> 9 <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai đứa nhóc ấy đã quên cách yêu nhau như thế nào rồi."

Từ trong phòng của Zhongli, Lumine bám tay lên cửa sổ kính để nhìn ra màn tuyết đang giăng kín bên ngoài. Mỗi một bông tuyết nhẹ tênh lửng lơ như rơi vào lòng em, đắp nên một tấm nền càng lúc càng dày. Em ôm con rồng nhồi bông ngồi bên bệ cửa hồi lâu, đầu tựa lên khuỷu tay, mắt hướng về phía người đàn ông đang thẳng lưng ngồi ở bàn làm việc.

"Cháu chưa ngủ à?" - Zhongli cười hỏi. "Không phải mai định đi chơi sớm với bạn sao?"

"Cháu chưa buồn ngủ."

"Vậy hả."

"Bác Zhongli."

Lumine nhìn về phía ông, chợt hỏi:

"Tại sao bác lại đồng ý cho anh Aether và thầy Xiao kết hôn ạ?"

Câu hỏi quá bất ngờ này không khiến Zhongli mất đi phong độ điềm đạm thường thấy, ông nói rất đơn giản:

"Vì bác cảm thấy Aether là người tốt."

"Vậy tại sao bác cũng đồng ý để họ ly hôn?"

"Vì..."

Khép mắt lại, Zhongli nhớ về khoảng thời gian mà hai đứa trẻ sẵn sàng chống đối lại bất cứ ai để bảo vệ tình yêu của mình. Khi đó không một ai từng nghĩ rằng tình cảm non nớt của chúng bền bỉ đến độ cảm hóa được chủ nhiệm Zhongli, hay thậm chí có thể đi tới hôn nhân.

Zhongli từng không có ấn tượng tốt với Aether. Một thằng nhóc không cha không mẹ, thói học hành kém cỏi và chểnh mảng khiến ông chẳng thể nào an tâm; lại thêm những tin đồn thất thiệt như chuyện nó giao du với những tên đầu đường xó chợ càng củng cố cho ý chí không muốn Xiao qua lại với nó. Xã hội đã chưa thể bao dung tình yêu đồng giới, ông càng không thể bắt Xiao phải chịu khổ bởi những định kiến và phán xét thêm nữa.

Ông là người phản đối quan hệ của hai đứa trẻ nhất trong số những người phản đối. Đến mức-

Zhongli thở dài nhìn Lumine.

Đến mức hủy hoại tuổi trẻ của chúng.

"Bởi vì bác cảm thấy, hai đứa nhóc ấy đã quên cách yêu nhau như thế nào rồi."

Không phải "không còn yêu" mà là "quên cách yêu". Có lẽ bộ não của Lumine chưa đủ phát triển để hiểu rõ câu nói này, nhưng một điều gì đó trong bản năng đã nhắc nó rằng việc quên cách yêu so với hết yêu còn đau khổ hơn rất nhiều.

Nó nhớ đến những đêm anh hai về muộn. Anh chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng khách tối tăm và hút thuốc. Mùi tinh dầu táo lê phảng phất trong không khí ngọt dịu như kẹo đường lẫn lộn với tiếng khóc nghẹn chát đắng của anh tạo nên một tư vị hỗn loạn rối ren. Lumine biết anh trai của em đã không còn hạnh phúc nữa, nhưng em không biết tại sao anh vẫn làm mọi thứ để đứng bên cạnh thầy Xiao, để mỉm cười rạng rỡ đến như vậy.

Nó đoán là họ chỉ ở bên nhau vì họ tự rõ họ từng yêu nhau, nhưng không nhớ đã yêu nhau như thế nào. Phần tình cảm mà họ tưởng rằng đã đi vào thói quen thường nhật... thật ra đã biến mất rồi.

"Người lớn phức tạp quá bác." - Nó rời khỏi bệ cửa sổ để tiến đến chỗ ghế sofa gần máy sưởi của Zhongli, lười biếng nằm dài ra. "Nhưng nếu được chọn, cháu vẫn muốn họ không ly hôn."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh ấy nói với cháu như thế đó bác."

Zhongli ngừng tay nhìn con bé, đôi mắt ánh lên tia rung động.

"Anh nói anh không muốn ly hôn."

____

Rất hiếm khi Aether chủ động nói mình muốn hay không muốn gì đó. Cậu cảm thấy ý kiến của mình thường không quan trọng bằng khả năng thực hiện hay không thực hiện điều người khác muốn. Từ bé đến lớn, Aether đã phải kiêm luôn vị trí của cha và mẹ trong gia đình. Cậu là thân quyến và là trụ cột duy nhất của cô em gái kém mình mười-hai tuổi; kể từ khi Lumine ra đời, Aether đã quen đặt em lên trước tất cả. Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, cậu cảm thấy bản thân thiệt thòi chút cũng chẳng sao.

"Nhưng sâu trong thâm tâm cậu không muốn thế. Cậu không muốn mình là người cho đi nhiều hơn."

Baizhu mỉm cười nhìn Aether. Chàng trai vừa bước qua tuổi hai-mươi-ba này tìm đến anh vì chướng ngại tâm lý khiến cậu gặp khó khăn trong việc trao đổi tình cảm với bạn đời. Tình huống này không hiếm thấy. Trên thực tế, Baizhu đã có rất nhiều bệnh nhân đau đầu với vấn đề này. Chỉ là cho đến rất lâu sau, trường hợp của Aether vẫn luôn là trường hợp khiến anh thương tâm nhất.

Nếu như quá trình rạn nứt tình cảm dẫn đến cái kết là ly hôn của họ, vậy thì buổi trị liệu đầu tiên này chính là thời điểm mọi thứ bắt đầu.

[Liyue, 2016.]

Keqing bắt gặp Aether trong phòng khám tâm lý của bác sĩ Baizhu vào một sáng thứ Bảy mưa xuân lạnh lẽo. Cậu ở đây vẫn là giám đốc tài chính Aether, vẫn mặc suit với áo măng-tô đen dài, vẫn ngồi một mình như tách khỏi thế giới. Hàng xếp hãy còn dài, cô thấy cậu ngồi nâng niu chiếc nhẫn cưới sáng ngời trên ngón áp út, đôi mắt si mê trìu mến khiến ai trông cũng không khỏi cảm động. Khi trợ lý bác sĩ gọi tên cậu, cậu cúi đầu hôn lên nhẫn như tự tiếp động lực rồi đứng dậy, thẳng lưng tiến vào phòng khám.

Đây đã là năm thứ hai Aether tiếp nhận trị liệu tâm lý của bác sĩ Baizhu. Anh luôn nói mình nhìn thấy sự tiến triển ở cậu, song bản thân Aether lại chẳng quá rõ. Cậu không cảm thấy cảm xúc của mình đi lên, cũng chưa thể nhìn bạn đời bằng một ánh mắt tích cực.

"Vẫn quy tắc cũ. Cậu nói, tôi nghe. Không bình phẩm, không đánh giá, không phản ứng."

"Được."

"Vậy hôm nay cậu muốn chia sẻ gì với tôi nào?"

Aether nhắm mắt lại để nhớ về khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời mình. Năm ấy cậu 16 tuổi, yêu Xiao hơn cả chính mình.

"Để được ở bên Xiao, tôi đã đánh cược tất cả mọi thứ."

Và cậu bắt đầu kể.


Những tiếng cười đùa độc ác vọng lại từ tiềm thức, đưa cậu trở về buổi prom cuối năm lớp Mười của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net