> 8 <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sự thật rằng Aether đã chuẩn bị cả luật sư khiến anh thất vọng, và ý nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng một điều gì đó khiến anh rơi nước mắt."

Dẫu đáp lại Xiao chỉ là một khoảng im lặng kéo dài, anh vẫn không ngăn được cảm giác hồi hộp trào dâng. Ngoảnh đầu thấy Kong vẫn yên vị tại chỗ, anh đẩy cửa ban công rồi bước ra ngoài để tìm cho mình một chút riêng tư.

"Aether?"

Anh gọi, giọng bất giác hạ xuống, thế nhưng chỉ có những nhịp thở bất thường vọng lại từ đầu dây bên kia. Một nửa lý trí Xiao không muốn nghĩ là cậu đang khóc, còn lại hy vọng cậu đang làm thế. Song nghĩ lại chẳng còn là gì của nhau, Xiao gói ghém những ý nghĩ tăm tối ấy đi và tiếp tục:

"Nếu em không có gì để nói thì tôi cúp máy đây."

"Anh."

Cuối cùng Aether cũng lên tiếng. Xiao có thể nghe được chất giọng mũi đặc sệt trong tiếng "anh" vội vã ấy, có lẽ cậu đang ốm, cũng có lẽ cậu đã khóc - đúng như sở nguyện của anh.

Trái tim Xiao như bị ai nhúng xuống nước lạnh. Đã ba tháng không nghe tin tức gì từ Aether, ngay lúc này được trực tiếp nghe giọng cậu, anh cảm thấy như mọi quyết đoán trong đầu đều đang phản bội lại mình. Anh siết chặt chiếc điện thoại, kiên nhẫn chờ người kia tiếp lời.

"Dạo này anh thế nào?"

"Vẫn khỏe. Em đang ốm à? Đã uống thuốc chưa?"

"Em uống rồi, cảm ơn anh." - Aether ho nhẹ vài tiếng rồi chậm chạp nói tiếp. "Anh gọi cho em có việc gì không?"

Lý do anh gọi cho cậu vì Kong quá hoang đường, nhưng cũng không thể nói là không có lý do gì. Anh hít một hơi rồi đáp: "Cuối tháng Ba này em có về được không?"

Biết Xiao đang nói đến ngày ra tòa của họ, Aether im lặng vài giây rồi se sẽ đáp, có ạ, em sẽ về.

"Vậy thì tốt rồi. Giữ sức khỏe nhé, em lúc nào cũng ốm vào thời tiết này."

"Anh cũng vậy."

"Vậy anh-"

"Khoan đã, Xiao." - Aether nói với theo. Xiao có thể nghe được hơi thở nặng nề của cậu ở đầu dây bên kia, thấp giọng bảo cậu có gì từ từ nói. Qua nửa phút anh mới nghe được Aether lên tiếng. "Có một người... Muốn gặp anh. Anh có thể, ừm, sắp xếp thời gian được không? Cô ấy là.. luật sư của em."

Luật sư của em. Bốn chữ này tạo ra sát thương cao hơn Xiao tưởng. Aether thật sự đã chuẩn bị mọi thứ cho vụ ly hôn này. Cứ như thể những giọt nước mắt của ngày hôm ấy chỉ là một ảo giác.

Đã bao nhiêu lần anh có suy nghĩ sẽ tha thứ tất cả nếu như Aether rơi nước mắt. Anh sẽ coi những tổn thương mình phải chịu đựng không là gì, sẽ coi như họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau, sẽ coi như Aether vẫn còn yêu anh thắm thiết. Thế nhưng có một sự thật mà anh luôn biết - chỉ là cứ tự lừa dối mình - ấy là Aether chẳng bao giờ yêu cầu anh tha thứ cho cậu.

Dù khóc, dù tuyệt vọng, dù cậu gần như tan vỡ trước mắt anh, Aether vẫn cầm bút lên, ký một nét dứt khoát lên chỗ trống góc giấy. Vậy là chấm hết, cuộc hôn nhân mười hai năm này.

"Ừ, được."

"Cảm ơn anh, em sẽ cho cô ấy số của anh." - Aether cười nhạt. "Vậy... Ngủ ngon nhé Xiao."

Cuối cùng, cuộc điện thoại kết thúc bằng một tiếng thở dài khe khẽ. Xiao đã xác định Aether không phải Kong, cũng biết được cậu đã chẳng còn luyến tiếc gì cuộc hôn nhân này. Nếu chuyện đã đến vậy, Xiao đoán là anh cũng nên bước ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối này rồi.

Chỏm tóc vàng ở đi-văng đã biến mất nhưng đèn phòng khách vẫn còn sáng, Xiao âm thầm đánh giá thói quen xấu này của Kong rồi trở lại vào trong. Nhưng khoảnh khắc đi ngang qua bàn trà để tới vị trí công tắc điện, Xiao thấy Kong đang nằm nghiêng trên ghế với một tay buông thõng dưới đất. Hình ảnh này khiến anh nhớ lại những ký niệm đáng sợ, vội vàng chạy lại gần để kiểm tra tình hình thằng bé. Có vẻ như vì phát sốt nên nó vừa lịm đi. Khi Xiao ôm cơ thể gầy gò nhỏ bé ấy lên, anh cảm tưởng như mình đang ôm một thanh sắt nung.

"Thầy Xiao..?" - Kong bị xốc tỉnh, nó ngượng ngùng gọi tên anh.

"Người em nóng quá."

"Em xin lỗi..."

"Cố ngủ một chút đi. Nếu sáng mai không thuyên giảm, tôi sẽ đưa em đi viện."

Kong bám lấy cổ Xiao để giữ thăng bằng, sau đó ngoan ngoãn để anh bế về phòng ngủ. Khác với căn phòng luôn được chất đầy những món đồ vô bổ của Lumine mà nó phải chia sẻ cùng, phòng của Xiao trống trải đến cô đơn. Ngoại trừ một bàn làm việc, một tủ đồ tích hợp đựng sách báo và một chiếc giường đơn ra thì chẳng còn gì khác. Không có ảnh cưới phóng to, không có những món đồ chung, không có kỷ niệm.

Xiao nhẹ nhàng đặt Kong xuống giường rồi gạt bớt tóc mái đang che khuất đôi mắt mơ hồ kia ra, thấy thằng nhóc vẫn chăm chú nhìn mình, theo bản năng anh chợt nhếch môi cười một cái. Như được tiếp thêm động lực, nó bảo anh:

"Xiao... Thật ra em không thích bệnh viện lắm..."

Xiao chưa kịp đáp lời, Kong đã tự bồi thêm một câu, cuối cùng trở thành buổi tự thoại của nó với khán giả duy nhất là Xiao.

"Trước đây lúc nào em cũng phải nằm viện."

"Vừa đau vừa cô đơn. Có một trái tim yếu đuối rất mệt..."

Xiao nhớ Aether cũng từng rất ghét bệnh viện, đó là lý do cậu phải thuê bác sĩ riêng. Họ đã từng cãi nhau không ít lần về vấn đề này, nhưng chỉ cho tới khi nghe Kong yếu ớt nói mình không thích bệnh viện, anh mới lờ mờ nhận thức được sự "ghét" của Aether lớn đến nhường nào.

Lần cuối cùng anh đưa cậu vào viện, Aether muốn anh phải ở lại hoặc cậu sẽ bỏ về. Không còn cách nào khác, Xiao đành phải ngồi với cậu cả đêm. Cảm giác của lúc này lạ lùng thay lại giống hệt khi ấy khi Kong bắt đầu tìm bàn tay anh để nắm lấy.

"Thầy sẽ ở đây chứ?"

"Ừ."

"Không đi đâu nhé?"

"Ừ."

"Thầy hứa đấy."

"Tôi hứa." - Xiao ngao ngán nhìn nó. "Em cố ngủ một chút đi."

"Nếu em tỉnh dậy mà không thấy anh thì sao?"

"Sẽ không đâu."

"Anh đừng đi nhé."

"Ừ."

"Anh hôn em một cái nha?"

Xiao thừa nhận, anh đã hy vọng Kong là Aerher. Dẫu chuyện có đó viển vông nhường nào, anh cũng mong rằng cậu đã quay về bên mình. Có thể là để xin lỗi, cũng có thể là để tìm cách giải quyết chuyện giữa họ một lần nữa. Lý do nào cũng được. Xiao chưa sẵn sàng để tha thứ, nhưng anh vẫn luôn bằng lòng chờ nghe một lý do. Lý do tại sao cuộc hôn nhân này lại đổ vỡ.

Anh dùng hai bàn tay mình ủ lấy tay Kong và giữ chặt không buông. Sự thật rằng Aether đã chuẩn bị cả luật sư khiến anh thất vọng, và ý nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng một điều gì đó khiến anh rơi nước mắt. Nước mắt của anh nhỏ xuống lòng bàn tay Kong. Và anh nghe thấy giọng nói thảng thốt của đứa trẻ bên tai mình trước khi bị kéo vào một vòng ôm nóng rực.

Có lẽ nó đang áy náy vì cơn sốt của mình khiến anh nhọc lòng, cũng có lẽ-

"... Xiao đừng khóc."

"Em xin lỗi. Em xin lỗi."

"Đừng khóc..."

"Em..."

"Em sẽ không làm khổ anh nữa đâu."

"Em xin lỗi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net