Chương 44: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thằng bé mở toang cánh cửa, không biết từ đâu mà rút ra một cán chổi, thân hình nhỏ bé cố gắng dùng hết sức lực dùng chổi đánh thẳng về phía Thúy Vân: "Các người còn muốn giết ta nữa mới vừa lòng phải không? Ta nói cho mà biết, ta có thành ma cũng không tha cho các người..."

Thúy Vân kinh hãi, một đứa trẻ chỉ hơn sáu tuổi lại có thể nói một câu như thế, chẳng lẽ sự tình bên trong còn rắc rối hơn những gì nàng suy nghĩ hay sao? Từ Hải vươn tay, nhẹ nhàng giữ được cây chổi của thằng bé, hơi dùng sức một tí đã đoạt mất cây chổi ném sang một bên, cả người chắn trước mặt Thúy Vân, lông mày nhíu chặt:

"Ngươi là ai?"

"Là ai? Chẳng lẽ tên cầm thú Dương Triệu không nói cho các ngươi biết ta là ai ư?"

Thúy Vân nghe tới cái tên Dương Triệu này, trong lòng bỗng dưng mơ hồ, kéo tay áo của Từ Hải mà hỏi nhỏ: "Từ đại ca, Dương Triệu này là ai vậy?"

"Chính là tên quan huyện lệnh đêm qua..."

Thằng nhóc con nghe câu hỏi của Thúy Vân cũng nghệt mặt, dùng ánh mắt quái gở nhìn hai người: "Các người... không phải người của hắn phái đến để giết ta ư?"

"Tất nhiên không, chúng ta đến để tìm hiểu vài uẩn khúc, mẫu thân của tiểu đệ có nhà không?"

Thằng bé vẫn còn nghi ngờ, dò xét Thúy Vân cùng Từ Hải một lần nữa, trong đôi mắt ngây thơ ánh lên nét do dự. Bỗng nhiên Từ Hải thốt nên một câu: "Đệ có biết lí do vì sao cha của mình chết không?"

Ạch, Thúy Vân day day thái dương, quả thật không biết phải nói Từ Hải như thế nào nữa. Ai đời nào lại đi hỏi một đứa trẻ chưa tới mười tuổi một câu như thế, làm sao nó biết, chưa kể cha của nói vừa mới qua đời... Chỉ có điều, Thúy Vân không thể ngờ được rằng, đứa bé kia đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, nhận ra con hẻm nhỏ này không có ai ngoại trừ ba người các nàng thì vội nắm tay của Từ Hải lại, nhanh chóng kéo cả hai đi vào trong sân nhà.

Từ Hải cùng Thúy Vân trao đổi ánh mắt nhìn nhau một cái, đoạn, lại nhìn sang đứa trẻ nhỏ đang cố cài then cửa đằng kia.

Thằng bé này đang làm cái gì vậy?

Chú nhóc cài được then cửa xong còn cẩn thận đá thêm mấy phát kiểm tra, sau khi xem xét độ bền vững của then cửa nhà mình, nó mới nheo mắt đi vòng quanh Từ Hải cùng Thúy Vân, hỏi lại lần nữa: "Hai người không phải người của Dương Triệu, nghĩa là không phải người của quan phủ, vậy đến đây làm gì?"

Thúy Vân giao việc ứng xử đối đáp với đứa nhóc kia cho Từ Hải, bản thân mình âm thầm quan sát xung quanh. Nơi đây chỉ là một cái sân vườn nho nhỏ trông không khác với những nhà khác là bao, phía bên trên sào tre phơi vài bộ quần áo trắng, góc bên phải thì được giắt vài rổ thức ăn, ớt cùng tỏi được xỏ xâu treo trước cửa. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là, gia đình này đang có người chết nghĩa là phải để tang, vậy mà bàn lớn trong nhà cũng chỉ để một tấm bài vị, phía trước may mắn càng có vài nén nhang đang bốc khói.

Cái cô Lưu Thị này, cho dù có hồng hạnh vượt tường nhưng cũng không nên trắng trợn như thế chứ? Chồng vừa mới chết, vậy mà ngay cả việc đơn giản là để tang cũng không thèm, trong nhà dường như vẫn vô cùng bình thường, từ ngoài nhìn vào khó mà đoán được trong nhà này vừa có người qua đời.

Lại còn thái độ kì lạ của đứa nhỏ kia nữa, cha mất mà không nháo, thái độ bình tĩnh lạ thường. Nhận ra điểm kì quặc này, Thúy Vân đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống, tay giữ chặt vai của cậu bé: "Tiểu đệ, cha của đệ vừa qua đời, tại sao đệ cùng mẫu thân lại có thể bình tĩnh như vậy?"

"Gì mà tiểu đệ? Ta tên gọi Lý Dũng, với lại, đừng xem ta như trẻ con...", thằng nhóc khó chịu đẩy tay của Thúy Vân ra, hậm hực xoay người bỏ vào trong nhà. Đi nửa đường thì đột nhiên dừng lại: "Mấy ngày trước cha đã dặn, một khi cha chết, ta không được khóc, cũng không được tiếp cận với người của quan phủ."

Từ Hải cùng Thúy Vân không kiềm nổi ngạc nhiên: "Cha đệ biết trước ông ấy sẽ chết ư?"

Thằng nhãi trề trề môi vẻ coi thường, sau đó có chút không hiểu, hai tay chống nạnh, hỏi: "Nhưng chết kia là đi đâu vậy? Các người có biết khi nào thì phụ thân ta trở về không?"

Thúy Vân cắn môi, hóa ra không phải là vô tâm, đứa trẻ Lý Dũng này bình tĩnh ngây ngô như thế chỉ vì ngay cả bản thân nó còn không biết "chết" là gì thì làm sao mà thương tâm cho được?

Cục diện bỗng nhiên lâm vào bế tắc, Thúy Vân cùng Từ Hải không biết phải nói gì, đành đứng chôn chân tại giữa sân nhà. Vốn đã nhân lúc Lưu Thị lên công đường, Từ Hải cùng Thúy Vân sẽ đột nhập vào nhà để tìm chứng cứ, nào ngờ trong nhà còn một tiểu tổ tông này?

Đứa trẻ này có chút kì lạ, ai cũng không tin, cứ dò xét nghi ngờ, hiện tại nó vẫn vô cùng giữ khoảng cách cùng hai người, chỉ có điều dường như nó cũng như hai người các nàng, có những điều muốn chất vấn đối phương.

Lý Dũng lên tiếng trước: "Các ngươi biết phụ thân của ta?"

Không hẳn là biết, cũng không phải không biết, chỉ gặp mặt nhau một lần duy nhất trên đường cái, sau đó vị đại thúc đó lăn ra vong mạng tại chỗ, Thúy Vân cũng không biết phải gọi mối quan hệ này như thế nào nên im bặt, Từ Hải thì gật đầu: "Có, cha của đệ bảo bọn ta đến đây giúp ông ấy báo thù người đã hại ông ấy..."

Đứa trẻ nhỏ không hiểu "chết" cùng "ám hại" kia có liên quan gì tới nhau nhưng dường như có vẻ đã hiểu đôi chút, cuối cùng nhận định Từ Hải cùng Thúy Vân là người tốt, được cha mình nhờ đến giúp đỡ mới chịu nở nụ cười: "Sao không nói sớm, làm nãy giờ Tiểu Dũng vô lễ với hai vị bạn hữu rồi!"

Nghe cách xưng hô của cậu nhóc, Thúy Vân buồn cười, trong lòng lại mang theo tí chua xót. Nhìn đứa trẻ kia hoạt bát thông minh biết nhường nào, một gia đình hạnh phúc như thế, Lưu Thị lại không chấp nhận, muốn được nhiều hơn, sẵn sàng tiếp tay người ngoài hãm hại chồng mình. Tên quan tri huyện Dương Triệu kia nghe qua đã biết không phải người tốt, sau này nếu Lưu Thị về làm thiếp cho hắn, cậu bé Lý Dũng... sẽ sống thế nào đây?

Thình lình lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là âm thanh mềm mại của nữ tử vang lên: "Tiểu Dũng, mau mở cửa cho nương, nương đã về rồi đây!"

Thúy Vân liếc mắt nhìn Từ Hải, sau đó ngồi xuống nhanh chóng dặn dò: "Tiểu Dũng, nhớ, đừng kể với mẫu thân đệ chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt, hôm khác sẽ đến thăm đệ, chính cha đệ đã nhờ chúng ta làm như vậy, sau này lớn đệ sẽ hiểu..."

Nàng nói xong liền đứng dậy, Từ Hải giữ ngang hông nàng, trong nháy mắt đã phi thân khỏi ngôi nhà nhỏ, âm thầm trốn trên cây quan sát tình hình bên dưới. Thúy Vân bị Từ Hải ôm sát có chút ngượng ngịu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chuyên tâm của Từ Hải, nàng vội tự trấn an. Gì chứ, mình đang phẫn nam trang cơ mà, vô tình, vô tình thôi!

Tâm không được loạn, không được thấy mĩ sắc mà mờ mắt...

Lý Dũng thấy một thân khinh công của Từ Hải thì há to mồm, bộ dạng ngây ngốc đứng bên dưới dõi mắt nhìn theo hướng Thúy Vân cùng Từ Hải biến mất. Lúc này âm thanh ngoài cửa càng lúc càng dồn dập:

"Tiểu Dũng, con ở bên trong với ai vậy?"

Nghe thấy tiếng của mẹ gọi cửa, Lý Dũng mới thôi không nhìn theo các nàng nữa, nhanh chóng ra mở cửa, tìm một lí do qua loa nào đó giải thích để tránh bị nghi ngờ. Lưu Thị nghi hoặc dáo dác nhìn xung quanh một vòng, sau đó nắm Lý Dũng mà lôi xệch cậu bé vào nhà...

Thúy Vân lần này mới có cơ hội nhìn kĩ người phụ nữ tên gọi Lưu Thị, vẻ đẹp mặn mà ong bướm kia khiến tên tri huyện háo sắc mê như điếu đổ, sẵn sàng ra tay giết người cũng là chuyện thường thôi, có điều xui xẻo chính là tiểu tử Trần Đông, đang đi ngoài phố cũng bị vạ lây.

Chờ hai mẫu tử Lưu Thị đi vào nhà, Thúy Vân tò mò hỏi Từ Hải: "Từ đại ca, tại sao chúng ta không cướp ngục, không phải sẽ nhanh hơn đi điều tra thế này ư?"

Từ Hải vẫn còn đang nhìn chăm chăm xuống bên dưới, trả lời: "Hiện tại chúng ta vẫn còn vài việc chưa giải quyết xong, không thể kinh động tới người của quan phủ, chỉ có thể điều tra hi vọng giải oan cho Trần Đông thôi!"

Nghe tới "việc chưa giải quyết xong" của Từ Hải, Thúy Vân lại càng thêm tò mò, không hiểu đây là cái phi vụ gì mà lại bí ẩn thế kia, nàng đoán mò nát cả óc mà vẫn không nghĩ ra!

Cả hai ngồi trên cây khoảng vài canh giờ nữa, Thúy Vân đau khổ vuốt vuốt sóng lưng, đảo mắt tìm một nhánh cây chắc chắn để ngủ trưa một lát. Sống mãi trên cây nàng quen rồi, đám người giang hồ này đường rộng không thích đi, chỉ thích ngồi trên cây mà ngó xuống, không chỉ riêng Từ Hải mà bọn người Trần Đông Đình Trung kia cũng thế thôi, phong cách làm việc của bọn họ, nàng thấy cả rồi.

Trời trong xanh, tuy đang trưa nhưng lại không gắt nóng, gió từng cơn dìu dịu nhè nhẹ thổi qua khiến Thúy Vân càng buồn ngủ, bên tai lại vang lên âm thanh xào xạc của lá cây...

Nàng mắt nhắm mắt mở, cả người dán chặt lên thân cây, gương mặt xinh đẹp còn tranh thủ cọ cọ lên vỏ thân cây có phần hơi xù xì, mát lạnh, cảm giác tốt thật!

Cứ như thế ngủ quên lúc nào không hay, trong lúc ngủ mấy lần suýt lọt xuống dưới, may là Từ Hải nhanh tay túm chặt cổ áo nàng lại. Thành thử ra trên cây hình thành một thế trận rất quái gở, cả người một lam y công tử mềm oặt dán chặt vào thân cây, hai tay còn ôm lấy cọ cọ, phía sau vị công tử ấy là một người to cao, khuôn mặt nghiêm nghị chăm chú quan sát bên dưới, lâu lâu lại liếc nhìn sang kẻ đang gục gặc bên cạnh, tay vẫn giữ chặt cổ áo đề phòng hắn không bị rơi xuống đất.

Bạch Vân Du này lúc nào cũng có những hành động quái gở ngoài sức tưởng tượng của Từ Hải.

Lúc Thúy Vân được Từ Hải đánh thức dậy thì trời bên ngoài cũng đã sẫm tối, nàng vừa mở mắt đã thấy một mảnh âm u, căn nhà tối om dường như không có ai cả. Khẽ vươn vai vài cái, tao nhã che miệng ngáp, cuối cùng cười trừ: "Thật ngại quá! Hôm nay ngủ ngon như vậy!"

Từ Hải chờ Thúy Vân ổn định thân hình xong thì xách nàng nhảy xuống dưới, thận trọng quan sát xung quanh một vòng mới mở cửa đi vào trong nhà.

Chung quanh tối om, chỉ còn ánh sáng mờ mịt nhàn nhạt. Thúy Vân quay sang hỏi nhỏ: "Từ đại ca, mẫu tử bọn họ đâu cả rồi?"

"Không biết, chỉ thấy Lưu Thị đưa Lý Dũng rời đi rồi."

Nhận được đáp án không mấy khả quan của Từ Hải, Thúy Vân không hỏi nữa, đi đến bên đèn dầu giữa bàn, mò mẫm châm đèn lên, trong chốc lát căn phòng đã được thắp sáng bởi ánh nến lung linh. Từ Hải nhìn nàng, nàng đành cười trừ như thể đang lí giải: "Ta là động vật ưa ánh sáng!"

Từ Hải cũng không nói gì thêm, cả hai bắt đầu chuyên tâm quan sát xung quanh ngôi nhà. Ngôi nhà này quả thật không có gì đặc sắc, thậm chí có tí bày bừa, phòng khách, phòng bếp đều có vẻ lộn xộn. Thúy Vân chán nản ngồi phịch lên ghế gỗ giữa thư phòng, chống tay nhìn đống sách vở xung quanh một vòng, sau nghịch ngợm mò mẫm bên dưới...

Nàng vươn tay mở hộc bàn ra, ánh mắt vô tình dừng lại ở lọ thuốc sứ nhỏ nhỏ bên trong. Đó là một bình sứ tráng men xanh, kích thước tuy nhỏ nhưng vừa nhìn qua đã biết là thứ đắt tiền. Thúy Vân nhìn nó một hồi, cuối cùng cầm lên, tay chưa kịp mở nút ngửi thử đã bị người khác đoạt đi.

Từ Hải xanh mặt lớn tiếng quát Thúy Vân: "Ngươi làm cái gì vậy? Đây là độc dược thì sao?"

Đoạn, hắn hung hăng giấu nhẹm bình sứ vào trong lồng ngực, để mặc cho Thúy Vân tẽn tò chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ặc, chỉ là ngửi một chút thôi mà, sao căng vậy?

Từ Hải mím môi: "Đây là độc dược, nếu ngươi bị trúng độc..."

À, tới lúc này Thúy Vân mới hiểu ra, tự trách bản thân mình bất, cẩn, sau đó cười xuề xòa xin lỗi, sau này sẽ cẩn thận hơn.

;D


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net