Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy mà trôi qua vài năm. Trong vài năm này, danh tiếng của Thúy Kiều đã càng ngày càng lan xa, bà mai trong kinh thành gần như muốn giẫm nát của nhà nàng khiến cha mẹ vui tới cười cả ngày không ngậm miện lại được.

Hôm nọ, bỗng nhiên có thiếp mời hai tỉ muội nhà Vương viên ngoại, cả hai sẽ phải tham dự một buổi yến hội ở nhà quan thượng thư. Mấy gia đình quý tộc trong kinh thành, lâu lâu sẽ có những buổi tiệc như thế này để củng cố quan hệ, tham dự thì chỉ có lợi chứ không có hại. Thế nhưng trừ lần này. Vị thượng thư đại nhân kia tuổi đã tứ tuần, có một chính thê và ba thiếp thất, thế mà vẫn liêu xiêu trước đại tỉ Thúy Kiều. Chỉ một lần đi dạo phố, vô tình bắt gặp mà từ đó tương tư tận mấy tháng trời. Cuối cùng, vị này không cầm lòng được mà tổ chức buổi yến hội, trong thiếp mời có ghi rõ, tiệc này vì Thúy Kiều mà làm, nên Thúy Kiều không thể không tới.

Hôm đó đại tỉ Vương Thúy Kiều của nàng ăn vận rất kĩ lưỡng, cực kì xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, da trắng nõn nà như ánh trăng non, mắt đen láy lung linh tựa nước hồ mùa thu, môi đỏ hồng chúm chím theo từng lời nói của nàng, mái tóc đen tuyền được vấn lên cẩn thận, cố định bởi bộ trang sức ngọc trai quý giá. Dù sau đây cũng là yến tiệc nhà thượng thư, không thể sơ sài mà tham dự được. Ngay cả Thúy Vân cũng bị ép đi cùng Thúy Kiều, nàng đành ngoan ngoãn ngồi yên cho người trang điểm.

Thúy Vân nhìn gương mặt của mình trong gương, không hiểu sao có chút buồn cười.

Mặc dù không trang điểm cầu kì như đại tỉ nhưng Thúy Vân cũng khoác lên mình bộ trang phục hoa hoa lệ lệ được mẫu thân chuẩn bị, trên đầu cắm năm sáu cây trâm cài đầu. Vậy mà mẫu thân vẫn chưa an tâm, chốc chốc cứ nhìn xem nàng có lén tháo cây trâm nào xuống không.

Sống hai kiếp người, mãi tận đến giờ phút này Thúy Vân mới phát hiện ra, đám đàn bà ở yến tiệc này nhàm chán vô cùng, lại nhớ tới mình ngày trước thì bất giác im bặt... Mình ngày trước có khác gì bọn họ đâu?

Trước kia cha nàng cũng làm quan, sau này Kim trọng cùng Vương Quan cũng được làm chức vụ to trong triều, hiển nhiên nàng cũng thường xuyên đi những yến tiệc như thế này. Đại khái, yến tiệc được tổ chức với vài mục đích. Mấy vị phụ nhân ở đây, không than thở khéo léo khoe khoang dạo này lão gia nhà mình đang nắm chức vụ gì thì cũng tò mò hỏi xem gần đây có vị tiểu thư nhà nào sắp cập kê hay không. Hay như chuyện nhà kia vừa mới cưới thêm thê thiếp hoặc nhà nọ vừa mới bỏ một vị phu nhân, nói đến khí thế ngút trời, nói không thấy chán.

Thúy Vân buồn chán cúi đầu nghịch nghịch viền áo tinh xảo trong tay, lòng thầm khâm phục đại tỉ. Tỉ ấy băng băng đi đầu, miệng cười nói xã giao hơn một canh giờ rồi mà thần thái vẫn như cũ, trông vô cùng xinh đẹp, vô cùng thuận mắt! Lại nói, danh tiếng của đại tỉ quả nhiên là đi xa, hôm nay vừa biết tin Vương đại tiểu thư Vương Thúy Kiều đến đây dự yến tiệc, không biết bao nhiêu con quan quyền quý cũng ồ ạt đổ đến, số lượng nam nhân còn đông hơn nữ nhân, ai ai cũng ăn vận hoa lệ, đều là những bậc "tinh anh của tinh anh" khiến người nhìn hoa cả mắt.

Từ nãy đến giờ không biết có bao nhiêu vị công tử đến bắt chuyện với đại tỉ rồi! Nhìn xem, vị đó là ai? Dường như là con trai của Huyện thái gia vùng Lâm Châu, còn người đang đứng hậm hực đằng xa chính là con trai của Hình bộ thượng thư, vị đứng dưới gốc đào, ánh mắt chăm chăm nhìn vào đại tỉ chính là cháu trai của Hộ bộ thị lang đương triều...

Hôm nay số lượng nữ nhân khá khan hiếm, bởi lẽ đây thường là cơ hội để người ta phô trương tài năng cùng nhan sắc của mình nhưng nếu có Vương Thúy Kiều, kì nữ nổi danh số một kinh thành đến thì ai còn có thể so được với nàng về cả sắc lẫn tài. Đến chỉ sợ thêm nhục nhã.

Quan thượng thư vừa mắt đại tỉ, ý tứ biểu hiện cũng quá rõ ràng. Thúy Kiều được xếp chỗ ngồi gần nhất bên tay trái của ngài, Thúy Vân cũng được ưu ái ngồi cạnh đại tỉ nhà mình. Phía bên đối diện là thê thất của vị kia, toàn phóng ánh mắt sắc lẻm như dao sang nơi này. Thúy Kiều vẫn bình tĩnh đúng phép đúng tắc trả lời từng câu hỏi của vị thượng thư kia, trong câu trả lời là sự thấu tình đạt lý, thông minh lễ nghĩa có đủ, chưa kể còn pha lẫn chút non nớt mơn mởn tươi trẻ của thiếu nữ đôi mươi. Khuôn mặt nàng như vầng trăng sáng, giọng nói êm ái thánh thót như họa mi, quan thượng thư càng nhìn càng thích, người cứ hơi ngã về hướng Thúy Kiều đang ngồi, ánh mắt say mê, hầu như không thứ gì lọt được vào mắt y nữa.

Thúy Kiều trôi chảy đối đáp cùng vị quan lớn kia, Thúy Vân lại bồn chồn bất an. Ánh mắt của vị thượng thư phu nhân phía đối diện, tuy ôn nhu như nước, thế nhưng lại khiến lòng người bất an. Nàng nặng nề bê ly rượu lên che giấu nỗi sợ hãi bất an trong lòng. Lần này cha mẹ hi vọng đại tỉ sẽ tìm được một vị lang quân môn đăng hộ đối để yên bề gia thất, sẵn tiện tìm người thích hợp với Thúy Vân, thế nhưng nàng cảm thấy, đại họa sắp ập đến rồi.

Những vị kia đều là con gái của những gia tộc có thế lực to lớn, còn nàng cùng đại tỉ chỉ là con gái của một viên ngoại nhỏ bé trung lưu, thế lực sao có thể so sánh được với bọn họ. Thúy Vân âm thầm rời khỏi bàn tiệc, đi tới một hồ nước lớn, cố gắng bình tâm lại. Năm đó nàng không hiểu chuyện, còn bây giờ, nghĩ kĩ lại, xem ra không phải tự nhiên họa lại đến.

Một cơn gió khẽ thổi tới, lướt ngang bờ hồ, mang theo hơi nước lạnh buốt. Nàng rùng mình, đầu khẽ lắc một cái, nào ngờ bên cạnh phát ra âm thanh quan tâm của một người: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Thúy Vân giật mình quay người lại thì nhìn thấy một vị công tử tuấn tú đang cười với nàng. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, tóc được búi gọn lên trên đỉnh đầu, cố định bằng trâm ngọc, quần áo xanh lục nhạt màu, bên hông đeo ngọc bội đắt giá, vừa nhìn đã biết gia cảnh khá giả. Thúy Vân đánh giá xong vội nhẹ giọng đáp: "Tiểu nữ không có việc gì, tạ công tử quan tâm".

Người thanh niên kia có vẻ lúng túng, cười nhẹ một tiếng: "Ta... ta nghĩ tiểu thư cảm thấy lạnh..."

Nàng cười trừ không trả lời, kiên nhẫn chờ xem người này muốn làm gì. Vị công tử kia ấp úng: "Tiểu thư, ta không có ý gì, chỉ là... Tiểu thư chính là Vương Thúy Vân, muội muội của đệ nhất tài nữ Vương Thúy Kiều phải không? Nếu như vậy..."

Thúy Vân vẫn rất kiên nhẫn: "Công tử có việc gì xin cứ nói, người muốn hỏi gì về đại tỉ?"

"Ta...", vị công tử kia cũng khá ngạc nhiên, không ngờ Thúy Vân lại thẳng thắn nóng tính đến thế, lưỡi líu lại hồi lâu mới khó khăn mở miệng: "Ta chỉ muốn hỏi một vài sở thích của Vương đại cô nương thôi..."

Thúy Vân nhìn vào sảnh lớn, Thúy Kiều vẫn đang bị vị thượng thư kia cuốn lấy, các vị công tử còn lại hầu như không còn cơ hội để tiếp cận. Nghĩ một hồi, nàng đáp: "Công tử hỏi thẳng đại tỉ của ta vẫn tốt hơn. Ta cũng không rõ những thứ này, chỉ sợ sẽ nói sai, ảnh hưởng không tốt tới ngài. Dù sao sở thích của mỗi người mỗi khác, công tử có thể tự đi tìm hiểu! Tiểu nữ xin thất lễ!", đoạn, vội xoay lưng đi mất.

Tên công tử khi nãy là em họ của một vị Quý Phi trong cung, là một người được nữ nhân ái mộ nhiều vô số kể, hiển nhiên, trong số những người đi dự yến tiệc hôm nay có không ít người ái mộ hắn, do đó, việc công tử đó đứng trò chuyện cùng nàng lâu như thế là không hay. Đại tỉ đã thu hút đủ thù hận rồi, bây giờ còn thêm nàng nữa.

Thúy Vân âm thầm vuốt mồ hôi hột đang lăn dài trên trán.

Nàng vừa đi vào đã bị vị tiểu thư ngồi bên cạnh thượng thư phu nhân liếc hái. Vị trí kia chính là bên cạnh thượng thư phu nhân, ắt hẳn là người nhà của phủ thượng thư hoặc là thiên kim của gia tộc nào đó. Thúy Vân vội cúi đầu tránh né, coi như không thấy. Có điều, trời thường hay phụ lòng người, sau khi bị Thúy Vân bỏ lại bơ vơ một mình, vị công tử kia tiến gần lại chỗ bên cạnh thượng thư phu nhân thì cô gái áo vàng đó vui vẻ cười nói, hai mắt nhắm tịt cả lên, ôm chầm lấy cánh tay của người nọ mà lắc lắc làm nũng: "Liêm đại ca, từ nãy đến giờ muội tìm huynh mà không thấy, huynh đi đâu vậy?"

"Ta có việc cần làm!", hắn vừa nói, ánh mắt đảo một vòng, dừng lại đúng ngay trên người của Thúy Vân nàng đây, nhoẻn miệng cười một cái...

Mồ hôi trên trán của Thúy Vân tuôn ra xối xả...

Vị tiểu thư đó vẫn cười nói ngọt ngào nhưng ánh mắt sắc lẻm nhìn Thúy Vân, người xoay lại. Lúc này Thúy Vân tìm một chỗ ngồi rồi tùy ý ngồi xuống, không dám về lại chỗ cũ nữa. Vị trí này cách khá xa chỗ Thúy Kiều, lại không bị nhiều người chú ý.

Thúy Kiều vừa nói chuyện vừa liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định được vị trí của em gái mới thở phào ra một tiếng, lại tiếp tục quay sang cười nói tiếp chuyện với vị phu nhân của quan khâm sai. Buổi yến tiệc này hiển nhiên không khác gì so với những buổi yến tiệc khác là bao, vừa cầm đũa chưa kịp động vào thức ăn thì nhóm tiểu thư trên kia đã rục rịch, sau đó là vài màn biểu diễn độc tấu của mấy vị thiên kim khuê các, nào là đàn, ca, hát múa...

Thúy Vân ngồi yên lặng quan sát, trước kia thứ gì nàng cũng biết, rất rành rọt là đằng khác, chỉ có điều ít khi nào có cơ hội để phô trương ra ngoài. Trông thấy bọn họ say sưa múa hát như thế, không hiểu sao nàng lại cười nhạt, đầu hơi cúi xuống tiếp tục hớp một ngụm rượu vào miệng, chất đắng cùng cay cay của rượu xông thẳng lên đại não, đôi mắt xuất hiện một lớp mù sương.

Lại nói, mỗi khi có người biểu diễn xong bên dưới ai cũng gật đầu lia lịa, tay vỗ miệng khen hay, đầu gật gật mãnh liệt như thể từ trước tới giờ chưa từng được thưởng thức nó vậy. Không hiểu sao, Thúy Vân lại cảm thấy chúng rất giả tạo. Vỗ tay tán thưởng không phải vì thế lực sau lưng bọn họ sao? Nàng lại hơi chú ý tới vị thượng thư phu nhân kia, chỉ khi nào hài lòng lắm nàng mới vỗ tay, còn lại đều chỉ cười nhẹ, vẫn giữ được mặt mũi cho người khác mà không làm mất đi chính kiến của bản thân.

Lúc này vị thiên kim có gương mặt đáng yêu xinh đẹp ôm chặt công tử khi nãy lúc này mới ôm đàn tì bà của mình bước lên giữa sân, trước mặt mọi người khom lưng chào một cái, tao nhã đặt đàn xuống, bàn tay bé xinh khẽ gảy nhẹ thử một âm phát ra thanh âm rất êm tai, sau đó chính là một khúc nhạc êm ái như mùa xuân đang về, ngàn hoa khoe sắc... khúc nhạc dịu dàng lại mang theo tí réo rắt vui tươi của tuổi trẻ khiến Thúy Vân cảm thấy mơ mơ màng màng, nàng cũng đã từng như vị tiểu thư kia, cả người tràn đầy nhiệt huyết nhưng cuối cùng cũng đành cất giấu tài hoa của mình lại, thẹn không bằng được người khác.

Quả nhiên sau khi ngón tay của cô ấy dừng lại, xung quanh rộ lên những trào pháo tay như sấm. Dù sao cũng không thể phủ nhận, cô gái này đánh đàn rất tốt, từ đầu đến cuối không sai lấy nửa âm, giai điệu lại rất vui tai khơi dậy một không khí phấn khởi ở nơi đây. Cô ta đứng lên đi về vị trí của mình, ánh mắt khẽ liếc nhìn sang Thúy Kiều, hất mặt hừ lạnh một tiếng, môi nhếch lên nở nụ cười có phần hơi khiêu khích.

Lúc này Thúy Kiều mới nhẹ nhàng nâng làn váy đứng dậy, cất giọng nói như vàng oanh của mình lên: "Hôm nay đến đây tiểu nữ cũng có chuẩn bị một khúc đàn có tên là "Bạc Mệnh" do chính tiểu nữ soạn ra, hi vọng không khiến mọi người mất hứng!"

Nàng vừa nói xong, thượng thư đại nhân đã vội sai người dâng đàn tới trước mặt. Thúy Kiều nhu mì hành lễ cảm ơn, đoạn, vén tà váy ngồi xuống, hai tay thành thạo so lại dây đàn. Nàng so dây Vũ, dây Văn, dây to, dây nhỏ theo vần ngũ âm là cung, thương, giốc, chủy và vũ, rồi bắt đầu đàn...

Khúc nhạc đầu nghe văng vẳng có vũ khí chen nhau, nghe như khúc chiến trường Hán Sở, một khúc lại nghe như Tư Mã Phượng Cầu, có tiếng con chim phượng đang lang thang đi tìm con chim hoàng, giọng đầy ai oán và sầu thương. Lại có đoạn nghe như khúc Quảng Lăng, mây bay nước chảy êm đềm hòa thuận. Tiếp đến là khúc về nàng Chiêu Quân, diễn bày tâm sự của người cung phi bị triều cống sang nước Hồ, một mặt khổ đau vì phải xa nhà, một mặt xót xa vì nhớ thương vua cũ. Tiếng đàn khi trong thì như chim hạc bay qua trên không gian bát ngát, khi đục thì như tiếng suối mới sa xuống nước theo bùn cá, khi khoan thai thì nhẹ như gió thoảng ngoài hiên, khi cấp tốc thì như trời đang đổ mưa sầm sập*.

Thúy Kiều đàn xong, đầu hơi cúi xuống, mí mắt rũ nhẹ, tay ngọc giữ yên dây đàn, dung nhan như ngọc mang theo một nỗi buồn man mác khiến người khác thương tâm. Thúy Vân cũng không khác gì mọi người, cũng đắm chìm trong âm thanh thổn thức não nề đó, trong đầu thầm nghĩ, đại tỉ nhà mình quả nhiên xứng với hai chữ kì nữ. Tài năng bậc này không chỉ cần có năng khiếu mà cần cả một quá trình luyện tập vô cùng gian khổ, chính bản thân nàng cũng đã từng trải qua, lẽ nào không biết, chỉ có điều, ngón đàn của Thúy Vân nàng cũng chỉ thuộc dạng bình thường theo một phong cách giống với những vị tiểu thư khuê các khác, nhẹ nhàng êm ả, hoàn toàn khác với âm điệu đặc biệt thương tâm của đại tỉ.

Có lẽ chính sự đặc biệt này đã đưa tài năng của đại tỉ hơn hẳn những người khác? Âm điệu buồn như vậy mới có thể đi vào lòng người và lắng đọng trong đó được chăng?

Dù sao đi nữa, nàng cứ có cảm giác mình bị đoạn nhạc kia của đại tỉ làm cho bất an cùng ám ảnh, buồn bã đến thế, thương tâm như thế...

Tiếng đàn đã dứt, xung quanh không còn rộ lên những tràng pháo tay như ban nãy nữa mà chỉ còn không khí lạnh tanh như tờ, mọi người ai cũng còn đắm chìm trong những giai điệu ấy. Thúy Kiều nhẹ giọng nói khẽ: "Tiểu nữ thất lễ, để mọi người chê cười rồi..."

Người đầu tiên lấy lại tinh thần chính là vị Liêm công tử khi nãy vừa đến bắt chuyện cùng với Thúy Vân. Chàng ta đứng dậy, tay khẽ nâng ly rượu lên, cười: "Thiên hạ đồn quả nhiên không ngoa, tài nghệ của tiểu thư đã sớm thoát khỏi trần tục thế gian, vô cùng khiến tại hạ bội phục không thôi! Xin kính Vương đại tiểu thư một ly rượu nhỏ tỏ lòng thành!", chàng ta nói xong liền uống cạn ly. Thúy Kiều ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại cúi đầu, giữ lễ đáp lời: "Công tử quá khen, tiểu nữ xin có lễ!".

Mãi đến lúc này mọi người mới bình tâm lại, ban đầu chỉ là một người, sau đó tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, thậm chí có phần hơi khoa trương. Thúy Vân khẽ đưa mắt nhìn lên trên, mấy vị tiểu thư nhà quyền quý thậm chí còn không thèm vỗ tay, vẻ mặt ai cũng rất khó coi, ngay cả Thượng thư phu nhân cũng có vẻ không hài lòng, thái độ rất hời hợt không còn niềm nở như trước nữa.

Mấy vị công tử càng nồng nhiệt càng hâm mộ thì những ánh mắt chết chóc bắn về hướng hai tỉ muội nhà Thúy Vân Thúy Kiều càng lúc càng nhiều. Đại tỉ đã biểu diễn xong, chắc cũng không còn ai nữa, tiệc tàn là có thể trở về rồi!

Thúy Vân chưa kịp an tâm thì cô gái ngồi bên cạnh thượng thư phu nhân đang liếc xéo này nãy giờ lại lên tiếng: "Nghe danh kì nữ kinh thành của Vương đại tiểu thư từ lâu, nay mới được chứng kiến, quả thật khiến tiểu nữ mở mang tầm mắt! Chỉ là, tài nghệ của đại tiểu thư giỏi như thế, ắt hẳn Vương nhị tiểu thư cũng sở hữu một thân kĩ nghệ không tầm thường? Thật hi vọng hôm nay có thể được diện kiến!"

Thúy Vân lẳng lặng đưa mắt nhìn lên, cô gái kia nhếch mép cười trả lại.

Thúy Kiều cũng sửng sốt không kém, vừa nghe như thế đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng nhìn Thúy Vân, nàng ngờ lại thấy Thúy Vân lắc lắc đầu nhìn nàng, ý bảo đừng lo lắng, thấy thế mới nhẹ nhàng thở phào được một tiếng.

Thúy Vân cũng chậm rãi ngồi so dây đàn, bình tĩnh gảy một khúc quen thuộc, giai điệu êm ái, nghe qua cũng không có gì nổi bật. Nàng đàn xong, cũng như những vị tiểu thư kia, nhận được vài lời động viên, sau đó mọi người lại tiếp tục mong ngóng mà nhìn Thúy Kiều.

Tuy nhiên, cái vị Liêm công tử kia nhất định không tha cho nàng, cứ nhất quyết sống chết tìm mình kiếm chuyện, chắc vẫn còn oán hận khi nãy không moi được tin tức gì từ miệng nàng. Hắn ta đứng dậy trầm trồ: "Tiếng đàn của Nhị tiểu thư có cái riêng rất đặc biệt của mình, sau này ắt sẽ là một kì nữ không kém cạnh Vương đại tiểu thư!"

Dường như Thượng thư phu nhân vừa mắt nàng hơn nhiều, cho là phải, liên tục gật đầu, không khí nhộn nhịp hẳn lên, Thúy Vân lẳng lặng đi về chỗ ngồi trong xó của mình, nào ngờ mông chưa kịp chạm ghế thì đã bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển tiếp.

"Tài nghệ của Nhị tiểu thư khiến ta bái phục, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có thể đạt được trình độ như vậy! Không biết Nhị tiểu thư có hứng thú với văn chương thơ phú hay không, tùy tiện ra vế đối với ta một vài câu..."

Châu tiểu thư không đợi Thúy Vân phản ứng, đã vội đứng dậy nói, nhẹ giọng đề nghị: "Phu nhân, người có thể làm chủ khảo cho chúng ta được hay không? Phiền người nghĩ cho chúng ta một đề tài..."

Thượng thư phu nhân ngó quanh một vòng, cảm thấy cảm xuân tươi mát, trăm hoa khoe sắc nên liền quyết định: "Xuân về hoa mai nở, vậy lấy hoa mai đi!"

"Hoa mai...", sau khi nghe phu nhân mở đề, Châu Gia Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt thoáng nhìn qua cánh mai vàng rực bên cạnh, chưa đầy nửa khắc sau đã ứng lớn giọng xướng:

"Trời vừa vội vã níu xuân sang

Để cội bạch mai trút lá vàng

Khe khẽ nụ vươn về cõi mộng

Nhẹ nhàng tiên xuống giữa trần gian

Hương thầm e ấp trôi chầm chậm

Sắc tuyết tinh khôi hóa lẹ làng

Dẫu chỉ một lần trong tứ quý

Mà lòng ấm mãi ánh thiều quang" (**)

Nàng ta đọc xong, trên mặt có chút kiêu ngạo, hất mặt nhìn về phía Thúy Vân. Thúy Kiều vội đứng dậy giải vây cho tiểu muội của mình: "Thứ cho tiểu nữ thất lễ, chỉ là tiểu muội tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đủ sức so tài cùng tiểu thư, chi bằng để tiểu nữ thay thế cho Thúy Vân..."

Châu Gia Nguyệt khẽ biến sắc, nếu Thúy Kiều tham gia chẳng phải nàng ta sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Tài nghệ của Thúy Kiều không cần nói cũng biết, do đó nàng ta cật lực phản đối: "Sao lại có thể thế được? Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ giữa đám trẻ con với nhau, sao có thể để đệ nhất kì nữ như Đại tiểu thư tham gia vào!"

Tuy khéo léo từ chối nhưng lại không để cho Thúy Kiều chen tay vào giúp đỡ tiểu muội nhà mình. Thúy Vân hiển nhiên không hề lúng túng, bộ dáng tựa hồ cũng suy nghĩ một hồi, khẽ ngâm nga:

"Xót cánh mai vàng rụng tả tơi

Xuân về tết đến nở cho đời

Khi tươi mất kẻ vui mừng tới

Lúc héo bao người chán đạp phơi

Những tháng năm dài cây cứ đợi

Qua ngày rũ lá cố xinh tươi

Thời gian lần nữa cho làm mới

Đã trót thôi đành họ ngắm chơi" (***)

Sau hôm đó, khắp kinh thành từ đầu trên xuống hẻm dưới, ai ai cũng biết Vương viên ngoại có hai đứa con gái, chị là Vương Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn, đã nhận mình thì hai thì không có ai dám nhận nhất, cô em gái Vương Thúy Vân cũng coi như là tài nữ, đều thầm khen gia đình có phúc, hâm mộ không thôi. Chung quy, người ta vẫn chú ý tới Thúy Kiều nhiều hơn, bà mối đến dạm hỏi không ít, càng ngày càng nhiều, đến nỗi Vương viên ngoại phải đóng cửa không tiếp khách, miệng thì cười toe toét. Thúy Vân không để tâm lắm, những gì cần làm đều cố gắng hoàn thành cho xong.

-------------------------------------

(*) Phần này xuất hiện trong bản dịch của thiền sư Thích Nhất Hạnh, bởi vì Lăng không am hiểu kĩ về thời đại này nên đành mượn lời của sư ông để diễn tả lại khung cảnh mĩ lệ khi ấy.

(**) Đây là bài thơ ta góp nhặt từ trên mạng về, thực chất cái kiến thức văn chương dốt nát của ta không thể nào chế nỗi một bài thơ ra hồn, bài thơ do Phan Tự Trí (Biên Hòa) ta đem về với mục đích phục vụ cho tác phẩm thôi ạ.

(***) Bài thơ này tên "Mai tàn" của Kim Tuyến, ta cũng nhặt trên mạng nốt cho mạch truyện hấp dẫn hơn tí thôi ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net