Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả sử từ trên trời rơi xuống một gã thần kinh cứ lẽo đẽo đi theo mình, bạn sẽ làm gì ? Riêng nhân vật chính của chúng ta - Cố tiên sinh đây muốn đem kẻ phiền phức đó trước tiên đánh cho hả giận, sau đó băm nhỏ hắn ra, ném xuống biển nuôi cá.

Tiếc rằng những chuyện do bản thân tự tưởng tượng ra luôn luôn rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, hiện thực chính cậu mới là người bị cái tên kia ép tới toàn bộ máu đều dồn tới não.

"Ngưng luyên thuyên đi có được không ?" Cố Mẫn phiền muốn chết, chán ghét liếc nhìn Bối Quang Dật đang nói không ngừng ở bên cạnh.

Hắn vẫn cười vô cùng sáng lạn "Đây cũng chỉ là quan tâm em mà thôi !"

Cố ý lấy đại cái cớ cho hắn ngậm miệng lại, Cố Mẫn trực tiếp ra chỉ thị "Chú ý lái xe, tôi sợ chết !"

Không ngờ Bối Quang Dật còn vui vẻ hơn, tự hào cười lớn nói "Đừng lo, anh dù sao cũng có kinh nghiệm lái xe gần 10 năm rồi đó !"

Cậu hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ 'Hình như cậu năm nay 24 tuổi nhỉ, ngày trước lái xe trái phép sao !' nhưng ngoài mặt lại chỉ nói một câu "Im miệng cho tôi !"

Đáng lẽ ra ngay từ đầu cậu phải biết được đây mới chính là phương pháp hữu hiệu nhất, một câu vừa nói ra cộng với vẻ mặt cực kỳ cực kỳ khó chịu, Cố Miễn chính thức khiến cho Bối Quang Dật muốn nói cũng không dám nói.

Đoạn đường về nhà hôm nay thực sự quá dài, ngồi trên chiếc xe thể thao phân khối lớn của hắn mà lòng cậu cứ phiền muộn mãi, trong thực tế chiếc xe đang phóng như điên trên đường cao tốc, vậy mà đi mãi đi mãi vẫn chưa tới nhà để được thoát khỏi con người không bình thường kia.


Đúng là ra ngoài không xem ngày mới xui xẻo như vậy, khi không lại bị một tên chỉ mới cùng mình lên giường 2 lần tới dây dưa, cậu cơ bản còn chưa chơi bời được gì sau mấy ngày bù đầu với công tác mà ???

Đáng chết hơn nữa chính là hắn mạnh hơn cậu, và hắn dùng sức mạnh đó ép cậu đưa mình tới chỗ cậu với lý do 'Biết chỗ ở để sau này khi tôi muốn liền có thể tìm em !'

Xe cậu phải để lại bãi đỗ của quán rượu bởi vì 'Để em ngồi được lên xe rồi em nhất định chạy mất !'

Không phải khoa trương, Cố Mẫn vô cùng vô cùng muốn cho tên điên này mấy đấm, đánh đến khi hắn tỉnh táo lại, không tái làm phiền cậu nữa mới thôi.


"Này ! Em đang nghĩ gì vậy ?"

"Hả ? Tại sao dừng xe ?"

"..." Hắn nhìn cậu đến ngốc ra, không biết nên trả lời cái gì, dáng vẻ thơ thẩn suy nghĩ của Cố Mẫn ai biết được lại xinh đẹp đến vậy.

Nhìn ra cửa sổ xe, cậu gật gật đầu "Ờ... Tới rồi, tạm biệt !"

Cửa xe vẫn như cũ bị khóa, điều này chứng tỏ ....

Hắn biết người này không thích mình bám theo cậu nên tốt nhất nói thẳng vào vấn đề "Không mời anh vào nhà uống cốc nước sao ?"

Có quỷ mới muốn mời hắn vào nhà uống nước, trên mặt hắn rõ ràng hiện một chữ 'SẮC' to đùng, người mù chữ cũng nhìn được ra "Thần kinh sao ! Anh đừng có quá đáng !"

"Vậy..." chưa kịp dứt lời, điện thoại trong ngăn xe đã vang lên, hắn chau mày nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, thật phiền muốn chết mà !

"Con trai ! Con mau về nhà a ! Ha ha ha !" Bối Tường Uy giọng nói giống như say rượu, vừa nói vừa cười dường như gặp chuyện gì đó rất vui vẻ.

Bối Quang Dật khẽ thở dài, nhìn người đang tức giận ngồi bên cạnh, một mặt hỏi "Ba, con đang rất bận !"

Vừa nghe câu này, Cố Mẫn lập tức nhếch môi cười khinh bỉ, khẽ buông ra một câu "Bận thì mau đi giải quyết đi !"

Hắn nhanh nhẹn đưa tay lên che miệng cậu, đôi mày kiếm sắc xảo chau lại.

Người gọi tới có lẽ đã nói chuyện gì đó vô cùng quan trọng, hắn nghe tới hắc tuyến đầy mặt, nặng nề buông một câu "Được ! Chờ một chút con sẽ về !"


Cũng không rõ tại sao mình lại bị tên này áp chế, giật mình nhớ ra 'Mình cũng là một đại nhân vật nha !!!'

Vì nghĩ như vậy nên Cố Mẫn đột nhiên khí thế trở nên cường hãn, mặt lạnh hơn băng ở bắc cực nói "Mở cửa xe !"

Bối Quang Dật do có chuyện gấp định quay về nên cũng thôi không đùa giỡn nữa "Vào nhà đi, xong việc anh sẽ tới tìm em sau, nhớ đừng trốn đấy !"

Nhìn chiếc xe lao đi trong đêm tối, cậu thở dài một hơi, cũng may chỗ này cậu cũng không thường xuyên ghé tới.

"Tiểu tử thối ! Tới nhà ở đường YY của tao chút đi !"

"Làm gì ?"

"Hôm nay tao xui xẻo dẫm phải phân chó, tiện đường ghé sang đó rửa chân ! Tóm lại mau tới đây, bằng không tao nói cho cha mày biết mấy chuyện xấu của mày !"

Một người bạn nào đó của Cố Mẫn bị gọi đến trong đêm vì mấy lý do nhảm nhí này quấy rối thật sự không biết nói gì thêm "Xe mày để bán sắt vụn à ?"

"Có bán sắt vụn hay không để tao đi hỏi cha mày định giá ! Tạm biệt !" Thật sự không giở ra chút thủ đoạn thì cái gì cũng không thể thành công, cũng may có được mấy chuyện xấu của lão bạn già làm tín vật.

Người nào đó xui xẻo đến thiếu chút nữa đã chửi thề, gã nói lớn câu "Chờ chút đi thằng khốn !"

sau đó hậm hực tắt máy.

Điện thoại vừa ngắt kết nối, định cho lại vào túi, đột nhiên cậu lại nhận được tin nhắn của mẹ.

"Con trai ! Mau lái xe đến số nhà HZ đường YA đi, có chút việc quan trọng cần sự có mặt của con !" nghe giọng nói của bà thì có lẽ đây là việc rất gấp.

Có chút phiền nhưng cậu vẫn phải hỏi rõ lại một lần nữa "Là chuyện gì vậy ?"

"Em gái của con hôm nay tới nhà chồng tương lai của nó ra mắt, bất quá ba con lại muốn bàn chuyện làm ăn, kết quả... vẫn là cần đến giám đốc điều hành là con đây đến giám định vấn đề a !"

Đúng là bệnh nghề nghiệp "Ông ấy đi đâu mà không bàn đến chuyện làm ăn... Con đang bận, chờ sáng mai đến công ty hẵn nói. Cũng khuya rồi ba mẹ nên đưa em gái con về đi, làm phiền gia đình người khác đến khuya như vậy !"

"Không được, con nhất định phải tới, còn có chúng ta lỡ gọi con rể tương lai về rồi, nên con cũng phải tới !"

"Cái gì mà gọi nó về  rồi, hôm nay Thuần Thuần tới ra mắt nhà bên đó nó lại không có ở nhà, chả tôn trọng gì cả !!! À còn nữa... mẹ đang vô lý cái gì vậy !!! Rõ ràng là Thuần Thuần ra mắt, nào có phải con ! Kéo cả nhà tới đó ăn vạ à ???"nói dông nói dài suýt nữa quên mất vấn đề chính.

Đầu dây bên kia có vẻ đang rất ồn ào, đột nhiên im lặng một lúc, sau đó cậu nghe tiếng mẹ mình

gọi "Ông nói chuyện với nó đi ! Con với cái thực sự nói chẳng lúc nào nó chịu nghe !"

Ái Tân Giác La Thanh Vũ vừa nhận lấy điện thoại, đầu dây bên này đã vội nói "Được rồi ! Cho con 30 phút được chứ !"

"Ừm ! Tốt lắm mọi người đang chờ con đây !" Ông biết đứa con này ngại mình nói một hồi đem nó vây trong một mớ vấn đề lộn xộn nên chọn cách đầu hàng, cũng không tệ lắm, ít nhất biết được tính khí của phụ huynh.

Lộ Hướng Quyền vô tội ngái ngủ lái xe tới, nhìn thấy sắc mặt của bạn mình không tốt lắm liền nói "Này ! Tao không có chọc mày nổi giận nên bí mật của tao mày phải giữ cho kỹ đó !"

"Mau lái xe đi ! Tao sắp phiền chết rồi đây này !"

Bối Quang Dật cho xe vào gara, tâm trạng đang cực kỳ tệ, đáng lẽ hắn hiện tại đang ôm được mỹ nhân trong tay rồi, không nghĩ tới ... aish ~

"Chào ..." Vừa bước vào phòng khách, hắn giật mình khựng lại mấy giây "Đây là..."

"Đây là ba vị khách quý nhà Ái Tân, hôm nay đến chủ yếu để nói về chuyện của con và lệnh tiểu thư đây! Mọi người đã đến lâu rồi và nói là nếu con bận thì không cần trở về, chỉ là cha mẹ thấy như vậy là quá thất lễ !" Thục Ái cười đến sáng lạn, trang trọng châm thêm ít trà vào tách của hai vị trưởng bối nhà gái.

Nếu là thường ngày, hắn có lẽ đã bạo phát tính xấu, nhưng trong trường hợp này hình như có gì đó không đúng lắm. Ba gương mặt của nhà gái... Quả nhiên nhìn rất quen mắt. Lại nói vị tiểu thư nhà này, xinh đẹp như búp bê, nét cười có điểm giống với ai đó mà hắn đã từng gặp, nhưng đó là ai nhỉ ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net