Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Mẫn bắt đầu một ngày mới bằng việc đọc hơn chục tin nhắn từ Bối Quang Dật, cái người này mặc dù công việc có bao nhiêu bận rộn vẫn không quên nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời sẽ gọi điện thoại tới khi nào cậu trả lời mới thôi.

Mặc dù hắn phiền phức như vậy, nhưng cậu đã sớm quen với việc này nên thấy cũng không tồi. Bọn họ giống như mấy đứa nhóc cấp ba mới lần đầu biết yêu, cả ngày nhắn tin qua lại rồi cười tủm tỉm. Cố Mẫn có lúc nhớ tới lúc đầu mình có bao nhiêu kiên quyết muốn một chân đá bay ôn thần đeo bám Bối Quang Dật, cũng may lúc đó hắn không có bỏ cuộc.

"Bảo bối, em hôm nay có thời gian không ? Tới chỗ anh một lúc. Là về việc hợp tác của Kim Phù và Hoàn Cầu !"Bối Quang Dật nói chuyện với cậu luôn là dùng một loại ngữ khí đặc biệt ôn nhu, hắn một tay cầm điện thoại, một tay ôm bó hoa lớn chuẩn bị cho Cố Mẫn để trong văn phòng.

Cố mỹ nhân suy nghĩ một hồi, giống như người kia có thể xuyên qua điện thoại nhìn thấy mình, cậu gật gật đầu "Được, anh cứ gửi địa chỉ và thời gian cho tôi !"

Bối Quang Dật vốn dĩ còn phải xử lý một số công việc khác, mười lăm phút nữa còn phải họp cổ đông, ấy vậy mà vừa nghe thấy tiếng cậu liền muốn chạy đến Hoàn Cầu nhìn bảo bối một cái "Anh tới rước em có được không ?"

"Bối đại thiếu gia, anh cho tôi xin đi. Cả ngày chạy tới chỗ tôi làm gì ? Người ta không biết còn tưởng chúng ta đang mờ ám cái gì đó !" Cố Mẫn mắt trợn trắng thở dài. Không cần biết hắn muốn tới đây vì lý do gì, chỉ cần biết hắn cứ tới lui trong công ty, người khác sẽ lời ra tiếng vào. Cậu trước nay đời tư và công việc luôn phân minh, để cho hắn tới một lần hai lần đã là quá lắm rồi.

Hắn trong lòng hừ một tiếng nghĩ thầm 'Chúng ta vốn dĩ là đang có quan hệ yêu đương mà, anh cũng không ngại cho tất cả mọi người biết đâu !'

Lúc này đây, Cố Mẫn có thể nghe thấy được sự thất vọng trong thanh âm của hắn, rất rõ ràng "Vậy chút nữa trợ lý của anh sẽ gửi cho em thông tin. Anh phải đi họp rồi, em tới nơi phải nói với anh ngay đó !"

"Ừm, tạm biệt !"

Bối Quang Dật không nỡ cúp máy, chờ đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút rồi mới cất điện thoại vào túi. Vừa đúng lúc Phan Bác Quân gõ cửa bước vào phòng nói gì đó, chân mày hắn bất giác chau lại "Nói với cô ta tôi không có thời gian ! Còn có đem địa chỉ công ty gửi đến chỗ Ái tổng của Hoàn Cầu, về thời gian cậu tính toán một chút... Khi cuộc họp cổ đông kết thúc !"


Phan Bác Quân gật đầu không nói gì mà trực tiếp đi ra ngoài xử lý những thứ hắn dặn dò. Địa chỉ công ty và thời gian rất nhanh đã được gửi tới chỗ Cố Mẫn. Có điều cái người  tên Liêu Nhã Tuyên kia có chút khó đối phó. Cô căn bản không cần mặt mũi, làm loạn ở đại sảnh. Mặc kệ thế nào kiên quyết đòi đến gặp Bối Quang Dật. 

Trợ lý nói hắn không có thời gian, cô liền nói sẽ chờ, chờ bao lâu không thành vấn đề. Thậm chí chờ đến ngày mai, cô không tin hắn không ra khỏi công ty. Nếu cô đã như vậy, Phan Bác Quân cũng không làm khó dễ, dù sao cô cũng chỉ là một đứa con gái chân yếu tay mềm, chỉ cần không để ý đến không chừng sẽ tự mình bỏ cuộc.

Đương nhiên, cho tới khi Cố Mẫn tới Kim Phù vẫn nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ăn mặc có chút khoa trương ngồi ở bàn chờ bên cạnh quầy tiếp tân.

Cậu đương nhiên không quan tâm việc của người khác, trực tiếp hướng về phía nhân viên đứng trong quầy báo hẹn với tổng tài của họ, đồng thời nói ra tên của mình.

Liêu Nhã Tuyên ngồi gần đó vừa nghe thấy nhắc đến tổng tài tai liền vểnh lên nghe ngóng. Vừa đúng lúc nghe tới hai chữ Bối tổng mắt bỗng rực lên một cái, có điều cô vẫn giả vờ ngồi yên bất động.

Rất nhanh, người của Bối Quang Dật đã xuống tới tầng trệt đưa Cố Mẫn tới phòng làm việc của Bối Quang Dật. 

Khi toàn bộ đều rời khỏi, phòng làm việc chỉ còn hai người bọn họ. Bối Quang Dật mới lột bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng cước bộ tăng tốc tới cạnh Cố Mẫn đòi hôn hôn.

Cố Mẫn giả vờ ra vẻ nghiêm nghị đẩy gương mặt đang cận kề mặt mình của Bối Quang Dật ra xa"Nghiêm túc một chút, tôi hôm nay tới không phải để chơi trò ôm ôm hôn hôn với anh !"

Người kia giả ngốc dùng lực ép môi tới bên má của cậu hôn một cái mới hài lòng cười hề hề "Em nếu không cho anh hôn một cái chỉ sợ anh không có tinh thần đàm phán hợp đồng với em !"

Cố Mẫn không phải không biết căn bệnh thần kinh của người kia, có điều cậu không ngờ hắn đã nặng tới mức này, trong lòng thực ra cũng cảm thấy vui vẻ chứ không ác cảm  như ban đầu. Nếu là lúc trước hắn làm ra động tác này chỉ sợ sớm đã ăn vài cái tát của cậu.

Bối Quang Dật lúc này hiếm hoi có được mấy phút nghiêm túc, bày ra một bộ dáng thương nhân chững chạc, lúc hắn lấy hợp đồng trong túi văn kiện ra còn nghiêm túc tự mình kiểm tra một lần nữa, sau đó có vài điều quan trọng cũng nhấn mạnh một lượt với Cố Mẫn, hắn hỏi cậu có muốn sửa đổi chỗ nào hay không. 

Thú thật Cố Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy Bối Quang Dật nghiêm túc như vậy, hình như bộ dạng này của hắn đẹp trai và thú hút hơn mọi ngày gấp mấy chục lần. Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy nhịp tim của mình có chút bất thường.

"Em đỏ mặt cái gì ? Có gì không tiện nói ra sao ?" Bối Quang Dật vừa phổ biến một lượt điều khoản trong hợp đồng, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt Cố Mẫn ửng đỏ, mắt đang chăm chút nhìn mình.

Cố Mẫn biết bản thân thất thố, ngại ngùng gãi gãi mũi "Không... Không có, anh tiếp tục đi !"

"Anh nói xong rồi..." Bối Quang Dật nhìn cậu chớp chớp mắt, lại trở về dáng vẻ trung khuyển thường ngày "Em rốt cục làm sao vậy ? Nãy giờ anh nói gì em hoàn toàn không nghe thấy sao ?"


Cậu lắc đầu "À ừm... Để tôi xem..." Dứt lời nhận lấy xấp giấy trên tay đối phương đọc qua một lượt.

"Bảo bối ! Chúng ta tí nữa ký xong hợp đồng đi ăn gì đó đi, anh có chút đói !"

"..."

"Bà xã, hay em nói chúng ta nên ăn món âu hay món á ?"

"..."

"Em..."

"Ồn chết được !" Cố Mẫn bất giác nói ra một câu, nói xong ngước mắt nhìn Bối Quang Dật đang bày ra bộ dáng ủy khuất, cậu thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Bối Quang Dật không có nói thêm nữa, im lặng ngồi xem điện thoại, tin nhắn của trợ lý Phan lúc nãy gửi tới nói về việc của Liêu Nhã Tuyên, hắn không có quan tâm lắm cũng không nhấp vào xem mà trực tiếp thoát ra nhấp vào ứng dụng cổ phiếu xem một chút.

Cố Mẫn rốt cục đem hợp đồng xem qua một lượt rồi trực tiếp ký vào. Dù sao thì người kia cũng là Bối Quang Dật, có vấn đề gì cũng dễ giải quyết rất nhiều lần. Cả hai cứ như vậy bàn xong việc chính liền quyết định đi ăn trưa ở nhà hàng món Quảng Đông ở gần công ty hắn.

Lúc xuống đến đại sảnh, Cố Mẫn lại nhìn thấy cô gái lúc nãy, hắn có chút bất ngờ nhưng vẫn là đi lướt qua. Có điều người kia hình như có động tĩnh rồi. Cô đầy tự tin đi tới gần cậu, Cố Mẫn còn đang suy nghĩ là chuyện gì, Liêu Nhã Tuyên tuyệt nhiên đi tới chặn trước mặt người đang đi bên cạnh cậu - Bối Quang Dật...

"Quang Dật, đã lâu không gặp !" Nói xong cô còn đưa tay muốn bắt tay hắn.

Cố Mẫn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt hướng đến chỗ hắn giống như đang chờ đợi một vở kịch hay sắp bắt đầu. Cậu nhìn thấy được sắc mặt hắn rất nhanh đã thay đổi vô cùng mất hứng, bản thân cũng im lặng khẽ nhích ra xa một chút để bọn họ có đất diễn với nhau.

"Cô tới đây làm gì ?" Bối Quang Dật bày ra một bộ dạng chán ghét mà Cố Mẫn trước nay chưa từng thấy qua.

Liêu Nhã Tuyên bày ra gương mặt đáng thương đi tới gần hắn hơn, muốn lợi dụng cơ hội nép vào người hắn rồi giả vờ té ngã liền có thể được hắn ôm vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng như lông tơ cất lên khiến cậu nổi da ga "Nghe nói anh vừa từ nước ngoài về, em muốn nhìn anh một cái cũng thực khó khăn. Bọn họ nói anh rất bận... Điện thoại gọi cho anh cũng gọi không thông !"

Bối Quang Dật trong ánh mắt đem theo một tia bối rối nhìn Cố Mẫn đang đứng gần đó chăm chú quan sát, giọng nói lại trở nên kiên định thêm vài phần "Tôi thực sự rất bận, nếu không có gì quan trọng... Thất lễ không ở lại bồi cô được nữa !"

"Thực ra thì... Ngày họp lớp cấp 3 của chúng ta cũng sắp tới, không biết anh có..." Không chờ cô nói hết câu, Bối Quang Dật mất nhẫn nại trực tiếp cự tuyệt, nhưng khi hắn vừa nói ra một chữ không, Cố Mẫn lại lên tiếng "Không tồi nha !"

Liêu Nhã Tuyên quay đầu có chút khó chịu nhìn gã người ngoài kia cư nhiên xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ, đầu mày khẽ chau lại, rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc quay lại nhìn Bối Quang Dật, hắn lại đưa mắt nhìn cậu, Cố Mẫn nhịn không được nở nụ cười, mày khẽ nhướn lên bảo hắn nhanh đồng ý. Kịch này cậu còn muốn xem thêm vài tập nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net