Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Quang Dật chính là kẻ mưu mô, không có thứ hắn muốn mà không được, cũng không có gì mà hắn dễ dàng để người khác đạt được từ mình.

15% cổ phần này thực ra có tẩm độc, hắn ngồi một bên mỉm cười nhìn Cố Mẫn đang chăm chú đọc bản hợp đồng.

"Khi nào thì hợp đồng có hiệu lực ?" Cậu mắt to mắt nhỏ nghi hoặc hỏi hắn.

Bối Quang Dật bật cười, dáng ngồi tiêu sái hướng cậu trả lời một cách cực kỳ phóng khoáng "Tuỳ em !"

"Được ! Hiện tại cũng muộn rồi, ngày mai !" Nói rồi dừng lại một lúc suy nghĩ, sau đó cậu lặp lại lần nữa " Bắt đầu từ ngày mai !"

Biết được chú thỏ con này sắp lọt bẫy, hắn nhịn không được phì cười, chỉnh lại dáng ngồi đứng đắn một chút "Tốt ! Vậy hiện tại em ký tên đi !"

Cố Mẫn thực sự không nhìn ra được trò quỷ của tên đại ma đầu này, thành thành thực thực gật đầu "Được !"

Hợp đồng ký xong, hắn vội đứng dậy "Tôi còn có việc, đưa em về trước !"

"Không cần đâu ! Tôi tự về được mà !" Cậu xua xua tay.
Bối Quang Dật nhếch môi "Vậy là em không đọc kỹ hợp đồng ?"

"Hả ???"

"Hợp đồng nói là khi ra ngoài em phải đi cùng tôi !"

"Nhưng bây giờ là về nhà !" Cậu nhăn mặt liếc nhìn hắn.

Nói câu này xem ra vẻ ngoài nguy hiểm của cậu chỉ là để đánh lừa người khác. Ngay cả chính miệng mình vừa nói ra câu 'Hợp đồng sẽ bắt đầu từ ngày mai!' Hiện tại lại quên mất.

"Làm sao tôi biết được em có đi đâu nữa hay không ? Tốt nhất là tôi phải đích thân đưa em về nhà !" Bối Quang Dật được đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nhưng tránh không được hài lòng ôn nhu nở nụ cười.

Nếu cậu ngốc này cứ như vậy hắn còn sợ sẽ không tóm gọn được cả tâm lẫn thể xác cậu sao ?

Cố Mẫn trán nổi gân xanh, tức giận gầm nhẹ "Bối Quang Dật, anh đừng có quá đáng, tôi..."

"Được rồi, được rồi ! Coi như nể mặt tôi, để tôi đưa em về được chứ ?" Con người này rất thức thời, vả lại hắn cũng không có thời gian chơi trò trẻ con với cậu.

"Vậy còn nghe được !" Nói xong cậu còn không quên hừ một tiếng.

Đợi qua một lúc lâu sau, cuối cùng chiếc xe thể thao màu đen nhám quen thuộc cũng từ bãi đổ xe chầm chậm chạy tới. Cửa ghế lái phụ bật mở, Bối Quang Dật ở bên trong ra hiệu bảo cậu lên xe.

Từ ngày bị ôn thần theo đuôi, Cố Mẫn dường như vứt luôn chiếc xe của mình, cả ngày bị hắn bám lấy không tha, nhưng hình như cậu bị hắn lây luôn bản tính kỳ quái, cảm thấy điều này cũng có điểm tiện lợi hơn là tự mình lái xe.

"Như vậy ngày mai hợp đồng bắt đầu có hiệu lực ! Tôi thực mong chờ !" Hắn vừa lái xe vừa ngăn không được bản thân cảm giác vui mừng như vừa đánh thắng trận.

Cố Mẫn ngồi một bên nhếch môi cười hiểm độc đáp lời "Tôi cũng vậy !"

Đáng tiếc cậu quá sơ hở.....

"Đây là đâu ? Lẽ nào anh lừa tôi ?" Cố Mẫn lớn tiếng quát.

Bối Quang Dật vỗ vỗ lưng cậu như đang dỗ dành đứa trẻ "Bình tĩnh, nghe tôi giải thích đã !"

"Giải thích cái gì chứ ! Anh... anh anh... anh !!!!!!" Tức giận nói không nên lời.

Cậu lấy 15% cổ phần công ty nhỏ này để làm gì ? Không phải nói từ đầu là cần cổ phần của Kim Phù sao ?"

Hắn giả ngu ngơ ngác nhìn cậu, gương mặt vô cùng vô tội "Có sao ? Rõ ràng em nói muốn cổ phần của công ty tôi, Kim Phù là của cha tôi a! Đây mới là công ty của tôi, bất quá vì mới thành lập không lâu nên mới nhỏ như vậy, nói không chừng qua mấy năm nữa sẽ..."

"Im đi ! Đồ lừa đảo !" Cậu giận đến cả mặt đều đỏ bừng. Mạnh mẽ đấm hai cái vào tay hắn. Bảo vệ đứng ở gần đó muốn đến cản lại được hắn ra hiệu dừng lại.

Bối Quang Dật nhịn cười đến nội thương, bày ra gương mặt thối nhìn cậu chăm chăm "Em xem trong bản hợp đồng đi, rõ ràng là lấy cổ phần công ty con của Kim Phù mà !"

"Câu chữ đầy ẩn ý như vậy, anh là muốn chơi tôi !!!!!!"

Hắn vờ đưa tay lên nhìn đồng hồ "Cuộc họp cổ đông cũng sắp diễn ra, em rốt cục có muốn hay không đây ?"

Tuy tức giận nhưng chuyện cũng đã đến mức này, có còn hơn không "Đồ gian lận!" Câu này chứng tỏ cậu đã chịu lùi một bước.

Hắn hài lòng đưa cậu nhóc ngốc nghếch của mình đến phòng họp ở tầng 3. Tới nơi vẫn chưa có ai, chờ mãi chờ mãi cũng chỉ xuất hiện nhiều nhất 2 người. Đùa sao ??????

"Bối Quang Dật !!!!!"

"Đừng nóng đừng nóng bảo bối. Phải kiên nhẫn !"

Lại chờ thêm một chốc, quả nhiên một tốp cỡ 10 người bước vào. Đèn được tăng cường bật sáng, máy tính cùng máy chiếu cũng không biết mở từ khi nào. Tất cả đều nghiêm túc bắt đầu cuộc họp.

Nội dung chính đương nhiên là giao cho Cố Mẫn tức Ái Tân Giác La Thượng Thẩm 15% cổ phần của Kim Chước cũng là công ty con của Kim Phù.

———————————————
"Tôi đang rất bực bội, anh tốt nhất đừng đến tìm phiền toái nữa !" Cố Mẫn chán nản tắt điện thoại.

Bối Quang Dật đứng ở trước nhà kiên nhẫn tiếp tục gọi.

Không trả lời.

Lại gọi lần nữa.

Nhất quyết không trả lời.

Cứng đầu gọi lần nữa.

"Phiền chết mất !"

"Bảo bối ! Hợp đồng ký rồi, tôi cũng giao cho em 15% cổ phần công ty rồi, em hiện tại là làm sao ?"

"Bối Quang Dậtttt chết tiệt !!!! Anh gạt tôi! Anh đi chết đi !!!" Cậu hét lớn trong micro điện thoại mặc kệ người kia có điếc tai hay không.

Hắn lần này không kìm được nữa cười lớn "Thượng à ! Em thực sự... đừng có đáng yêu như vậy nữa được không ?"

Hắn bị thần kinh thật à ? "Đáng yêu cái &*€%¥# ông đây đang rất tức giận, sau này đừng gọi tôi nữa ! Tôi trả lại cổ phần cho anh ! Về chuyện hợp đồng giữa chúng ta QUÊN-ĐI !"

"Ây! Đâu thể nào như thế được, điều kiện khi huỷ hợp đồng em có đọc tới không vậy ?"

Như bị ai đập trúng đầu một cú gây choáng váng, Cố Mẫn cụp mắt suy tư, hình như mình thật sự không có đọc đến điều khoản bồi thường "Nói đi !"

"Phải ở bên tôi suốt đời !"

"Đồ khốn !"

Nói xong câu này cậu trực tiếp tắt điện thoại, hắn cũng không có gọi lại nữa chỉ đứng bên dưới cười phi thường thoả mãn.

Thực ra thì ban đầu Bối Quang Dật thực sự muốn giao ra cổ phần của Kim Phù, nhưng may là câu nói của cha đã thức tỉnh hắn. Nếu dùng số cổ phần đó cho việc cá nhân thì quá hoang đường. Vả lại bảo hắn tìm về lợi nhuận từ số cổ phần đó là không thể.

Suy nghĩ thật lâu mới quyết định lấy cái tên công ty con của Kim Phù cho vào bản hợp đồng, không ngờ cậu bé ngốc của hắn thực sự mắc lừa.

"Anh! Hôm nay sắc mặt tệ như vậy ?" Bạch Thuần thơ ngây ngồi trên sofa xem truyền hình, mắt thấy anh trai hiếm khi lắm mới về nhà liền lên tiếng hỏi han.

"Dẫm phải phân chó!" Ngắn gọn xúc tích. Sau đó còn thêm một câu "Ba mẹ đâu ?"

"Đều tới nhà ông bà nội rồi !"

"Làm gì ?"

"Anh nhớ chú Bối chứ ? Là gia đình mà hôm trước cả nhà mình tới nhà họ. Hoá ra ông ấy là bạn thân từ nhỏ của baba, lâu ngày mới tìm lại được tin tức của nhau, hiện tại nói muốn tới thăm bác trai bác gái tức là ông bà nội!" Cô vừa nói miệng vừa nhai hoa quả, mắt nhìn TV không chớp.

Cố Mẫn mặt một chữ 囧 . Không trùng hợp như vậy chứ !!! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net