Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh vì sao hành động như vậy ?" Cố Mẫn một bên bám lấy cổ người kia vừa hỏi.

Bối Quang Dật cảm nhận mình giống như bị quỷ nhập, tự dưng nổi điên kéo người vào phòng vệ sinh, sau đó còn vô liêm sĩ mà cứng. Có chút mất mặt, hắn vòng vo "Còn không phải tên kia là kẻ xấu hay sao ?"

"Anh dựa vào đâu biết người ta xấu ?" Cố Mẫn nhếch môi cười trêu chọc.

Hắn nhướn mày thản nhiên"Nhìn hắn không có điểm nào là người đàng hoàng!"

Cậu chuyển thân ngồi trên đùi hắn, chờ lúc nam nhân không đề phòng nhẹ cắn lên chóp mũi hắn, cậu khúc khích cười "Vậy anh có phải người xấu không ?"

"Phải thử mới biết !" Vừa dứt câu hắn liền phát huy bản năng của nam nhân, giống như dã thú cắn xé con mồi, từng tấc từng tấc trên da thịt cậu đều được hắn tỉ mỉ nhâm nhi.

Vô tình bị chạm trúng điểm nhạy cảm trước ngực, Cố Mẫn vội che miệng mình lại để thanh âm phát ra không quá to, nếu không sẽ bị người bên ngoài phát hiện "Đừng ... ở chỗ... đó ! Dừng...dừng lại !"

Bối Quang Dật xấu xa cố tình đưa tay vuốt ve nơi kia, càng gợi lên dục vọng của cậu, khoé miệng hé ra thở dốc kèm theo câu hỏi giống như khẳng định "Điểm này sao ? Em lẽ nào thực sự muốn tôi dừng lại ?"

Bị chơi đùa đến hít thở không thông, cậu rốt cục hạ quyết tâm phải đảo ngược tình thế, đem kỹ thuật thượng thừa của mình đi xâm lược đối phương.

Leo xuống khỏi đùi hắn, Cố Mẫn đưa tay vội cởi ra được mấy lớp từ quần ngoài đến nội khố, rốt cục gặp được tiểu Dật, màn chào hỏi đầy sắc tình làm cho hắn không dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mất một màn phi thường đặc sắc này.

Gương mặt cậu ửng đỏ, khoé môi cong cong, chiếc miệng nhỏ ngậm lấy cự vật to lớn liên tục nuốt vào phun ra thật sự quá mê người.

Không rõ trong đầu hắn từ khi nào đã đặt ra câu hỏi "Mẫn ! Em... em đã từng làm chuyện này với bao nhiêu người ?"

Không xong ! Tại sao hắn lại hỏi câu này chứ !!! Rõ ràng cậu ấy là người rất phóng khoáng, hỏi như vậy vừa làm người ta mất hứng vừa làm bản thân mất mặt.

Cố Mẫn quả nhiên không có trả lời câu hỏi của hắn mà cố ý nói tránh sang chuyện khác "Đừng nghĩ nhiều quá, nếu hôm nay đã có duyên gặp lại nhau chúng ta cũng phải tận hưởng một chút !"

Đích thân mình đưa tay mò mẫm xuống phía dưới chậm rãi khai mở huyệt động nhỏ, thế nhưng Cố Mẫn vẫn kìm không được đôi mày thanh tú khẽ chau lại, môi phun ra mấy tiếng rên rỉ khiến người nghe qua không khỏi động lòng.

Bối Quang Dật không phải thần tiên, hắn cũng có dục vọng và ngay lúc này đây dục vọng nơi hắn đang trỗi dậy vô cùng mãnh liệt.

Trực tiếp đem người kia đứng dậy ngồi lên bệ rửa tay riêng trong phòng vệ sinh nhỏ, lật ngừoi cậu lại để tiểu huyệt xinh đẹp bày ra trước mắt mình, dùng phân thân cọ xát một chút mới chầm chậm tiến vào.

Hắn thực sự không nỡ ăn quá nhanh đoá hoa yêu tuyệt mỹ này, có điểm tiếc nuối, nếu như cậu ấy có thể là của hắn thì tốt biết mấy.

"Mẫn ! Là của tôi .... là của tôi... có được không ?!"

Cố Mẫn quay đầu, gương mặt ửng đỏ tràn ngập sắc tình, rốt cục vẫn là nén xuống khoái cảm đang chạy dọc khắp cơ thể "Không... kh... không thể ! Tôi... ưm ~~~" chưa dứt câu lại bị nam nhân hưng phấn đem phân thân thúc vào tận sâu bên trong.

Bối Quang Dật hắn chưa từng bị người từ chối, hiện tại có điểm mất hứng nhưng hắn kỳ thực muốn chiếm hữu yêu tinh xinh đẹp đang ra sức quấn lấy thân dưới của mình này.

Nội liễm co rút, Cố Mẫn rốt cục chịu không nổi đành ngượng ngùng van xin "Nhanh ~ cầu anh... nhanh hơn ... một một chút ~~~"

Lợi dụng điểm này, hắn đưa tay vuốt ve thân thể cậu càng thêm mê say, một mực muốn kích thích khoái cảm của cậu đạt đến mức cao nhất, sau đó lấy nó uy hiếp cậu.

Tốc độ tiến nhập bị hắn kìm hãm lại cực kỳ chậm, gặm nhắm vành tai ửng đỏ của người dứoi thân, Bối Quang Dật như tên vô lại khẽ cười "Bảo bối ! Mau nói... em có đồng ý hay không ... Thuộc về anh..."

Cậu vẫn là câu nói cũ "Xin anh... nhanh hơn.... nhanh hơn ..." đại khái trong đầu đã trống rỗng, cậu cái gì cũng không nghĩ, đều đã bị cảm giác tê dại như điện giật xâm chiếm, môi chỉ còn biết van xin.

Hắn cũng dường như chịu không nổi loại hấp dẫn này, cứ như vậy bị cậu dắt mũi, chuyện kết giao lâu dài tạm thời bỏ qua một bên, cái gì cũng cần thời gian, hắn như vậy có phải là quá gấp rút rồi không ?!

Không kìm nén bản thân nữa, hắn buông thả đem mình chôn chặt vào cơ thể cậu, đầu lưỡi tiến nhập khoang miệng đối phương, chẳng mấy chốc hoà vào nhau? Dòng nhiệt hoả quấn lấy hông hắn hiện tại chính là đôi chân ấm áp lại mềm mại thon dài của cậu.

Là cái gì đã tạo ra một Cố Mẫn hoàn mỹ như vậy, thật tạ ơn duyên số để cho hắn gặp được cậu.

"Mẫn, em thật đẹp !" Nói ra suy nghĩ trong đầu hắn cũng bất ngờ, trước nay hắn chưa từng khen ngợi bất kỳ ai một cách trực tiếp như vậy.

Nghe được mấy lời này, lại cộng thêm hành động ve vãn đầy ôn nhu của Bối Quang Dật, Cố Mẫn khác với loại khí thế thành thục thường ngày, toàn thân đỏ ửng co rúc người vào lòng hắn, thoạt nhìn giống như chú thỏ nhỏ muốn được người thương yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net