Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một ngày đẹp trời nữa bắt đầu, có lẽ là từ khi năm 3 cao trung kết thúc, Cố Mẫn cũng chảng còn thời gian ngắm nhìn con đường ra khỏi khu nhà mình mỗi buổi sáng, thật sự là rất yên bình.

Thiết nghĩ cậu nên dành ra chút thời gian rảnh rỗi để quan sát cuộc sống chung quanh, không nên cả ngày hết công việc lại tụ tập như vậy nữa.
Lại nói... còn phải "tìm cho mình một bến đỗ" như lời của mẹ già vẫn thường lải nhải bên tai nữa chứ.

Cậu không phải không biết khu phố mình đang ở quan cảnh rất động lòng người, chỉ là hôm nay có chút biến đổi đặc biệt chướng mắt.

"Thật trùng hợp !" Từ trong chiếc xe thể thao trước mặt bước ra là nam nhân cao ráo, ngũ quan sắc sảo, với trang phục hết sức bình thường lại có thể làm hắn toát ra được loại khí chất cao quý như vậy thì đúng là người không bình thường.

Không sai ! Ôn thần Bối Quang Dật không phải là người bình thường !!!

'Trùng hợp con khỉ !' Cố Mẫn cố gắng nặn ra nụ cười mà chính mình cũng cảm thấy được có bao nhiêu gượng gạo, môi kìm không được giật giật "Hoá ra là Bối thiếu gia! Thật trùng hợp !"

Nói xong quay người muốn bỏ đi lại bị người kia nhanh hơn một bước giữ tay lại, hắn là flash man sao ? Sao lại có thể nhanh như vậy.

Bối Quang Dật đối với ánh mắt vừa chán ghét vừa sợ kia của Cố Mẫn nở nụ cười "Cố... à không phải Ái Tân đại thiếu gia chứ nhỉ, tôi đây thực ra là đến đây tìm em có việc !"

Cố Mẫn hất tay hắn ra, bực dọc nhìn đi hướng khác "Có việc thì nói, đừng động chạm như vậy !" Ban đầu còn có người bảo là trùng hợp cơ ?!?!

Cậu càng tránh né hắn càng tiến tới gần, tay cũng ôm lấy cái eo thon mảnh nhưng lại có chút rắn chắc của cậu từ phía sau lưng, môi kề sát tai thủ thỉ "Mẫn cảm như thế... Là có suy nghĩ xấu xa với tôi sao ?"

"Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh tội quấy rối !"

"Em sẽ bị quấy rối bởi một người đàn ông sao ? ÁI TÂN ĐẠI THIẾU GIA !" Những chữ cuối hắn cố ý nhấn mạnh đích thị là có mục đích.

Hôm nay quả nhiên ra đường không xem ngày, cuối tuần được nghỉ, Cố Mẫn còn định ra ngoài chạy bộ một chút rồi về ăn bữa sáng sau đó làm đủ thứ việc mình thích. Nhưng hiện tại gặp được hắn thì tất cả coi như xong.

Nếu cương không được đành nhu thôi, hắn bám dai như đỉa vậy, mặt lại dày, vô sỉ không ai sánh bằng, tất cả bí mật của cậu từ trước đến nay nói không chừng sẽ bị tên khốn này vạch trần cả mất.

"Anh rốt cục muốn gì ?"

"Muốn em !"

"Anh..."

Thấy cả mặt cậu đều đỏ đến muốn xuất huyết, hắn cũng không nhẫn tâm mà đùa thêm nữa, đành nhỏ nhẹ vỗ vỗ vai cậu "Tôi đùa thôi mà ! Đừng giận đừng giận, bảo bối, không phải là tôi đã nói rồi sao !"

"Nói lại lần nữa, tôi sẽ suy nghĩ lại !" Biết đã nắm được một góc của hắn, nghĩ muốn từ đây dắt mũi Bối Quang Dật, Cố Mẫn duy trì nét mặt lạnh lùng hờn dỗi nhưng trong lời nói lại có chút dịu đi.

Bối Quang Dật ngoan ngoãn nói "Chuyện chúng ta, em đã nghĩ qua chưa ?"

Bên đường bắt đầu xuất hiện người qua lại, hai đại nam nhân đứng cạnh nhau ái muội như vậy ít nhiều sẽ thu hút ánh nhìn, Cố Mẫn ra hiệu cho hắn rút tay ra khỏi người mình "Có thể lên xe anh nói không ? Ở đây có người ..."

Nhận được một câu này, Bối Quang Dật như bắt được vàng, vội nắm tay cậu dắt tới xe, còn cẩn thận giúp cậu mở cửa, sau đó mới quay lại ghế lái.

Riêng về phần Cố Mẫn, cậu biết tên này sẽ đeo bám mình cho dù ra sao đi nữa, vậy tại sao lại không nhân cơ hội này giúp đỡ công ty của gia đình mình thu lợi một chút, biết đâu nói ra điều kiện hoang đường như vậy hắn không chấp nhận, vậy thì mình có cớ để từ chối hắn dễ dàng hơn.

"Được rồi em nói đi! Chuyện của chúng ta, em nghĩ thế nào ?"

"Tôi sẽ giữ 15% cổ phần công ty anh, sau đó... hợp đồng quảng cáo sắp tới là của công ty chúng tôi ! Thế nào ?" Cậu không phải là thiếu tiền, chỉ là muốn ra điều kiện thật quá đáng để hắn có thể bỏ cuộc.

Bối Quang Dật híp mắt liếc nhìn cậu, sắc mặt tệ đi rất nhiều "Em... là đang họp cổ đông sao ? Tôi đang nói chuyện của chúng ta, không phải nói chuyện làm ăn !"

"Chỉ cần anh đồng ý, coi như tôi là người của anh ! Nhưng!!!! Qua 6 tháng, nếu như tôi đối với anh vẫn không sinh ra chút cảm tình gì, chúng ta coi như không ai nợ ai !" Cậu lấy lại thái độ tự tin như khi trên thương trường, đôi mắt lấp lánh tinh anh, không chút e dè nhìn Bối Quang Dật.

Hắn chau mày, tay nắm chặt vô lăng "Nhưng mà... chuyện này, có hơi quá đáng. Cổ phần của tôi chỉ có 35%, làm sao..."

Đúng rồi, phải như thế... "Quên đi, tôi biết là không thể mà !" Tay vừa đưa ra định mở cửa xe, rất nhanh đã bị hắn bật khoá cửa chặn lại.

"Em nghe tôi nói đã, chỉ cần em cho tôi một cơ hội, cái gì cũng có thể !" Hắn cũng không rõ vì sao mình lại quyết định như vậy nhưng trên người Cố Mẫn có loại mê hoặc vô hình đang cuốn lấy linh hồn hắn.

Cậu giật mình, bắt đầu có chút nghi ngờ thần kinh của tên này, hắn điên sao ? Chấp thuận yêu cầu cực kỳ quá đáng này, 15% cổ phần Kim Phù là quá lớn để đem ra chơi đùa như vậy. Xem ra cũng có chút cảm động, được... vậy thì chúng ta cùng chơi nào.

Một mối quan hệ được lập trên vật chất, liệu có thể kéo dài được bao lâu ? Đoạn thời gian đó có đáng giá những gì bản thân hắn đã bỏ ra, hắn cũng không biết nhưng hắn tin rằng mình có thể làm được.

"Được thôi, coi như thành giao, chờ khi nào rảnh rỗi tôi sẽ soạn hợp đồng gọi anh tới ký !"

Bối Quang Dật dở khóc dở cười "Em có thể nào đừng tuyệt tình như vậy được không ?"

"Tôi không tin tưởng bất kỳ ai !"

"Được ! Tới lúc đó tôi cũng có quy luật của mình buộc em phải tuân theo !" Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, thái độ phong lãng như mọi khi.

Cố Mẫn hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp trả lời "Tôi sẽ đợi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net