> Vĩ thanh <

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa những tiếng vọng của tình yêu, tôi tìm thấy mình trong vòng tay người
Là một kẻ hèn nhát, tôi chưa từng biết thế nào là tốt cho mình
Và đây, giữ tôi thật chặt nhé
Đừng để tôi đi.

(Hounds of love _ Kate Bush)

_____

Đám học sinh ồn ào đã rời đi cả, trả lại bầu không khí bình yên cho căn phòng đã bầu bạn với chúng ba năm ròng rã. Xiao nhìn quanh một vòng rồi thở hắt ra. Vậy là đã kết thúc rồi đây, khóa đầu tiên anh chủ nhiệm.

Tiếng ve râm ran đánh thức mùa hạ tưởng như đã ngủ quên trên đầu ngọn gió. Bước qua tháng Bảy, nắng bên hiên nhà đã bắt đầu chói mắt hơn nhiều.

Anh âm thầm hồi tưởng về những ngày đứng lớp với đám quỷ nhỏ này. Đôi khi chúng ồn ào phát bực, nhưng không thể phủ nhận chúng cực kỳ yêu quý anh. Anh cũng vậy, cũng coi đám nhỏ này như con cái. Thật khó để không xúc động khi ngày phải tiễn chúng rời khỏi vòng tay mình lại đến nhanh như thế.

Nhưng biệt ly là tiền đề của tái ngộ, giống như mùa đông không phải kết thúc mà là bước đêm của khởi đầu mới. Xiao tự xốc lại tinh thần. Phải mất thêm vài phút dọn dẹp nữa, anh mới có thể yên tâm rời đi.

"Thầy Xiao về cẩn thận nhé."

Ra tới sảnh, một đồng nghiệp trông thấy anh bèn chào hỏi.

"Vâng, cô cũng vậy." - Xiao lịch sự đáp lời.

"À, có người nhà tìm anh đấy, đang ở cổng trường kìa."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn cô."

Bước chân Xiao vô thức nhanh hơn. Anh đã hứa sẽ đưa Lumine về, không thể để con bé chờ lâu thêm được. Nhác thấy màu tóc quen thuộc phía sau bức tường đá, cái tên chưa kịp bật thốt ra đã tan biến ngay đầu lưỡi khi anh thấy khuôn mặt người nọ.

Khoảng cách bảy tháng bỗng thật dài, làm anh suýt không nhận ra nổi người đã từng là chồng hợp pháp của mình.

Sau khi ly hôn, Aether thu xếp tất cả công việc để tập trung điều trị tâm lý. Cậu vẫn trở về thăm Lumine đều đặn hàng tháng, thế nhưng ngoại trừ những dòng tin nhắn hỏi thăm xã giao ra, cả anh và cậu đều không có bất cứ liên lạc nào khác nữa.

Hơn hai trăm ngày đằng đẵng.

"Chào anh!"

Xiao khẽ gật đầu.

Nhìn Aether hiện tại đã khá hơn trước rất nhiều rồi. Biết vậy thật tốt.

"Dạo này sao rồi?"

"Cũng khá ạ." - Aether gãi đầu cười. "Họ nói việc bệnh nhân tiếp nhận điều trị sẽ giúp quá trình diễn ra ổn định hơn."

"Ừm."

Anh nhìn về phía Lumine đang ôm chặt cứng cánh tay anh trai mình, ai không biết có khi còn nghĩ Xiao làm gì hai anh em họ.

"Em có thứ này cho anh." - Aether đưa ra một túi quà nhỏ. "Chúc mừng anh đã dẫn dắt thành công một niên khóa."

"Cảm ơn em. Quà thì không cần đâu."

"Hm. Vậy tối nay anh có kế hoạch gì chưa? Anh có muốn dùng bữa với em không?"

"Tôi định về nhà ăn với chú."

"Được đấy."

Xiao nhíu mày nhìn bộ dạng hí hửng của cậu, được cái gì?

"Em cũng thích ăn ở nhà."

Anh vắt óc nghĩ xem trong câu trả lời của mình có đoạn nào là mời cậu ta về nhà mình ăn tối. Nhưng nghĩ đến khi nồi lẩu sôi sùng sục vẫn chưa ra, mà Aether thì đã vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh trong nhà ăn gia đình họ rồi.

Anh cảm thấy tình huống này quá kỳ cục, nhưng lại không biết kỳ cục ở đâu.

"Chúc mừng Lumine tốt nghiệp!"

"Nhanh thật đấy, mới ngày nào còn bé xíu vừa chạy theo sau các anh vừa khóc, giờ đã sắp trở thành sinh viên rồi."

"Cháu có khóc đâu." - Lumine bĩu môi, đoạn trỏ tay vào chiếc bình sứ trên bàn. "Cháu uống rượu được không?"

"Không."

Cả Aether và Xiao đồng thanh khiến Lumine nhụt chí thu tay về, lại ủ rũ ôm ly nước cam của mình. Aether nhân cơ hội này quay sang nhìn anh một cái, không hiểu sao ánh mắt này của cậu làm anh cảm thấy rất phức tạp.

Tối muộn, Aether cõng theo Lumine đang mê man ngủ ra xe, Xiao cũng đi theo tiễn họ. Sau khi đặt cô bé xuống hàng ghế sau, Aether chợt quay sang nói:

"Quà em để trong bàn bếp đấy, anh nhớ cất đi nhé."

"Thật sự không cần đâu."

"Không phải quà chúc mừng đâu ạ." - Cậu đột nhiên thấp giọng. "Quà lấy lòng anh đấy."

Xiao không đáp.

"Lần này về rồi, em sẽ không đi nữa."

Cậu nắm lấy tay anh.

"Người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng dòng sông mang tên anh, em nghĩ mình phải tắm một trăm lần."

Đến lúc này, nếu như vẫn chưa hiểu ý cậu thì Xiao nhất định là đồ ngốc.

Trên đời có ai từng trở lại tán tỉnh chồng cũ của mình chưa? Hy vọng là chưa. Thêm một người như vậy tồn tại trên đời sẽ điên lắm.

"Chúng ta ly hôn rồi."

Xiao nhíu mày nhắc lại một sự thật hiển nhiên, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng Aether lắm. Cậu tự tin đáp:

"Vậy càng tốt chứ sao. Anh độc thân em cũng độc thân. Em theo đuổi anh không có gì là trái với luân thường đạo lý. Hơn nữa, anh không cần để ý đến em đâu. Em yêu anh, muốn bù đắp cho anh là việc của em."

"Em đừng thử thách sức chịu đựng của tôi."

"Mai em lại tới. Anh ngủ ngon nhé."

Aether nháy mắt một cái rồi trèo lên xe, bỏ lại một Xiao vẫn đang nghiến răng nghiến lợi vì bất lực.

Anh nhớ lại những gì 'Kong' đã nói với anh đêm ấy.

"Quả thật em đã từng tổn thương anh nhiều, tất cả là lỗi của em, nhưng em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay anh."

"Trước đây em nghĩ, nếu như có một ngày em ly hôn với anh, đó chắc chắn không phải vì em đã hết yêu anh. Mà vì em đã tìm ra cách khác để yêu anh."

Vậy đây chính là "cách khác" của em sao?

Đột nhiên anh thấy lo lắng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Aether ngày mai.

Xiao thở dài trở về nhà. Zhongli nghe tiếng đóng cửa thì rời mắt khỏi mặt báo, khóe môi khẽ cong lên:

"Ồ."

"...Sao ạ?"

"Cháu đang cười đấy, có biết không?"

Xiao sờ lên mặt mình.

Khốn nạn.




hết.

(15/9/2022 - 17/12/2022)





.
.
.
.

.
.
.
.
.
.






Lời bạt

Bùm. HE (có vẻ OE nhưng thật sự là HE). Bởi vì xuyên suốt câu chuyện, Xiao vẫn chưa từng ngừng thương Aether. Anh ấy vẫn luôn chờ một câu thật lòng của cậu, chính là câu "Em xin lỗi" và "Em không muốn ly hôn". Aether rất red flag (không tin tưởng chồng, giấu diếm về bản thân, tỏ ra thượng đẳng và cảm thấy bản thân không có vấn đề, không nghe lời bác sĩ tâm lý), việc cậu ấy làm tốt nhất chính là ly hôn và cố gắng điều trị + xem lại nhân cách.

Sự hiện diện của 'Kong' là sự thất bại trong việc "tìm ra chính mình mà Xiao yêu", cậu ấy đã rút ra được bài học. Vì dù Kong có 'giống' Aether đến mức nào, Xiao cũng không thèm rung động mà haha.

Bảy tháng xa nhau là bảy tháng Aether cố gắng cải thiện bản thân thành phiên bản tốt nhất của mình, sau đó mới quay lại tìm Xiao. Nỗ lực theo đuổi chồng cũ của cậu ấy nhất định thành công (nhưng họ không kết hôn nữa đâu).

Đến đây thôi. Chúc các bạn Giáng Sinh và năm mới vui vẻ.

Tạm biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net