Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Xiao × Aether.
Fandom: Genshin Impact.

- Do not reup -
Truyện chỉ có tại Wattpad,
những trang khác là nguồn không chính thống.

___________________

Khí trời Liyue vừa ảm đạm vừa sương giá. Dưới màn đêm trăng sao ngời sáng đó, trên mái nhà trọ Vọng Thư có hai bóng người một xanh một vàng đang nhâm nhi vài giò rượu.

Giải bày tâm tư với một thế tục phàm nhân dường như đã không còn là điều hiếm hoi mà Xiao làm nữa. Cũng chẳng biết từ bao giờ, một người bước vào cuộc sống của anh, lại có thể biến nó thành mớ hỗn độn.

Thế nhưng hôm nay anh như trở lại là chính một Xiao lạnh lùng, hà khắc, một chữ cũng không muốn nói, một ánh mắt cũng chả thiếc nhìn về phía cậu. Hai người chỉ như thế ung dung ngồi cùng nhau, hết chén này đến chén khác, rượu rót tràn ly, triền miên đăm chiêu dưới đêm trăng mật.

___________________________

Aether - Nhà Lữ Hành đến từ một nơi vô định - được cả Liyue gọi là con sâu đeo bám Hộ Pháp Dạ Xoa.

Chả hiểu là cái tên Dạ Xoa này có diễm phúc gì... Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Xiao đã lọt vào đôi mắt biếc của thiếu niên nọ. Từ giây phút đó, anh đã được trải nghiệm thế nào là được người khác tương tư, là yêu đến đậm sâu. Nhưng ái muội trần gian lại là thứ tiên nhân không màng.

Hàng Ma Đại Thánh ngàn năm chinh chiến, coi Liyue là máu mũ, coi bình yên anh gầy dựng là tâm can. Còn thiếu niên kia, không biết từ đâu rớt xuống, cũng chẳng biết là thứ duyên kiếp chết tiệt gì. Suốt ngày cứ đeo bám theo Dạ Xoa, cứ rảnh là lại mon men tìm đến Vọng Thư, quậy phá và bám víu lấy anh.

Xiao thấy cậu phiền, nhưng đuổi cậu đi là việc làm khiến anh lực bất tòng tâm. Chả hiểu da mặt tên đó dày cỡ nào? Anh làm đủ mọi biện pháp, bằng mặt, bằng lời, bằng vũ lực cũng đều thử. Chẳng qua lương tâm không cho phép anh làm phàm nhân bị thương, bằng không đã trực tiếp ném cả con người này ra ngoài ban công.

Xiao bất lực chịu trận ngày này qua ngày khác. Mỗi chiều nghe cậu đến luyên thuyên về cuộc hành trình của mình, mỗi tối ăn một dĩa đậu hũ hạnh nhân do chính tay cậu làm, mỗi đêm trăng tròn cùng với cậu hái sao. Trải qua một khoảng thời gian chẳng biết dài bao lâu như vậy, chính Xiao cũng dần quen và bỏ qua chuyện bất mãn với hành động của cậu. Anh xem việc cậu mò đến như một lẻ thường tình, cũng không đánh đuổi hay xa lánh, lại còn tự nguyện ngồi bên nghe cậu bần hàn tâm sự.

Xiao nhận ra sự thay đổi đó, anh cũng biết cảm xúc của mình hiện tại là gì. Anh gầy công xây nên một bức tường với nhân loại, nhưng giờ chính tay anh muốn đạp đổ nó để trút bỏ khoảng cách với thiếu niên kia. Bởi người đó là ánh sáng thì anh chính là bóng tối, người là bình minh rực rỡ đầu hôm thì anh là hoàng hôn u buồn tàn lụi. Cậu là con người mà ai ai cũng yêu mến, còn anh chỉ là ám khí người người muốn xua tan. Anh không nghĩ đến cũng không dám nghĩ đến việc có một người như vậy sẽ bước vào cuộc đời mình. Người đó không đánh đồng anh với những lời thị phi, người đó kéo anh ra khỏi những vướng bận đen tối, giải toả cho anh.

Hộ Pháp Dạ Xoa ngây thơ tưởng bở rằng những cuộc vui cậu mang tới sẽ không bao giờ dừng lại, những bài ca về chuyến mạo hiểm sẽ không ngừng cất ra từ đôi môi rực rỡ đó. Cho đến khi anh nghe về câu chuyện của cậu, về một chàng trai độ tuổi mười sáu thất lạc mất người thân. Xiao đã sống hơn hai ngàn năm, sẽ không còn cái ngày mà anh ở trong độ ảo tưởng để nghĩ rằng thiếu niên này sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Anh đã biết vì sao cậu phải ở đây, ngay lúc này... không phải vì cái thứ ảo mộng gọi là duyên kiếp định sẵn với anh, cũng không có tâm tư nào ở đây được gửi gắm cả. Cậu sẽ phải rời đi, tìm một người thật sự là người thân của cậu, trở về nơi thật sự thuộc về cậu, là nhà của cậu.

Xiao ngày qua ngày vẫn bên cạnh thiếu niên đó, anh không cho phép bản thân mình có bất kỳ tâm tình nào với cậu cả. Nhưng đánh đuổi cậu một lần nữa, anh không làm được. Tiên nhân chẳng bao giờ thừa nhận việc mình có tình cảm với phàm nhân, và thậm chí chính bản thân anh cũng không muốn chấp nhận việc đó. Giờ đây anh phải tự tay che lại ánh sáng đó từ cậu, gạt bỏ hết mọi tơ vương trong lòng. Giữa anh và người đó, không thể có bất kỳ mối quan hệ vượt xa nào cả. Tâm trí điên cuồng cắn chặt não bộ của anh rằng hãy ruồng bỏ con người này, nhưng cơ thể bất can ngay cả việc từ chối nhận lấy sự quan tâm của cậu mà anh cũng không làm được.

Thiếu niên ngày ngày bên cạnh tiên nhân, mọi sự quan tâm đều đặt lên người đó. Mỗi khi anh đi đánh nhau với ma vật, mỗi khi trên người anh xơ xát đầy vết thương, mỗi khi anh sức cùng lực kiệt... Những hành động của thiếu niên ấy đều được tiên nhân thu lại và che kín bởi sự thờ ơ. Xiao bên cạnh Nhà Lữ Hành, ngày một ngày hai đến tuần này qua tháng nọ đã nảy sinh thứ anh đặt lên là cấm kị. Bản thân anh nhận ra, không muốn đối mặt càng chẳng đành vứt bỏ. Trong lòng luôn thủ sẵn sàng tâm lí: "Một ngày nào đó cậu ta sẽ rời khỏi đây, khi đó ta sẽ trút bỏ tất cả tình cảm này."

_____________________________

Giờ thì sự thật trần trụi cũng kéo đến rồi... Cái ngày mà tiên nhân dè vặt mãi trong đầu rằng anh sẽ vượt qua được và chuẩn bị sẵn sàng cuối cùng cũng đến.

Thiếu niên đó bước đến Vọng Thư như một thường lệ, gọi tên anh như thường lệ, và nói một câu nặng trĩu không còn nằm trong kịch bản nữa:
- Tiên nhân, ngày mai em sẽ rời khỏi đây.
Có thiên địa chứng kiến, vẻ mặt Xiao lúc đó không một áng văn thơ nào diễn tả được. Xiao đã bao lần tưởng tượng đến viễn cảnh này. Nghĩ đến việc cậu sẽ nói lời chia tay, nói với anh như thế nào, trong tình huống gì, cũng nghĩ đến việc bản thân phải làm sao để ứng xử. Nhưng chính Xiao của hiện tại như một đứa trẻ ngơ ngác trên bục giảng đã quên mất tất cả bài vở thuộc lòng lúc trước, một chữ cũng không thể nói ra.

Thiếu niên đó cùng anh leo lên mái nhà trọ, chỗ này không còn xa lạ khi những tháng gần đây có đến tận hai bóng lưng. Xiao muốn uống chút rượu liền nhờ bà chủ mang lên, Aether tất nhiên sẽ không làm mất nhã hứng, không ngại cùng cạn ly với anh.

Hôm nay Xiao không nói gì cả, hết chén này đến chén khác nốc liền một mạch, cũng chẳng buồn để tâm đến kẻ bên cạnh. Aether trong lòng có chút hỗn độn.

- Anh không định nói gì thật sao?
-...

- Hay là không có gì để nói?
-...
-...

Xiao của hiện tại, thật sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói thì có thể làm gì? Anh có thể giữ cậu lại sao? Anh có quyền lợi đó ư?

- Nếu thật sự ngài không có chuyện gì nữa... Muộn rồi, em trở về đây-
-...

Aether im lặng mong nhận lại được một sự hồi đáp, nhưng đáp lại cậu vẫn là một khoảng không gian tĩnh lặng. Aether thất vọng quay đi.

Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.

- Khoan... đã.

Xiao nói với chất giọng khàn đặc đã vương say mùi rượu. Tay vẫn nắm chặt lấy cậu, gương mặt gục xuống chẳng thấy được ánh mắt.

- Đêm nay, ở lại đây... với ta... Có được không?

___________________________

Trên chiếc giường nhỏ dành cho một người, có hai thiếu niên nằm cạnh nhau không nói lời nào.

Xiao uống rất nhiều rượu, hơi thở không ngừng phả ra men say nồng nàn. Tuy vậy, thần trí của anh vẫn còn minh mẫn, tự giật dây bản thân. Không phải bây giờ thì sẽ không còn lúc nào nữa cả.

- Ngày mai cậu thật sự phải đi khỏi đây?
- Ừm đúng vậy.

Cuộc hội thoại đóng lại lần nữa với số lượng câu từ ít ỏi. Bản thân Xiao mỗi lần nói một câu thì đã vật lộn một trăm lần với tâm trí trước đó. Còn Aether thì không nghĩ quá nhiều, giờ đây cậu chẳng thể là một thiếu niên lắm chuyện nữa rồi.

- Aether...
- Vâng?

Cậu đáp lại tiếng gọi khó nhằn của tiên nhân một lần nữa, lại một khoảng không gian trầm lặng sau tiếng đáp.

- Cậu... ở lại đây có được không?
- Ý của ngài l-
- Đừng đi có được không?

Câu nói đó trông giống như một lời đề nghị hơn. Xiao nói với nhịp điệu nhanh nhạy và dứt khoát hơn hẳn. Aether quay mặt về phía anh, cố gắng bắt kịp biểu cảm nhưng Xiao đang quay lưng về phía cậu.

- Tiên nhân, ngài nói gì vậy...? Em kh-

Xiao biết điều mình vừa nói rất quá đáng. Aether phải đi tìm người thân, cậu có tổ ấm riêng cũng có hạnh phúc gia đình. Anh không phải là bất cứ thứ gì có quyền áp đặt cậu, có quyền giữ cậu lại cho riêng mình. Nhưng những lời này anh thốt ra, chính là tất cả những lời thành tâm anh nghĩ.

Anh muốn ở bên cậu.

Muốn cả đời ở bên cậu.

Muốn anh và cậu, một đời một kiếp chỉ hai người.

Những lời ích kỷ đó sao anh có thể nói ra. Từ khi nào anh lại trở nên rối bời như vậy, lại tham lam như vậy? Chuyện tình cảm quả thật có thể khiến người ta suy nghĩ ngang trái, đến mức tiên nhân cũng có thể biến thành người có dục vọng, có ham muốn, có mưu cầu chiếm đoạt. Từng lời mà anh nói ra lúc bây giờ, chính là muốn bảo với cậu, chỉ riêng lần này, hãy cho phép anh ích kỷ, cho phép anh giữ cậu làm của riêng mình.

Aether không hiểu những lời anh nói bây giờ có nghĩa là gì. Cậu không biết nội tâm Xiao đã phải kêu gào thế nào. Cũng khó khăn chẳng biết phải giải quyết tình huống này thế nào cho kham.

Cậu đưa hai tay ôm lấy tiên nhân từ phía sau.

- Em thật lòng rất muốn ở lại với ngài, nhưng em cũng có nỗi khổ. Ngài biết mà, bây giờ em thật sự rất mong chờ được gặp lại Lumine.

Người thân, luôn là một thứ gì đó thiêng liêng. Hơn cả, người thân chính là máu mủ của mình, tất nhiên không thể để những việc nhỏ nhặt như tình cảm làm vướng bận đến đường hai người đoàn tụ.

Xiao quay sang Aether, nét mặt trong đêm tối không nhìn ra đang mang sắc thái thế nào. Anh nắm chặt bàn tay của cậu.

- Aether, ta yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net