Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng Thúy Vân nàng cũng khỏe lại, vẻ mặt hồng nhuận. Hết bệnh rồi, đồng nghĩa với chuyện phải đến chỗ của mấy vị phu tử, tiếp tục học cầm kỳ thi họa linh tinh vài thứ. Trước kia thì không sao, hiện tại, mỗi lần nhớ tới việc mình đã từng dùng những ngón nghề này để kiếm tiền ở tửu lâu, Thúy Vân có chút thành kiến.

Nàng chạm nhẹ vào dây đàn, dây mỏng khẽ rung lên, thanh âm thánh thót. Đúng là cây đàn trước kia của nàng, không sai vào đâu được! Loại gỗ này khá quý nên giá trị cũng rất cao, trong thời điểm nghèo khó, chính tay nàng đã đem nó bán vào tiệm cầm đồ mất rồi, từ đó về sau nàng cũng không dùng nữa, thậm chí ngay cả khi biểu diễn trong khách điếm để tìm kế sinh nhai cũng chỉ sử dụng loại đàn bình thường. Bỗng nhiên nhìn thấy lại, trong lồng ngực dâng lên cảm giác khá bồi hồi khó tả.

Thúy Kiều thấy Thúy Vân thừ người ra lại hiểu nhầm, nghĩ rằng Thúy Vân đã không tập luyện một thời gian nên bây giờ đang bỡ ngỡ, bèn an ủi: "Muội đừng lo, đàn một chút sẽ quen tay lại thôi!"

Thúy Vân khẽ "vâng" một tiếng, ánh mắt vẫn tập trung chuyên chú quan sát dây đàn.

Đại tỉ Vương Thúy Kiều của nàng từ nhỏ đã sớm được tiếp cận với những thứ này nên thứ gì cũng thông thạo, chưa mười lăm tiếng lăm đã lan xa khắp vùng, ai ai cũng gọi là kì nữ. Trước kia có đôi khi nàng cũng khá ghen tị cùng đại tỉ nhưng bây giờ ngẫm lại, tài hoa để làm gì? Nhìn thấy người phụ nữ trung niên thường hay đứng sau lưng trượng phu nhà mình bán màn thầu trên phố, trong lòng Thúy Vân cảm thấy có chút ngọt ngào cùng chua xót. Người phụ nhân kia, sắc không có, tài cũng không, thế nhưng cô ấy lại có một gia đình, còn Thúy Vân cùng Thúy Kiều, rõ ràng đều có tài có sắc, cuối cùng cả hai đều mang hai bàn tay trắng cùng trái tim vỡ vụn. Cái gì cũng không có.

Vị phu tử thấy Thúy Vân thất thần thì "e hèm" vài tiếng nhắc nhỡ, sau đó đến trước mặt nàng, hỏi: "Nhị tiểu thư, có gì không ổn ư?"

Thúy Vân hoàn hồn, vội lắc đầu, tay tiếp tục đàn theo giai điệu khi nãy. Khi nàng đàn, vẫn nghe ra chỗ sai, tuy nhiên lỗi không trầm trọng lắm nên phu tử cũng chỉ khẽ gật gù, để yên cho nàng thử. Không tính là xuất sắc nhưng cũng tốt hơn rất nhiều người. Chẳng qua, nếu đặt Thúy Vân bên cạnh Thúy Kiều để so sánh, tự nhiên Thúy Vân sẽ bị lu mờ đi. Thúy Kiều vừa nghe đã có thể gảy lại một khúc y hệt như vậy, thậm chí còn có thể tức cảnh sinh tình, đẩy hết tâm tư tình cảm của mình vào khúc nhạc ấy, khiến nó bi thiết đau đớn khôn nguôi.

Đàn xong, ngón tay Thúy Kiều giữ dây đàn đang run lại, ngại ngùng mỉm cười. Phu tử cũng phải có lời khen ngợi: "Đại tiểu thư quả nhiên thông minh tư sắc hơn người! Ta cũng xin bái phục!"

"Phu tử quá khen!"

Thúy Kiều lễ phép đáp trả, sau đó lại tiếp tục chăm chỉ luyện tập.

Hai người Thúy Vân Thúy Kiều mỗi ngày đều có rất nhiều công khóa phải học. Từ đánh đàn ngâm thơ tới thêu thùa may vá, vậy mà Vương phu nhân vẫn hận không thể có nhiều thời gian hơn nữa để dạy lễ nghi cho hai đứa con của mình. Cha mẹ của Thúy Vân nghĩ, có hai cô con gái xinh đẹp như hoa, giáo dưỡng lại tốt, sau này có thể được vương công quý tộc chú ý, một bước lên mây. Thúy Vân cứ mơ mơ màng màng mà trải qua vài ngày, có lúc nàng cảm thấy những thứ này thật xa lạ, có lúc lại quen thuộc đến đáng sợ, tỉnh tỉnh mơ mơ, cũng không rõ đâu là mơ đâu là thật.

Như thường lệ, mỗi lần học xong, các phu tử sẽ đều kiểm tra xem họ có tiến bộ chút nào không. Thúy Vân nhìn tờ giấy trắng trải trước mặt mình, thân là nữ nhi, tam tòng tứ đức phải thuộc làu, không sai một chữ. Chung quy, "Tam Tòng" – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử*. "Tứ Đức" – công, dung, ngôn, hạnh, phải tự biết để hoàn thiện bản thân mình. Chưa từng cãi lời cha mẹ, sau khi lấy Kim Trọng cũng một mực tương kính như tân, tận tụy hết mình, cũng chưa từng làm điều gì cấm kỵ, thế nhưng cuối cùng, Thúy Vân nàng vẫn như bọt bèo bé nhỏ trôi trên mặt sông. Ngươi tài giỏi thì sao, không tài giỏi thì như thế nào, tới lúc chết thì phải chết, cũng không ai thoát. Thúy Vân thậm chí loáng thoáng suy nghĩ, lúc còn sống, nàng chưa từng làm được việc gì có ý nghĩa cả.

Nàng chưa từng sống vì nàng, cho dù chỉ là một ngày.

Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, chăm sóc cha mẹ, chăm sóc tướng công, chăm lo việc trong nhà. Tới khi Thúy Kiều quay trở về, nàng vẫn vậy. Thúy Kiều đàn hát nhảy múa, có lúc lại vẽ tranh ngâm thơ, nhẹ nhàng mà sống. Mà Thúy Vân, vẫn cặm cụi chăm sóc cha mẹ, chăm sóc Kim Trọng, thậm chí còn phải chăm lo thêm cho Thúy Kiều. Ai cũng nhàn nhã ngoài thân, sung sướng trong lòng.

Trừ nàng.

Tới khi Thúy Kiều đã viết kín hai mặt giấy, Thúy Vân vẫn chưa nhấc bút.

Vương phu nhân nhìn hai chữ "vô nghĩa" thật to nằm giữa trang giấy trắng, trong lòng lửa giận ngập trời, ngay cả Vương lão gia cùng Thúy Kiều ngồi bên cạnh cũng im thin thít không dám lên tiếng. Bà tức giận gọi Thúy Vân tới, bắt nàng quỳ xuống trước mặt:

"Thứ bất hiếu nhà ngươi định làm cho ta tức chết phải không? Phận nữ nhi như ngươi mà không học những thứ này thì khác gì đồ phế vật? Tại sao cùng do ta sinh ra nhưng ngươi và đại tỉ của ngươi khác nhau một trời một vực thế kia?"

Thúy Vân ngoan ngoãn quỳ, không hề nhúc nhích.

Vương phu nhân giận đến run cả người: "Là do ngươi lười nhác không muốn học, chống đối không muốn học, có đúng không?"

Nàng vẫn một mực quỳ trên sàn, đầu cúi xuống, không nhìn rõ gương mặt.

"Đây là thái độ gì? Là ai dạy cho ngươi ngỗ nghịch bất hiếu như vậy với cha mẹ?". Vương phu nhân ném vỡ tách trà, mảnh sứ vỡ vụn văng đến sát bên chân Thúy Vân. Vương lão gia xót con gái nhỏ, vội lên tiếng: "Phu nhân bình tĩnh, Vân Nhi nó cũng biết lỗi rồi, để nó về phòng hối lỗi đi thôi. Ngày mai lại nói tiếp".

Thúy Kiều hiểu ý cha mình, cũng vội lại gần muốn kéo Thúy Vân lên, nào ngờ nàng khẽ nghiêng người, né tránh tay của Thúy Kiều, hai mắt nhìn thẳng vào Vương phu nhân.

"Mẫu thân, con chỉ không hiểu, như thế nào mới gọi là đủ?"

Bỗng nhiên bị nhìn trực diện như vậy khiến Vương phu nhân hơi lúng túng, nhíu chặt mi, không chắc chắn mà lặp lại: "Đủ cái gì?"

Hai tay Thúy Vân siết chặt, lưng dần thẳng lên, ánh mắt kiên định: "Học bao nhiêu mới được gọi là đủ rộng, biết bao nhiêu mới được gọi là tài cao? Thiên phú như thế nào mới được cái danh tài nữ?"

Vương lão gia trợn mắt không tin, Vương phu nhân á khẩu.

"Cha mẹ cảm thấy, con không trả lời được câu hỏi của phu tử thì con là đứa vô dụng ngỗ nghịch bất hiếu, thực chất, con hiểu ra sao, biết như thế nào, cũng chỉ bản thân con rõ. Đối với những cô nương nhà nghèo, không được học những thứ này, họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt ngưỡng mộ, gọi con là "kỳ nữ", thế nhưng đối với những danh gia vọng tộc, ai ai cũng đều biết thì nhìn con bằng ánh mắt xem thường. Không phải là người giỏi nhất, thì sẽ là thứ bỏ đi ư?"

"Chát" một tiếng, khuôn mặt Thúy Vân hơi lệch đi, gò má bỏng rát. Gương mặt Vương phu nhân vừa tức giận vừa thất vọng, thẳng tay tát nàng một cái. Nàng cười nhạt, vẫn không ngưng: "Mọi thứ được quyết định bằng miệng lưỡi thế gian. Họ nói con giỏi, nghĩa là con giỏi. Họ nói con không xứng, con sẽ là phế vật. Như vậy công bằng ư?"

Đánh cũng đã đánh rồi, cũng không thể đánh nữa. Vương phu nhân giận đến độ không biết phải làm gì, ngồi phịch lên ghế, răng cắn đến phát đau. "Ngươi nhìn đại tỉ ngươi, rồi nhìn lại ngươi đi. Thật là hỗn xược, hỗn xược!"

"Đại tỉ đang là "đệ nhất tài nữ kinh thành", vậy con phải cố gắng vượt mặt đại tỉ, cha mẹ mới cảm thấy vui, đúng không? Hay là khi ấy, người lại nghĩ, con đang giành lấy thứ không phải của mình?"

Thúy Vân vẫn rất bình thản, nghiêng đầu nhìn mảnh sứ vỡ cạnh đầu gối. Vương phu nhân tiếp tục ném vỡ ba tách trà, ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài, tròng mắt cũng đỏ ngầu: "Ngươi cút, ngươi mau cút ra khỏi cái nhà này cho ta!"

Vương lão gia nói to: "Kiều Nhi, con mau đưa em con về phòng đi!", hai tay phải giữ chặt phu nhân bên cạnh, không cho nàng ném đồ vào người đứa nhỏ nữa. Thúy Kiều hoàn hồn, ngơ ngác nhìn mẹ của mình, rồi lại nhìn sang Thúy Vân, bối rối không biết làm gì. Thúy Vân vẫn tiếp tục chọc điên Vương phu nhân: "Cha, mẹ, con muốn bái Lâm đại phu làm thầy. Con muốn trở thành y nữ".

Lần này Vương phu nhân trực tiếp ngất xỉu. Thúy Vân bị cấm túc một tháng.

Vương phu nhân không đến thăm Thúy Vân, chỉ tội Thúy Kiều mỗi ngày phải học một đống thứ, tối lại phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, gấp đến độ phát hoảng. Hết một tháng, cuối cùng vẫn phải nhờ Vương lão gia xuống nước trước, đến khuyên ngăn con gái nhỏ: "Vân Nhi à, con đến xin lỗi mẹ con đi, hứa sau này sẽ không như vậy nữa, chăm chỉ nghe lời mấy vị phu tử. Aiz, đứa nhỏ này..."

Thúy Vân đồng ý cùng cha đến gặp mẹ, thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, có lẽ là hối hận rồi nên Vương lão gia cũng an tâm, trong lòng nhẹ nhàng một tí. Nào ngờ, vừa tới trước cửa phòng, Thúy Vân đã "phịch" một tiếng, đầu gối nện xuống sỏi dưới sân, kiên trì nói: "Cha, mẹ, con muốn trở thành một y nữ".

Vương lão gia đau khổ che mặt lại, Vương phu nhân thả rơi tách trà, từ trong phòng đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn Thúy Vân đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh: "Ngu muội, không biết hối lỗi. Để ta xem ngươi quỳ được bao lâu. Để yên đó cho nó quỳ, ai giúp nó thì cút ra khỏi nhà này, nghe rõ chưa?"

Bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ không dám cãi lệnh, Vương lão gia gấp đến độ đi lòng vòng quanh Thúy Vân, miệng vẫn cố gắng ngăn can: "Con gái à, y nữ thấp kém như vậy, làm sao một tiểu thư khuê các như con làm cho được?"

Thúy Vân sửa lại tư thế quỳ của mình, đôi mắt sáng như ánh sao: "Cha, y sư dùng khả năng để cứu người, còn tiểu thư khuê các biểu diễn tài nghệ để đem lại niềm vui cho người khác. Con, không muốn làm tài nữ, chỉ muốn đi cứu người".

Vương lão gia lắc đầu: "Con còn nhỏ lắm, con không hiểu được đâu!"

Thúy Vân cười nhạt, khuyên cha mình đi nghỉ ngơi đi, còn bản thân nàng thì quỳ ở nơi đó. Vậy mà nàng thật sự quỳ ròng rã một ngày, cơm không ăn nước cũng không uống, cứ lẳng lặng quỳ như vậy. Hai chân tê rần, sống lưng cũng không thể thẳng nữa. Cổ họng đắng nghét, mắt có chút hoa lên, thế nhưng đầu gối vẫn chưa từng rời khỏi mặt đất. Buổi trưa nắng gắt gao, đến tối lại lạnh tê tái cả người. Bóng lưng nhỏ bé của Thúy Vân khẽ run lên, vẫn gắng gượng không bỏ cuộc, mọi người xung quanh có khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.

Nửa đêm hôm đó, Thúy Vân ngất xỉu.

Vương phu nhân vừa giận vừa thương, nhưng vẫn cố chấp không thuận theo Thúy Vân. Người cho rằng, một tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, chắc chắn Thúy Vân sẽ sớm bỏ cuộc thôi, nào ngờ vừa tỉnh lại, Thúy Vân đã mang hài, mặc kệ vết thương trên đầu gối, lết đến trước cửa phòng hôm qua, y vị trí đó, tư thế đó, quỳ xuống.

Vậy mà lại giằng co thêm được một ngày nữa.

Vương lão gia xót con gái lắm rồi, đi tới đi lui. Can ngăn con gái không được, chỉ đành thuyết phục vợ mình. Bóng dáng hai người vừa xuất hiện trước cửa, Thúy Vân vội thẳng lưng, ngẩng đầu lên, nở nụ cười khó coi hết sức: "Cha, mẹ, ta muốn trở thành y nữ".

Hai mắt Vương phu nhân đỏ ké. Phu thê bọn họ có hai đứa con gái, luôn là niềm tự hào hãnh diện. Từ nhỏ Thúy Kiều đã dạn dĩ thông minh hơn người, lúc nào cũng hào quang chói lọi, còn con gái nhỏ, lúc nào cũng đứng sau lưng mẹ, nhút nhát lo sợ, càng sợ thì càng núp sát vào người Vương phu nhân, chỉ ló mỗi búi tóc ra ngoài. Nhìn mặt mũi con gái nhỏ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm mặt, bờ môi khô khốc, nứt ra tóe cả máu, bà cũng không biết phải làm sao.

Thúy Vân lặp lại: "Cha, mẹ, ta muốn trở thành y nữ".

Chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, vóc người nhỏ bé, yếu đuối mong manh hết sức, như thể chỉ cần gió thổi mạnh một tí, nàng sẽ ngã xuống. Không hiểu nàng lấy đâu ra sức mạnh để kiên trì như vậy.

Nàng đặt hai tay lên phía trước, rạp người xuống, lạy cha mẹ mình một lạy: "Con gái bất hiếu, xin cha mẹ thành toàn". Lớp sỏi đá bén nhọn, cứa nát phần váy nơi đầu gối, cũng cứa đứt trán của nàng.

Thúy Vân thẳng lưng lên, lại tiếp tục lạy thêm một cái, trán vốn chỉ xây xát ửng đỏ, bây giờ cũng tứa máu.

Kiếp trước, Thúy Kiều bán mình trả nợ, số tiền kia trả hết nợ cho cha còn không đủ, gia đình hầu như không còn gì. Cha ngã bệnh, mẹ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, em trai quá nhỏ, không thể cáng đáng, lại còn vướng bận việc học, chỉ còn mỗi Thúy Vân. Khi đó, nàng không biết làm gì cả, tay chân luống cuống vụng về, hỏi xin nơi nào cũng không muốn nhận. Nàng không biết dọn dẹp rửa bát, cũng không biết giặt giũ, càng không biết cày cuốc làm nông. Nàng đến trước phường thêu, cũng bị từ chối. Chung quy Thúy Kiều quá xinh đẹp, khiến nhiều quan to chức lớn đều chú ý, vậy mà lại chọc tới mấy vị mệnh phụ phu nhân ở nhà. Để tránh rắc rối, không ai dám thu nàng vào cả. Bọn họ còn khuyên, cô nương à, cô xinh đẹp như vậy, đến kĩ viện thì may ra. Thúy Vân bật cười, một thân tài nghệ, cuối cùng chỉ có thể vào kĩ viện mà dùng.

Nếu bây giờ, nàng vẫn nhu nhược nghe lời cha mẹ, đi theo con đường đó, nàng vẫn sẽ như vậy, ngàn đời không thoát.

Thúy Vân dập đầu tới cái thứ năm, Vương phu nhân không chịu được nữa, ngồi phịch xuống đất, ôm đầu nàng lại mà khóc. Thúy Vân vẫn kiên trì, cười một cái, vết nứt trên môi càng nhiều hơn, đau rát khôn nguôi: "Mẹ, con muốn làm y nữ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net