Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mấy ngày rồi Trịnh Gia Vân không có liên lạc được với Bối Quang Dật, cô gấp đến phát sốt cứ liên tục gọi điện nhắn tin cho hắn. Tiếc là Bối đại gia không chỉ có một cái điện thoại đó.

Hắn sớm đã bị Cố Mẫn bắt mất hồn làm gì còn tâm trí quan tâm ai khác nữa.

Hôm nay nhờ vào hợp đồng thứ hai Kim Phù dành cho Hoàn Cầu mà Bối Quang Dật hắn có cơ hội được Cố Mẫn đáp ứng cùng mình ra ngoài hẹn hò.

Hắn sớm như người trên mây vui đến nỗi cả ngày cứ hát hò một mình. Cảm giác rất vi diệu, giống như là mối tình đầu vậy, chua chua ngọt ngọt như một viên kẹo chanh thanh mát.

"Anh khi nào thì đến ?" Cố Mẫn sớm chuẩn bị xong tất cả, hôm nay cũng chỉ là ra ngoài cùng Bối Quang Dật ăn bữa tối thôi nên ăn mặc đơn giản áo thun quần jeans và giày thể thao. Đầu tóc cũng không chải keo thẳng tắp như mọi khi.

Dáng vẻ này của cậu rất giống với cao trung sinh, thậm chí mấy cậu nhóc cấp ba hiện tại đem ra so sánh với Cố Mẫn còn có vẻ già dặn hơn. Đây hoàn toàn không phải là dáng vẻ mà một người gần 30 tuổi nên có.

Bối Quang Dật hẹn trước sẽ lái xe đến rước cậu, trên đường đi liên tục nhìn vào kính xe soi xét bản thân đã đủ hoàn mĩ hay chưa, cuối cùng xe vừa tới cửa tiểu khu đã nhìn thấy người kia đứng đó.

Tiểu bảo bối có phải hay không nóng lòng muốn gặp hắn rồi ? Nghĩ đến đây Bối Quang Dật sung sướng nụ cười càng tươi tắn hơn.

Nam nhân sốt sắng nhoài người qua ghế lái phụ mở cửa xe, Cố đại mỹ nhân hừ một tiếng rồi cũng ngồi lên xe.

"Ăn bữa cơm thôi mà anh hoá trang thành cái dạng này thật sự có chút khoa trương đó !" Cố Mẫn bĩu môi nhìn người bên cạnh.

"Vì hôm nay là một ngày quan trọng, anh lần đầu tiên đường đường chính chính cùng em hẹn hò đó !" Hắn vui vẻ đáp lại sự khinh bỉ của cậu.

Bối Quang Dật lúc này mới chuyên tâm nhìn một lượt mỹ nhân đang ngồi cạnh mình. Hôm nay cậu hơi khác lạ, gương mặt vẫn như cũ vô cùng xinh đẹp nhưng khí chất gần như khác xa ngày thường. Hiện tại nhìn cậu như một cậu nhóc mới lớn, mái tóc tuỳ ý trang phục cũng tuỳ tiện nốt nhưng trên người vẫn toả ra một cái gì đó rất thu hút khiến người khác mê muội.

Vốn dĩ Bối Quang Dật cũng không hẳn là cong, hắn cùng lắm cũng chỉ từng chơi bời qua với một đối tượng là nam mà thôi. Lần đó suy cho cùng là đối phương giả nữ, lên tới giường rồi mới biết người kia hoá ra cũng như mình có một tiểu đệ đệ nhưng chuyện đã lỡ rồi, hắn chỉ có thể làm cho xong, sau đó cũng không còn ý nghĩ muốn cùng nam nhân dây dưa qua lại.

Có điều đêm đó khi vừa về nước, ở trong bar gặp người con trai này hắn lập tức bị thu hút, trong đầu có loại suy nghĩ phi thường đường đột 'Người này nhất định phải là của mình !'

"Này ! Biết lái xe hay không ? Nhìn đường cho tôi ! Lão tử sợ chết !!!!!"

Bối Quang Dật bị âm thanh cực đại của Cố Mẫn đánh về hiện thực, giật mình nhìn phía trước hoá ra hắn suýt nữa va vào cột đèn bên vệ đường.

Cố Mẫn lúc này tim đập còn nhanh hơn lúc tối hôm trước nghe thấy bạn trai cũ đòi gặp mặt. Cậu tay nắm chặt lấy cần gạt số muốn dùng sức nhổ cần gạt ra đập vào đầu gã ngốc bên cạnh cho hắn tỉnh lại.

Xe dừng cách vệ đường chỉ chừng nửa mét, cũng may đoạn đường lúc này cũng khá vắng người, bằng không nói không chừng đã xảy ra tai nạn rồi.

"Cậu mẹ nó xuống xe, đổi chỗ ! Ngồi ngốc ra đó muốn ăn đấm không !" Cố Mẫn tức giận văng tục, người phụ nữ trung niên đi bên vệ đường nhịn không được chăm chăm nhìn cậu. Nghĩ rằng giới trẻ ngày nay mở miệng là văng tục thật đáng sợ.

Bối Quang Dật nghe thấy người kia lớn tiếng với mình cũng có chút không hài lòng, chân mày khẽ chau lại. Mặc dù hắn làm sai nhưng cậu không thể lần nào cũng nặng lời như vậy.
"Em làm gì hung dữ vậy ! Anh cũng không phải cố ý !"

Cố Mẫn nhướn mày nhìn hắn, vừa định mở miệng tiếp tục mắng thì người đối diện đột nhiên thay đổi thái độ vô cùng phối hợp "Được rồi, anh xin lỗi, em giúp anh lái xe có được không ! Bã xã đừng giận nữa mà !"

Bối Quang Dật cuối cùng vẫn là chọn biện pháp hèn hạ một chút. Hắn không muốn chọc giận bà xã thêm nữa, sợ cậu đổi ý đòi về.

Người đàn ông gần 30 tuổi chững chạc tự nhủ không nên chấp vặt với trẻ con, cố kìm xuống cơn tức giận bước xuống xe đánh vòng sang ghế lái.

Chiếc xe thể thao phóng như bay, dáng vẻ lái xe vô cùng chuyên tâm của Cố Mẫn lại khiến Bối Quang Dật càng thêm mê mẩn. Hắn nhìn không chớp mắt, nhìn đến một bên mặt của cậu nóng ran lên như muốn thủng một lỗ.

Cuối cùng cũng đến nơi, Cố Mẫn hung dữ liếc nhìn người vẫn đang say mê nhìn mình "Nhìn đủ chưa ?"

Hắn cười vui vẻ trả lời "Chưa đủ ! Không bao giờ đủ !"

Cậu nhếch môi cười như không cười hướng mắt nhìn ra phía xa xa cách đó tầm 3-4 mét trong bãi giữ xe sau đó nói với Bối Quang Dật "Nhìn tôi không bằng nhìn em gái xinh đẹp của anh một cái !"

Bối Quang Dật không hiểu gì nhìn theo hướng cậu đang nhìn thì phát hiện Trịnh Gia Vân cũng trùng hợp xuất hiện ở đây. Hắn hơi mất tự nhiên giành lấy chìa khoá xe "Chúng ta đi chỗ khác !"

Cố Mẫn cười nham hiểm "Ấy ! Tại sao lại phải đi chỗ khác ? Không phải anh đã đặt chỗ rồi hay sao ? Giờ cũng muộn rồi, tôi đói! Muốn ăn ở nhà hàng này !"

Nhìn vẻ mặt do dự của hắn, cậu trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng bên ngoài vẫn là tỏ ra cao lãnh tiếp tục châm dầu vào lửa "Hay là anh và em gái thân yêu làm ra chuyện đẹp đẽ gì sợ tôi phát hiện ?"

"Anh không có ! Anh... anh chỉ sợ Gia Vân làm phiền em, em không phải không thích em ấy hay sao ?" Hắn phiền muộn trả lời.

Không sao cả, vừa may Cố đại mỹ nhân cậu đang buồn chán, lại chơi đùa một chút với ả trà xanh kia cũng không tệ, lần trước còn chưa chỉnh cô ta ra trò, lần này nhất định không để lỡ cơ hội "Tôi thấy là anh có tật giật mình. Không biết, bổn thiếu gia tối nay nhất định phải ăn tối ở đây !"

Bối Quang Dật cũng hết cách, đành nghe theo lời bà xã đi theo sau lưng Cố Mẫn đi vào trong thang máy.

Vừa tới sảnh nhà hàng liền đụng mặt Trịnh Gia Vân.

Cô là do gặn hỏi trợ lý thân cận của Bối Quang Dật mới biết hắn tối nay có đặt bàn ở nhà hàng này mà đến tìm, bất quá do cô không kịp đặt bàn nên phải xếp hàng, vừa may đến không lâu đã gặp được hắn.

"Dật ca ca ! Thật trùng hợp quá, anh cũng đến đây dùng bữa tối sao !" Trịnh Gia Vân vừa nói vừa đi như chạy đến chỗ hai người bọn họ. Ánh mắt một mực hướng về Bối Quang Dật mà không thèm để ý đến cậu.

Hắn còn định đáp lời cô nhưng một giây trước đó bị Cố Mẫn quay đầu trừng một cái, lời chưa nói đành nuốt xuống bụng, chỉ im lặng gật đầu với cô như là câu trả lời.

Cố Mẫn lại khác, cậu bày ra bộ dáng thân thiết nhưng cố tình giữ lấy tay Trịnh Gia Vân trước khi cô có thể ôm lấy cánh tay hắn.

Cậu môi mỉm cười nhưng trong mắt là sự chán ghét cùng cực nhìn đến chỗ Trịnh trà xanh "Trịnh tiểu thư thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi !"

Trịnh Gia Vân đối với cậu thay đổi hoàn toàn thái độ, địch ý toả ra bao vây lấy Cố Mẫn, tuy nhiên vẫn là giọng nói chát chúa khó nghe thường ngày vang lên làm cậu thực sự rất đau đầu "Đúng vậy thật khéo quá, vốn nghĩ gặp được Dật ca ca là đủ rồi không ngờ may mắn Cố thiếu gia cũng có mặt !"

'Haha, tốt lắm ! Dựa vào oắt con như cô muốn đấu với tôi ? Nằm mơ thêm trăm lần nữa !' Cố Mẫn cười lạnh không nói gì, trực tiếp lướt qua Trịnh Gia Vân như vừa tránh khỏi cục đá to ngáng đường.

Bối Quang Dật đương nhiên cũng không dám nhiều lời chỉ gỏn gọn nói một câu với cô "Bọn anh vào trong trước !" Sau đó cùng với Cố Mẫn vào trong

Cái quái gì ? Cô có chút không dám tin nhìn theo bóng lưng của hai người họ. Cố Mẫn là cái thá gì chứ ? Dựa vào đâu muốn giành Dật ca ca của cô. Rồi có một ngày cậu cũng sẽ như những người tình trước của hắn. Từng chút từng chút một bị hắn ruồng bỏ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net