu thang vẫn hơi xiêu vẹo.

Kong trượt ngã ở bậc cuối cùng.

Xiao đang làm bữa sáng cho cả nhà trước khi ra ngoài. Thấy Kong xuất hiện ở cửa bếp, anh hơi bất ngờ nhưng không hỏi, chỉ chào hỏi nhạt nhẽo. Kong dụi mắt "Vâng" một tiếng khàn đặc. Xiao không biết phải để ý cái gì đầu tiên: Cái mũi sụt sịt hay cái cằm đỏ chót sưng tấy của cậu. Mãi đến khi ba người, thêm cả bác Zhongli, cùng ngồi vào bàn ăn sáng, người lớn tuổi nhất mới hỏi:

"Cháu bị cảm à?"

"Chắc vậy ạ." - Kong rên hừ hừ như con mèo hen. "Thầy Xiao ném tuyết vào người cháu."

"Cái thằng nhóc này. Có tuổi rồi mà còn đùa căm cốt." - Zhongli tặc lưỡi. "Khi nào về nhớ mua thêm thuốc cho thằng bé."

Xiao 'có tuổi rồi còn đùa căm cốt' oan ức gật đầu. Đến lúc này Kong mới để ý anh ăn vận chỉn chu hơn hẳn mọi ngày, còn có mùi nước hoa phảng phất trong khí. Nó dùng thìa chọc vỡ lòng đào trứng ốp, sau đó và vào miệng, lúng búng hỏi:

"Thầy đi đâu ạ?"

Xiao hơi liếc nó, giọng đáp nhẹ tênh:

"Tôi đi xem mắt."

"Đi xem mắt lúc bảy giờ sáng? Cũng ghê gớm đấy." - Ông bác trầm trồ.

"Đều là người có công việc mà chú, tranh thủ được lúc nào thì tốt thôi."

Kong không tin. Anh dậy từ sớm để chuẩn bị, còn vuốt tóc, còn xịt nước hoa, đó không thể gọi là tranh thủ được. Đoạn nó liếc xuống bàn tay anh. Không có nhẫn. Tuy không phải lúc nào anh cũng đeo nhẫn ở ngón áp chút, chỉ là việc hôm nay anh đặc biệt không đeo đã nói lên rất nhiều điều. Anh thật sự xem trọng buổi xem mắt này.

Xiao cứ luôn quá dễ đoán.

Ăn xong anh đi ngay khi tuyết vẫn còn rơi. Đến tận khi tiếng động cơ xe xa dần, Kong mới thử dò hỏi về đối tượng kia ở chỗ Zhongli. Nghe ông nói về việc khi Xiao còn là giảng viên đại học, có một vị giáo sư mà anh rất ngưỡng mộ. Đối tượng xem mắt kia là con trai giáo sư ấy, nghe đâu chừng hai mươi mấy, đang là nghiên cứu sinh.

So với Xiao thì còn trẻ lắm. Nhưng anh thích người trẻ mà. Anh còn thích những người chuyên về các ngành học thuật nữa. Chắc chồng cũ của anh không phù hợp với tiêu chuẩn nào trong đó cả, thế nên mới có chữ 'cũ' ở phía sau.

Kong thở dài rút nhiệt kế ra. Ba mươi tám độ rưỡi. Nó tự kiếm miếng dán hạ sốt rồi trèo lại lên sofa nằm. Đến lúc ấy đã gần trưa mà Lumine vẫn chưa dậy.

___

Xiao cảm thấy cuộc trò chuyện với Luotian cuốn hút hơn mình tưởng. Cậu vừa có sự ngây ngô của tuổi trẻ lại vừa có sự quyến rũ khó diễn tả của tri thức. Mỗi một câu nói đùa đều vô cùng duyên dáng, không làm sao khiến người khác sinh ác cảm cho được. Cậu ấy giống anh, đều thích những lựa chọn an toàn, đều thích sự chắc chắn.

Thi thoảng Luotian vô tình hay cố ý đụng vào tay Xiao, anh cũng không gạt cậu đi. Họ cùng nhau dùng bữa, cùng uống cà phê, lại rảnh rỗi cùng dạo phố. Tiết trời mùa đông ở phía Bắc Liyue càng về chiều càng lạnh, bước chân họ trên nền tuyết trắng chậm dần cho đến khi dừng hẳn lại. Không ai hẹn ai, họ cùng hướng mắt về phía biểu đồ chứng khoán chạy trên màn hình phía sau cửa kính tòa nhà bên cạnh.

"Em chưa từng thử chứng khoán bao giờ, tính em không hợp với những công việc nhiều rủi ro. Anh thì sao?"

"Tôi cũng không hợp."

Đôi mắt Xiao như chợt lóe lên một tia sáng khi anh nhớ về chuyện xưa. Chuyện khi anh và Aether lần đầu tiên nói đến chữ ái tình. Không như anh là dân Xã Hội toàn phần, Aether là dân Tự Nhiên, là một con mọt Toán. Sau cậu cũng đi theo con đường kinh tế, từng bước tiến lên vị trí giám đốc tài chính của ngân hàng Bắc Quốc bằng chính sức mình. Điểm chung của những người làm kinh tế là đều rất thích đánh cược, thích đi những con đường đầy rủi ro.

Anh vẫn nhớ khi Aether nói cậu muốn thử đầu tư, anh hỏi hạng mục gì, cậu đã cười đến là rạng rỡ: "Đầu tư vào hạng mục yêu anh."

"Em chắc không? Sẽ rủi ro đấy."

"Có thể đến mức nào nữa chứ, hoặc là ăn cả, hoặc là về không thôi mà." - Aether ôm lấy cổ anh, vờ vịt hôn lên khăn quàng rồi lên cổ đối phương. "Nhưng em thường không làm việc không sinh lời cho mình đâu. Em tin rằng em sẽ lãi."

"Như thế nào?"

"Anh sẽ yêu em. Sẽ rất yêu em."

Xiao nhắm mắt lại để thoát khỏi dòng hồi ức. Luotian thấy anh mỉm cười, cậu hỏi chuyện, Xiao nói nhưng anh đã từng thử đầu tư rồi.

"Kết quả ra sao ạ?"

Thua trắng. Xiao nghĩ. Anh đặt cược trái tim mình và mất tất cả cho một thương vụ mười hai năm.

Nhưng có người thua thì ắt có người thắng. Đó là Aether.

Bởi vì anh đã yêu cậu. Đã rất yêu cậu.

"Là một lần rút kinh nghiệm thôi."

"Đáng nhớ, phải không anh?"

____

Xiao không hỏi tại sao Luotian lại nói thế, cậu cũng không nói lý do là bởi cậu thấy nét mặt thoáng buồn bã của anh. Họ giã từ nhau ở nơi đại lộ đông đúc, Luotian dạn dĩ thắt lại khăn quàng cổ cho anh, miệng cười đầy ý tứ hỏi anh có muốn một chiếc khăn đan tay mới cho mùa đông này không. Xiao không nhận nhưng cũng không từ chối, thành thử họ vẫn có một lần hẹn tiếp theo.

Xiao nghĩ mình đã quá tuổi cho những chuyện hẹn hò yêu đương ngọt ngào rồi. Ở lần gặp mặt tới hẳn cũng nên là lúc quan hệ của họ nhận được một câu trả lời.

Luotian là một chàng trai tốt, tuy còn trẻ nhưng lại không ngại anh đã từng kết hôn. Chỉ là cậu không biết anh chưa tất toán được hết những ân tình còn lưu lại trong lòng như món nợ, càng không biết chiếc khăn trên cổ anh hôm ấy là món quà của chồng cũ. Nhưng anh nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghĩ đến việc kể từ ngày nói ra lời ly hôn, Aether chưa một lần quay lại tìm anh. Không giải thích, không nhắn gửi, không gì cả. Và Xiao nhận ra, có lẽ anh không cần phải trân trọng tất cả những điều này làm gì nữa.

Giấy ly hôn trong hộc tủ, nhẫn cưới trong hộp, cả những kỷ niệm trong tim-

sau ngày hôm nay anh sẽ mang ra hết, không giữ lại nữa.

Anh cúi đầu lẩn mình giữa đám đông. Bài hát "Why Do I" vang lên từ đài phát thanh như vọng lại từ cõi hồn anh. Dẫu giai điệu có sôi động đến đâu, lời ca vẫn mang theo nét buồn bã, thảm thương, và tuyệt vọng.

Hà tất gì anh vẫn giật mình thức giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh buốt sống lưng và gọi tên em?
Hà tất gì anh vẫn túy lúy say, vẫn còn tìm kiếm bóng hình em?

Và hà tất gì, em ơi, mà anh vẫn cứ cố gắng?

Em đâu nhớ.
Em đâu thương.
Mà sao anh vẫn còn vấn vương?

Xiao trở về khi kim giờ vừa chạy đúng đến con số bảy. Anh cởi chiếc áo măng tô đã lạnh cứng vì tuyết và sương treo lên móc, xếp gọn đôi giày lên tủ rồi bước vào trong. Gian phòng khách tối om, có lẽ sau bữa tối, Zhongli đã lại đi đánh mạt chược ở nhà văn hóa với hội Thất Tinh. Vừa định đến phòng hai anh em để xem Kong ốm đau thế nào, anh đã bị đôi chân vắt vẻo ngang sofa thu hút sự chú ý.

Thằng nhóc vẫn đang ngủ.

Xiao kéo nhẹ ống quần tây lên để thuận tiện ngồi xổm xuống cạnh nó, im lặng quan sát khuôn mặt say ngủ của đứa trẻ. Anh dùng mu bàn tay áp lên trán nó, còn hơi ấm, có lẽ chỉ vừa uống thuốc. Hơi thở của nó nóng rực nhưng có vẻ không sốt nặng lắm, quả là một điều may mắn.

Trong giấc ngủ, Kong ngọ nguậy nghiêng đầu. Tóc mái rũ xuống để lộ vết sẹo mờ chỉ bằng một đốt ngón tay phía cuối chân mày bên phải. Như nhận ra điều gì, Xiao khẽ nhíu mày, bàn tay anh vô thức chạm lên...

"Em bảo rồi đó Aether, không có phép màu xảy ra hai lần đâu. Huống chi-"

Lumune vừa bê chậu nước mới ra vừa càm ràm. Thấy Xiao đang ngạc nhiên nhìn mình, con bé vội vàng ngậm miệng lại, mắt đảo khắp phòng.

"Em gọi là gì cơ?"

"Em nói lộn á thầy. Thằng nhóc này giống, giống anh hai em quá-" - Lumine suýt cắn vào lưỡi. "Sao thầy về sớm thế! Mà ủa, ảnh- à lộn, thằng nhóc đó ngủ mất tiêu rồi hả? Vậy- Vậy em đi tắm đây. Thầy lau người cho nó đi nha!!"

Lumine bỏ chậu nước nóng lại cho anh rồi chạy mất hút lên tầng. Xiao vẫn chưa theo kịp những gì nó nói, tự nhủ bọn trẻ con bây giờ kỳ quặc quá, rồi quay sang đánh thức Kong dậy.

Mà thằng bé lại cứ như hôn mê chứ chẳng phải ngủ nữa.

Đến lần lay người thứ ba, ý nghĩ nổi loạn lóe lên trong đầu Xiao. Có lẽ là do ảnh hưởng của chồng cũ quá lớn, anh lại muốn đánh cược rồi.

Và anh gọi,

"...Aether, dậy đi em."

chỉ để thấy đôi mắt như hổ phách chậm chạp mở ra, hướng về phía mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net