Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ! Có chuyện gì cần tìm con sao ?"

Thục Ái từ phòng khách nghe thấy tiếng con trai cưng từ cửa lớn đã vội đứng dậy đi tới chỗ hắn, "Có cái này hay lắm, con trước tiên tới phòng khách ngồi chờ mẹ chút !"

Bối Quang Dật khẽ chau mày, lại là chuyện gì nữa, hắn không phải không tôn trọng mẹ mình, mà chỉ là có nhiều lúc hành động của bà thực sự rất kỳ quái.

Từ trên tầng háo hức bước xuống, Thục Ái đặt trước mặt hắn cuốn album ảnh của một loại người xa lạ mà hắn chưa từng gặp qua.

"Đây đều là kim chi ngọc diệp đó nha, bạn của mẹ có rất nhiều người có nhã ý muốn cùng gia đình chúng ta làm thông gia, con xem xem có cô nào vừa ý thì..."

Hắn khó chịu nhìn mẹ, giở giọng nũng nịu dùng từ bé đến giờ vẫn chưa chịu bỏ "Mẹ đừng như vậy nữa, con tự tìm đối tượng là được rồi, còn nữa, mẹ là sợ không ai chịu lấy con hay sao ?"

Bà giật mình, xua xua tay "Không phải như vậy, con đừng hiểu lầm, mẹ là thấy con chăm lo làm việc như vậy, sợ con không có thời gian yêu đương... Con cũng gần 30 rồi, lỡ may không kiếm được vợ, con nói ba và mẹ lấy đâu ra cháu để ẵm bồng chứ !"

"Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con sớm đã tìm được đối tượng, chỉ là chưa tiện ra mắt với mẹ mà thôi !" hắn bát đắc dĩ nói như vậy, thật ra thì cũng không sai, chỉ có điều đối tượng của hắn không có cách nào sinh cháu cho bà nội bồng mà thôi.

Thục Ái bán tín bán nghi huých huých vai hắn, môi nhịn không được nở nụ cười "Thật sao ?Con đừng gạt mẹ, có phải là con bé đó không ?"

"Con bé đó ?"

"Là Trịnh tiểu thư đó ! Con bé hôm nay còn đặc biệt tới tìm con !"

Hóa ra người mà bà nhắc tới chính là cô em gái kết nghĩa hại hắn sống dở chết dở kia. Hiện tại hắn chỉ sợ tránh không khỏi cô nàng chứ đừng nói tới theo đuổi.

"Có đúng hay không ? Mau nói cho mẹ biết !" Bà háo hức muốn biết kết quả, thuận tay dẹp đi cuốn album ảnh kia.

Bối Quang Dật giả vờ đưa tay nắm lấy cổ áo kéo ra một chút ra vẻ đang rất nóng "Mẹ, chờ con lên phòng tắm một lát, trời nóng quá !"

"Nóng cái mông, con đừng có mỗi lần đều dùng chiêu này !" Bà cười cười hướng theo đứa con trai cưng đang đi lên cầu thang, yêu thương trách móc.

Lên tới phòng, hắn lại lấy ra điện thoại, người kia vẫn một sợi tơ lòng không hề động mà nhắn tin hay gọi điện cho hắn. Thôi được rồi, nếu đã như vậy ...

"Có chuyện ?"
"Không có chuyện không được gọi cho em sao ?"
"Cút !"
"..."

Cố Mẫn tâm tình thực ra cũng có chút không vui, cái tên ngốc đó cứ một mực làm phiền, ban đầu thì cũng hơi thú vị đó nhưng cứ như vậy cậu cảm thấy mệt mỏi thực sự.

Lại nói cái cô ả em họ kia, ghê tởm, tại sao trên đời lại có loại người trơ trẽn như vậy ?
Cậu lấy điện thoại gọi cho người vừa bị mình vô cớ mắng chửi kia. Người ở đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy

"Cố Mẫn, anh đây, lần đầu tiên em chủ động gọi cho anh !!! Em suy nghĩ lại rồi ?" Hắn tự biên tự diễn nói một tràng.

Cố Mẫn mỉm cười, nhẹ nhàng buông ra từng câu "Nói với em gái thân yêu của anh, tránh xa tôi ra một chút !" Nói xong trực tiếp tắt máy.

Bối Quang Dật tủm tỉm cười, hoá ra là cậu ấy đang ghen sao. Mặc dù cách nhau một cái điện thoại nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xù lông đáng yêu của cậu. Môi nhịn không được nhếch lên tạo thành nụ cười hạnh phúc.

Thôi được rồi, cũng không còn cách nào khác. Chỉ trách hắn làm không làm được tra nam, chỉ có thể uỷ khuất bản thân mất mặt một chút lại lần nữa mò đến chỗ Cố Mẫn.

Vốn muốn lấy lý do vết thương trên đầu hắn do cậu tạo ra mà ăn vạ, nhưng không may cho lắm, lần này đến tìm, trong nhà cậu không chỉ có cậu mà còn có thêm vài người nữa. Mà những người này hắn đều gặp qua.

Ái Tân Giác La Thanh Vũ hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, tình cờ ông và Bối Quang Dật ánh mắt đối nhau, hắn giật mình ngốc ra mấy giây mới nhận ra tình thế ngượng ngùng này mà bày ra nụ cười chào hỏi trưởng bối.

Ông không biết hắn vì sao lại tới chỗ của con trai mình, nhưng người cũng đã đến đứng trước cổng rồi mà không mời vào thì coi làm sao cho được.

"Cậu đến tìm Thượng Thẩm sao ?" Thanh Vũ cười với Bối Quang Dật, đích thân ra ngoài giúp hắn mở cổng.

Gã đàn ông mặt dày Bối Quang Dật sớm đã bước xuống xe gặp nhạc phụ đại nhân tương lại có chút không tự nhiên lắm, gập người 90° cúi chào ông "Vâng ạ, cháu đến tìm Cố... À không... Thượng có chút việc ạ !"

"Ba! Đừng cho tên đó vào đây !" Cố Mẫn đứng ở cửa trong nhìn ra lớn tiếng nói với cha.

Thanh Vũ không hiểu lắm quay đầu nhìn cậu, đúng lúc này Cố Mẫn trực tiếp bước thêm vài bước tiến gần hơn đến cổng lớn, lần này là trực tiếp nói với Bối Quang Dật "Anh mau cút về trước khi tôi nổi nóng ! Ai không biết anh lại muốn dùng cái vết thương như kiến cắn đó làm cớ ăn vạ chứ !"

Lòng Bối Quang Dật như vừa xảy ra một vụ nổ lớn. Cố bán tiên quả nhiên nói không sai, cậu có phải con sâu trong bụng hắn hay không ? Bản thân bày mưu tính kế hèn hạ như vậy lại bị cậu đoán trúng, vừa nể phục vừa mất mặt.

Tình thế như vậy hắn chỉ còn cách cầu cứu trưởng bối, một bên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thanh Vũ, một bên thầm cầu xin 'Bá phụ! Ngài phải giúp cháu lần này mới được ! Bà xã của cháu quá ngạo kiều cháu hết cách rồi chỉ có thể trông cậy vào ngài thôi đóooo !!!'

Không biết là do trời độ hắn hay do Thanh Vũ thực sự có thể đọc được suy nghĩ của Bối Quang Dật mà ông quay đầu nhìn con trai nghiêm giọng nói "Thượng Thẩm! Không được thất lễ !"

Sau đó lại nhìn nhìn người đang đứng cạnh chiếc xe đang đậu ngoài cổng, dáng vẻ chật vật của hắn nhìn có chút ngốc, thật khác với hình tượng tiêu sái soái khí ngày thường. Thanh Vũ thay đổi thái độ thành vui vẻ đón tiếp nói với hắn "Bối thiếu gia mời vào trong, lúc nãy là con trai tôi thất lễ rồi, thật xin lỗi !"

"Không sao đâu ạ, làm phiền cả nhà không đúng lúc như vậy cháu cũng cảm thấy thật ngại quá !" Lời nói cùng với nụ cười xán lạn này của hắn hoàn toàn không hề ăn khớp với nhau.

Cố Mẫn đứng một bên hừ lạnh, trong lòng sớm mắng chửi hắn một trận sau đó cũng không nói gì nữa mà trực tiếp bước vào trong. Nhìn cái tên lưu manh kia ở trước mặt cha mình vờ quân tử thật chướng mắt. 'Sao không đi bầu bạn với em gái trà xanh của anh đi !'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net