Chương 50: Đám thích khách xui xẻo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã có địa điểm cụ thể, bây giờ đoàn người của các nàng chỉ cần lên đường là được. Hôm nay Thúy Vân dậy khá sớm, vươn vai hai cái lấy sức thì nhìn thấy Từ Hải đang ngồi bất động trên ghế ngay giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền nên rón rén đi lại gần, nhè nhẹ cầm chăn phủ lên vai cho hắn. Từ Hải là người học võ từ nhỏ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ đã khiến hắn cảnh giác, há có thể không phát hiện ra Thúy Vân? Chỉ là... hiện tại vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với Thúy Vân.

Thúy Vân không hề để ý nên không nhận ra, khi nàng phủ chăn lên thì cả người Từ Hải dường như cứng lại đôi chút! Nàng đi một vòng xung quanh, vừa ngáp vừa sắp xếp lại quần áo của Từ Hải, cột lại gọn gẽ vào tay nải, tiếp theo là chuẩn bị một ít thảo dược cho mình. May mắn tên cướp chỉ lấy đi bọc tiền, còn thùng thuốc gỗ vẫn toàn vẹn! Trái tim bị tổn thương của Thúy Vân nhờ vậy mới được hàn gắn lại chút ít...

Nàng đi thay một bộ trang phục mới, là trang phục của Từ Hải cho mượn chứ Thúy Vân làm gì còn quần áo mà thay @@

Từ Hải vóc người to khỏe, Thúy Vân so với Từ Hải lại nhỏ bé hơn rất nhiều nên quần áo rộng thùng thình, nàng phải dùng đai lưng siết thật chặt mới miễn cưỡng giữ cho cái quần không tuột xuống, dưới chân cũng phải săn quần lên một đoạn, dùng dây cột chặt lại, lại có chút cảm giác rờn rợn... Mùi hương của nam nhân vô cùng đặc trưng cứ nhàn nhạt bao bọc lấy Thúy Vân, thêm vào đó là hương thơm thoang thoảng dễ chịu, vừa có chút mạnh mẽ lại khiến người khác an tâm!

Ai nha, thật là! Vị tỉ phu này, ngay cả quần áo thôi mà cũng có khí chất như thế!

Lúc Thúy Vân thay quần áo xong thì mọi người đã sẵn sàng, đang chờ nàng trước cửa khách điếm!

Thước Hỉ thấy nàng, miệng cười toe toét, từ trên lưng ngựa nhảy xuống: "Công tử, chà, là trang phục của Từ Hải à?"

Thước Hỉ vừa nói, mắt sáng rực phóng tia điện tới chỗ Từ Hải, trong mắt tràn ngập vẻ ám muội khiến Từ Hải chịu đựng không nổi đành giải thích: "Bạch huynh đệ bị cướp hết rồi nên..."

"Rồi rồi! Biết Từ đại ca tốt bụng rồi, việc gì phải giải thích dài dòng như thế!"

Đôi mắt của Thước Hỉ giảo hoạt vô cùng, ha ha, làm sao mà công tử có thể mượn quần áo của người khác được! Lúc Thúy Vân đến gõ cửa phòng, Thước Hỉ nhất định không cho Trần Đông ra mở cửa, đồng thời cũng dặn bọn Đình Trung Trọng Nghĩa y hệt như thế, Thúy Vân vừa bị cướp đương nhiên không có tiền để mua quần áo mới, cuối cùng đành phải mượn quần áo của người ở chung phòng thôi!

Thúy Vân ngây thơ, hoàn toàn không biết gì cả @@

Nàng đẩy Thúy Vân tới trước mặt Từ Hải, sau đó bản thân mình lại leo lên ngựa, lọt thỏm vào lòng của Trần Đông mà yên vị.

Tình huống là thế này, trước mặt Thúy Vân có bốn con ngựa, một con của Đình Trung, Trọng Nghĩa, Thước Hỉ cùng Trần Đông một con, Từ Hải thì chuẩn bị leo lên ngựa.

Chà, căng thẳng thật! Thúy Vân nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trưng khuôn mặt tươi cười ra: "Các vị đại nhân, ta..."

Từ Hải hơi mất tự nhiên, ánh mắt tránh đi chỗ khác, nếu để ý kĩ sẽ thấy vành tai hắn hơi đỏ ửng lên, nhỏ giọng: "Bạch huynh đệ đi cùng ta có chút không tiện, để hắn đi cùng Trọng Nghĩa đi..."

Thúy Vân gục gặc cái đầu, xách bọc hành lí tới trước con ngựa của Trọng Nghĩa. Trọng Nghĩa ngồi từ trên ngựa nhìn chằm chằm nàng, sau đó đỏ mặt: "Bạch huynh đệ, ngươi xinh đẹp thế kia, ta... không nỡ chà đạp... Nhưng thôi, leo lên đi!"

Ạch, Thúy Vân nghe hắn nói xong thì ngơ ngác nhưng cũng ngoan ngoãn không hỏi nhiều, ái ngại nhìn Thước Hỉ một cái thì phát hiện ra vẻ mặt của Thước Hỉ đã đen như đít nồi, vẻ mặt của Đình Trung thì nhìn nàng như trông thấy đại địch (@_@)

Trọng Nghĩa nắm tay kéo Thúy Vân lên, sau đó chỉnh sửa một chút rồi để nàng yên vị ngồi trước ngực hắn, xong xuôi mới thông báo: "Xong rồi, chúng ta khởi hành thôi!"

Từ Hải đi đầu, Trần Đông thúc ngựa đi theo ngay phía sau, còn Đình Trung thì cưỡi ngựa đi song song với nàng, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, thậm chí Thúy Vân còn cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ người hắn. Nàng sợ hãi co người lại, thiếu chút nữa là lên tới cổ của con ngựa mà ngồi, không dám đụng chạm gì nhiều tới Trọng Nghĩa. Đình Trung thấy thế thì có vẻ hòa hoãn hơn nhưng Trọng Nghĩa lại không vui: "Bạch huynh đệ sợ ta ăn thịt ngươi hay sao lại phải ngồi xa như thế?", đoạn, vươn tay kéo nàng về ngồi trước ngực hắn.

Đình Trung lại phừng phừng sát khí... (=.=)

Nàng mếu, Thúy Vân nàng mếu, hu hu, thật sự oan uổng quá mà! Lòng dân chúng thật khó chiều!

Mọi người cứ như vậy mà đi khoảng tới giữa trưa thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn...

Chuyện là thế này! Thúy Vân ngồi yên một chỗ một hồi, lại đang đi trong rừng cây, trăng thanh gió mát, nghe tiếng xào xạc của cây rừng cùng âm thanh ríu tít vui tai của lũ chim, bên dưới là con ngựa ngoan ngoãn chậm rãi nâng chân bước từng bước nên buồn ngủ, cả người ngồi không vững, đầu lắc tới lắc lui.

Nếu như vậy thì cũng không có chuyện gì để nói, chẳng là, không chỉ nàng buồn ngủ mà cái kẻ đi cùng con ngựa với nàng cũng không khác nàng là bao...

Trọng Nghĩa ngã tới ngã lui một hồi, chân rời bàn đạp lúc nào không hay, Thúy Vân chỉ nghe PHỊCH một tiếng, dường như sau lưng có gì đó hơi trống trải nhưng nàng cũng lười quan tâm, mắt chỉ hơi mở lên một tí, sau đó lại tiếp tục nghiêng đầu ngủ.

Trọng Nghĩa từ trên lưng ngựa ngã ngửa xuống đất, lúc này mới hơi tỉnh táo lại một chút, chống tay ngồi dậy xoa xoa cái lưng thì ngớ người, trợn mắt nhìn "tiểu tử" Bạch Vân Du đang thẳng lưng, tay giữ dây cương, đầu cụp sát xuống. Do có một kẻ vừa rơi xuống nên khối lượng trên lưng giảm đáng kể, con ngựa hạnh phúc lon ton tăng tốc!

Cả ba người đang dẫn đầu cũng nghệt mặt nhìn con ngựa đang hí ha hí hửng chạy vọt lên, mà cái kẻ đang ngồi trên lưng nó không ai khác chính là tiểu tử Bạch Vân Du. Trần Đông nghi hoặc nhìn Thước Hỉ: "Hắn ta cưỡi ngựa tốt thế kia, sao ban đầu muội bảo hắn không biết cưỡi ngựa?"

Thước Hỉ trợn mắt có chút không tin nhìn kĩ, sau đó trên trán xuất hiện mấy sọc đen: "...Hắn ngủ gật..."

Từ Hải, Trần Đông: "..."

Khóe mắt Trần Đông giựt giựt, Từ Hải thì ngẩng đầu lên trời có chút bất lực, sau đó thúc ngựa chạy đến bên cạnh ngựa của Thúy Vân. Hắn vừa tới nơi thì thấy cái người nãy giờ vẫn đang thẳng lưng đó bất ngờ nghiêng sang một bên, có xu hướng sắp rớt xuống đất.

Không nghĩ ngợi nhiều, Từ Hải vội vươn tay đỡ lấy, Thúy Vân cứ như thế mà ngã thẳng vào trong lòng Từ Hải! (quá cẩu huyết á á!!!! Tác giả phấn khích tột độ!)

Thúy Vân ngủ mê mệt không biết trời đất, dụi dụi mấy cái, lấy thế sau đó tiếp tục nhỏ giọng ngáy đều đều, ngủ!

Mọi người: "..."

Đình Trung từ phía sau thúc ngựa chạy tới, thuận tay còn xách theo cái kẻ vừa ngã ngựa kia, bất mãn nói: "Trọng Nghĩa cưỡi ngựa một mình còn không xong, làm sao mang theo tiểu tử kia được? Để hắn đi cùng ta!"

Mọi người đưa mắt nhìn tới chỗ của Từ Hải cùng Thúy Vân. Trần Đông cười cười: "Vậy phiền họ Từ nhà ngươi chiếu cố tiểu tử này rồi!".

Thời thế đổi thay, lúc này vẻ mặt của Thước Hỉ hết sức nham hiểm, Đình Trung thì cười một cách rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc, Trọng Nghĩa thì ngượng ngùng ngồi yên vị sau lưng Đình Trung, Thúy Vân do đang ngủ nên trên mặt không biểu hiện gì nhiều, chỉ có mặt Từ Hải thì càng lúc càng tối xuống, sắc mặt đen thui, lạnh mắt nhìn một đám người xung quanh một lượt, bất đắc dĩ nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình với tư thế quái dị...

Thở dài, sau đó thúc ngựa đi tiếp! Con ngựa kia thoát được kiếp phải tống hai người nên khí thế hừng hực, một mình nó vác cả đống hành lí mà vẫn nhanh chân đuổi theo kịp mọi người, thật sự không hiểu Trọng Nghĩa cùng Thúy Vân có thể nặng đến nhường nào...

Thúy Vân mơ màng mở mắt dậy, tay nhỏ bé dụi mắt vài cái, kèm nhèm khàn giọng hỏi: "Trọng Nghĩa, chúng ta sắp tới nơi chưa?"

Một giọng nói trầm thấp truyền từ phía trên đầu Thúy Vân xuống: "Cũng sắp tới rồi, đi hết khu rừng này sẽ có khách điếm."

Vốn Thúy Vân muốn ngồi thẳng lên nhưng cố thế nào cũng không nổi, thế là lại nghiêng ngã trong lòng Từ Hải một hồi. Từ Hải trông thấy bộ dáng ngái ngủ kia lại có chút mềm lòng, dỗ dành: "Mệt thì ngủ thêm tí nữa đi!"

Nàng ừ hử, cũng không để ý gì mãi cho đến khi Thúy Vân nhìn thấy cái người đang ngồi sau ngựa của Đình Trung, hai mắt nhắm nghiền, môi còn ngáy đều đều kia...

Thúy Vân dụi mắt, cơn buồn ngủ bỗng nhiên tiêu tán đi gần hết. Này... cái người kia không phải là Trọng Nghĩa sao? Vậy?...

Nàng từ từ ngoái đầu nhìn lên trên, quả nhiên bắt gặp cặp mắt đen láy lại vô cùng tĩnh lặng của Từ Hải. Từ Hải trông vẻ sửng sốt trên mặt Thúy Vân thì cười nhẹ, chân thúc vào bụng ngựa một cái tăng tốc lên: "Ngươi và Trọng Nghĩa ngủ gật rớt ngựa nên phải đi cùng ta!"

Vốn Từ Hải vẫn còn ngại ngùng nhưng khi nãy, nhân lúc tiểu tử kia còn đang say ngủ, hắn lén đưa mắt nhìn vài lần mới nhận ra, đây chỉ là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành, nét mặt vẫn còn thơ ngây, chỉ là do Từ Hải hắn suy nghĩ nhiều quá mà thôi, vì thế mà thái độ bây giờ của Từ Hải mới có thể bình thường lại một tí.

Thước Hỉ cũng đã sớm ngủ say, bây giờ Thúy Vân lại vô cùng tỉnh táo. Nàng không suy nghĩ nhiều, nắm ống tay áo của Từ Hải mà giựt giựt: "Đại nhân, mất bao lâu sẽ tới Trực Lệ?"

"Khoảng hai tháng."

"Oh..."

Thúy Vân chỉ hỏi cho có lệ, sau đó cơn buồn ngủ lại ập tới. Chẳng mấy chốc nàng lại bắt tay với Thước Hỉ đi đánh cờ cùng Chu Công. Trần Đông thúc ngựa đi song song với Từ Hải, giọng nói bỗng nhiên mang theo sát khí: "Chậc, xem ra đến sớm hơn ta nghĩ!"

Từ Hải lạnh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, đoạn cười với Trần Đông: "Đúng là đến sớm thật!"

Đình Trung thấy thái độ của Trần Đông và Từ Hải như thế thì điều khiển ngựa lại gần chỗ hai người, kiếm đã tuốt ra hơn phân nửa, cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này trời đã bắt đầu tối dần, chưa đến lúc hành động nhưng do đã bị phát hiện nên bọn sát thủ cũng không kiêng dè nữa, phi tiêu ám khí được phóng ra tới tấp.

Từ Hải chỉ dùng vỏ kiếm xoay vài vòng, ám khí xung quanh đã bị đánh bật ra gần hết, Trần Đông phía sau lưng cũng nhàn nhã dùng áo choàng bao bọc Thước Hỉ lại, tay phải cầm quạt quơ quơ mấy kiểu, phi tiêu bị kẹp chặt lại trong nan quạt. Đình Trung lại sơ ý khiến một cái phi tiêu lao thẳng ra phía sau, vô tình sượt ngang mặt của Trọng Nghĩa một đường.

Trọng Nghĩa bị đau thì tỉnh ngủ, lầm bầm lẩm bẩm lấy tay xoa xoa chỗ đau trên mặt, tới khi thấy có máu thì trợn ngược mắt lên: "Tổ cha tên nào dám làm lão tử bị thương, bọn chúng đâu?"

Trần Đông, Từ Hải : "..."

Đình Trung: "Đằng... đằng kia....", vừa nói, tay vừa run run chỉ vào phía rừng rậm âm u. Trọng Nghĩa nghiến răng ken két, sau đó lấy mông ngựa làm điểm tựa, chân đạp một cái, trong nháy mắt đã biến mất.

Không khí bỗng nhiên tĩnh mịch vô cùng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net