Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trên đường trở về nhà, ba tỉ muội chúng ta bắt gặp một vị công tử thư sinh nho nhã, là bạn đồng học cùng với tiểu đệ ta. Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào đại tỉ, ánh mắt hâm mộ si mê không hề che giấu. Dường như đại tỉ cũng có tình ý với hắn thì phải... Ta không biết phải nói gì, ngây ngây ngốc ngốc nép mình trốn phía sau đại tỉ, như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một tí, nhịp tim cũng dần dần đập chậm lại.

Phụ thân bị người khác hàm oan, đại tỉ phải bán mình chuộc cha, trước khi đi còn cầu xin ta, xin ta hãy tiếp tục duy trì lời ước hẹn giữa đại tỉ và vị công tử kia. Trông thấy dáng vẻ đáng thương của đại tỉ, ta gật đầu đồng ý. Tỉ ấy đã hi sinh bản thân mình để cứu gia đình, ta sao có thể từ chối một lời cầu xin của tỉ?

Đại tỉ bị gả đến một nơi thật xa, người nhà cũng mất tung tích, phụ thân ngã bệnh nặng, mẫu thân trở nên cộc cằn khó chịu, mỗi lần nhìn thấy ta đều nổi cơn điên tiết trong lòng, ra sức chì chiết ta...

Người bảo:

"Ông trời ơi, ông thật nghiệt ngã, tại sao, tại sao? Đứa con gái nhu mì hiếu thuận của ta, tại sao ông lại nỡ cướp nó đi, sao số phận nó khổ thế này..."

Ta im lặng không đáp, bê chén thuốc đến gần mẫu thân thì bị người gạt ra, còn tặng cho ta một bạt tay đau rát ê ẩm. Khóe mi ta ươn ướt. Ta không có ép đại tỉ bán mình, tại sao mẫu thân lại đổ lên đầu ta?

Mẫu thân thấy dáng vẻ đó của ta thì càng thêm bực dọc, lớn tiếng gắt:

"Đứa con gái không biết xấu hổ, ngươi tài sắc không có, lại chẳng nhu mì hiếu thuận được như đại tỉ ngươi, bây giờ còn khóc cái gì? Ta có bán ngươi vào lầu xanh hay không?"

Mẫu thân, người mãi mãi không biết, ta đã từng có suy nghĩ, phải chăng kẻ bán mình chuộc cha là ta thì ta sẽ được như đại tỉ, sẽ được mẫu thân yêu thương, luôn luôn sống trong tim của mọi thành viên trong gia đình?

Phụ thân không có thái độ gay gắt như mẫu thân, mỗi lần thấy ta ông chỉ thở dài thườn thượt, ánh mắt rất xa xôi, có lẽ, ta khá giống đại tỉ, chỉ là không được sắc xảo chim sa cá lặn như tỉ ấy mà thôi.

Trong nhà chỉ có tiểu đệ là cảm thông cho ta. Nhưng như thế thì sao? Cũng không thay đổi được gì...

Ta phải làm việc quần quật, vừa nuôi Vương Quan tiếp tục ăn học, lại phải chăm sóc cha ốm mẹ đau. Thế nhưng, một tiểu thư khuê các từ nhỏ sống trong nhung lụa, ta phải làm cái gì để kiếm ra tiền? Ta không biết làm gì  cả. Cuối cùng ta đành phải cắn răng đem cầm kỳ tài nghệ của bản thân ra để mua vui cho thiên hạ. May mắn, vị chủ khách điếm cũng không bắt ép gì ta, hàng ngày chỉ cần đến đàn ca là được. Tuy tài nghệ không bằng đại tỉ nhưng cũng không phải không có người nghe...

Một ngày kia, Kim Trọng trở lại. Hay tin đại tỉ đã xuất giá bán mình thì khóc ngất lên ngất xuống, thương tâm tột độ, dường như có ý định đi tìm cái chết.

Cha mẹ biết chuyện đại tỉ đã hẹn ước cùng người ta, vội gọi ta đến, bảo ta đồng ý thay đại tỉ tiếp nhận hôn sự này. Ta có chút mơ màng, không phải người hắn yêu là đại tỉ hay sao? Bây giờ lại muốn cưới ta?

Phụ thân bảo: "Vân Nhi, con xem, người ta thành tâm đến thế, đau khổ đến vậy, gia đình chúng ta đã thất hứa với người ta rồi, con đành phải gả thay đại tỉ con thôi..."

Mẫu thân bảo: "Đại tỉ ngươi hi sinh cả thân mình cũng không tiếc, bây giờ ngươi chỉ việc cưới người ta để đền ơn thay cho đại tỉ ngươi ngươi cũng không chịu, coi như đại tỉ ngươi nhìn lầm người".

Tiểu đệ bảo: "Nhị tỉ, dù sao người ta cũng là con nhà danh giá, cho dù có cưới cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho tỉ, tỉ phải thay đại tỉ sống cho thật tốt..."

Đúng vậy, cưới người này ta mới có thể sống tốt.

Hôn lễ diễn ra, sau đó tướng công của ta cùng Vương Quan cùng đỗ đậu tiến sĩ trong khoa thi cử, gia thế dần dần hưng thịnh trở lại, thái độ của mẫu thân cũng hòa nhã hơn. Thế nhưng trong thâm tâm, ta tự biết, thân phận của ta là gì.

Tướng công của ta hào hoa phong nhã hơn người, đối xử với ta vô cùng có chừng mực, chưa bao giờ hành xử chuyện gì quá đáng, tương kính như tân, mọi người bảo đó là hạnh phúc, nhưng ta biết, đó chính là thái độ của người dưng với nhau. Mỗi lần có hơi men vào, hắn đều ôm lấy ta, sau đó gọi tên đại tỉ.

Làm sao ta quên được, ta không phải đại tỉ nhưng ta khá giống đại tỉ, có điều cuộc đời của ta có phần an nhàn hơn tỉ ấy mà thôi... Ta thầm nghĩ, như thế cũng không sao, cứ như thế này mà sống hết đời cũng được.

Cuộc sống bình lặng của ta cuối cùng cũng nổi sóng.

Sau mười lăm năm lưu lạc, tướng công tìm được đại tỉ, đưa tỉ ấy trở về nhà.

Đại tỉ không còn nét ngây thơ trong sáng như xưa nữa mà thay vào đó là vẻ đẹp mặn mà của thiếu phụ từng trải, nhan sắc mang theo vẻ phong tình vạn chủng, vô cùng mị hoặc, kèm theo đó là vẻ hời hợt trên khóe mi càng thêm cuốn hút.

Mẫu thân cùng phụ thân vui mừng, tiểu đệ vui mừng, tướng công vui mừng... Theo lẽ mà nói, ta cũng phải vui mừng. Ta vui, rất vui, hôm đó khi đón đại tỉ, nước mắt ta tuôn ra như suối. Không biết bao lâu rồi ta mới khóc...

Nước mắt của ta, buồn vui lẫn lộn.

Đại tỉ trở về, tướng công hàng ngày đều quấn quít lấy người.

Đại tỉ trở về, mẫu thân đến gặp riêng ta, nói: "Vân Nhi, đại tỉ con đã phải chịu nhiều đau khổ rồi, khó khăn lắm mới đoàn tụ với mọi người được, nhưng chỉ sợ nó ngại thân phận của mình mà thôi. Con đến bảo nó quay trở về nên duyên vợ chồng với hiền tế đi..."

Ta câm nín làm theo. Ta hỏi ý tướng công, hắn không nói gì nhưng rõ ràng vẻ hạnh phúc vui mừng ngập tràn trong đáy mắt. Ta âm thầm cười khổ, hóa ra là vậy...

Ta phải hi sinh thì mọi người mới cảm thấy hạnh phúc.

Ban đầu đại tỉ không đồng ý, mặc cho mọi người xung quanh khuyên can hết lời. Mẫu thân khẽ liếc mắt nhìn ta, ta đành đứng dậy, khuyên tỉ ấy, mong tỉ ấy sẽ kết hôn cùng tướng công của ta.

Đại tỉ thở dài, đành phải đồng ý.

Hôm đại hôn, ta đứng trong góc phòng, màu đỏ rực như dao đâm thẳng vào, thật chói mắt. Đại tỉ kiều diễm xinh đẹp, tướng công ta vẫn như ngày nào, vẫn bộ dáng hào hoa ấy, chính là phong thái đã cuốn hút ta ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng thứ tình cảm ấy đã được ta chôn sâu trong đáy lòng mười mấy năm trời bởi lẽ ta hiểu một chuyện, những thứ gì không thuộc về mình thì mãi mãi không phải là của mình.

Đại hôn xong, đại tỉ là vợ cả, ta hiển nhiên trở thành một thê thiếp nhỏ bé. Ta tự hỏi, ta vào cửa trước, phải không? Nhưng chỉ là tự hỏi, ta nào dám nói lên câu hỏi ấy. Nếu ta hỏi ra, vậy ta nên hỏi ai? Ai sẽ trả lời? Ai sẽ giành lại công đạo cho ta?

Không có ai cả, không ai làm được cả.

Đại tỉ cùng tướng công tuy đồng phòng nhưng không cộng chẩm, đại tỉ chỉ muốn yên bề gia thất cho cha mẹ yên lòng chứ không còn muốn vướng vào luân hồi tình cảm phức tạp nữa, dù vậy, tướng công vẫn vô cùng yêu thương đại tỉ.

Mỗi tháng hắn sẽ đến chỗ ta hai lần, sau đó rời đi, ngày ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho đại tỉ.

Ta có thai, hơn ba tháng, đáng lẽ phải được mọi người chăm sóc kĩ lưỡng, thế nhưng lúc đó bên cạnh ta không có một ai ngoại trừ Vương Quan. Vì sao không có ai bên cạnh ta? Bởi vì hôm đó đại tỉ bị sốt, tướng công phải mời đại phu đến chữa trị cho đại tỉ trước, phải ở bên cạnh tỉ ấy, thấy tỉ ấy khỏe rồi mới an lòng được. Chung quy cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, không phải hoàng thân quốc thích, vả lại bọn họ cảm thấy, một lúc mời hai vị đại phu tới nhà chẳng hay ho gì. Ta chỉ cần chờ một chút, đại phu khám cho đại tỉ xong, sẽ nhân tiện sang đây chẩn bị cho ta, như vậy mới phải đạo.

Nghĩ đến nghĩa vụ của mình trong cái nhà này, ta trở nên mông lung, cả người mệt mỏi vô cùng. Ta chỉ cần ngoan ngoãn sinh đẻ thôi, những chuyện còn lại không đáng quan tâm đến.

Đúng, đại tỉ không chịu ăn nằm cùng với tướng công, làm sao có con được? Đương nhiên trọng trách ấy được đè nặng lên vai của ta.

Ta đặt tay lên trên bụng, khẽ vuốt ve. Khi ấy, ta nản lòng thật sự. Có đứa bé thì sao, sau khi đứa bé ra đời thì sẽ như thế nào? Có đôi khi, mọi thứ xung quanh thật sự khiến ta có cảm giác, ta là kẻ lẳng lơ đê tiện, đã chiếm đoạt hết mọi thứ tốt đẹp của đại tỉ. Bây giờ, chỉ trả những thứ ấy về cho chủ cũ mà thôi.

Ta dùng chút sức lực cuối cùng khẽ vuốt gương mặt tinh tế mà nghiêm nghị lại có phần trẻ con của Vương Quan. Ta muốn nói cho nó, những lời mà ta chưa từng có cơ hội để nói.

"Vương Quan, nếu năm xưa người hi sinh là ta, ngươi có đau xót cho ta không?"

"Vương Quan, tại sao... Bọn họ đã hạnh phúc bên cạnh nhau rồi, còn bắt ta hàng ngày phải chứng kiến cảnh tượng đó? Tướng công yêu đại tỉ, tại sao còn bắt ta sinh con cho hắn? Hắn có từng yêu ta chăng?"

Vương Quan nắm chặt tay ta, ra sức siết tay ta lại, hoảng hốt lay vai ta: "Nhị tỉ, ngươi không được nghĩ quẩn, mau tỉnh dậy, đừng nói lung tung nữa, ta đi tìm đại phu, đại phu..."

"Không cần đâu..."

Ta cười trong nước mắt.

"Vương Quan, ta thật sự không muốn sống nữa. Đại phu không đến, càng đúng ý ta". Tối hai hôm trước, mưa rất to, ta chật vật loay hoay ở bậc thềm, do giẫm trúng vũng nước mà té ngã. Bụng bắt đầu đau từ khi ấy, thế nhưng trong nhà dường như không ai có vẻ chú ý. Ta nằm trên giường, cắn răng cảm nhận cơn đau quặn thắt từ đáy bụng, cảm nhận sự vùng vẫy tuyệt vọng của đứa nhỏ, cho tới khi nó không còn động đậy nữa.

"Nhị tỉ, đệ van người đừng nói nữa, đừng nói, người đâu, người đâu, mau vào đây..."

"Không kịp đâu, giờ phút này... ta mong cái chết biết chừng nào! Nếu... nếu...", ta nghẹn lại, cổ họng đắng chát, khóe môi run rẩy, ngón tay trắng bệch bấu chặt lấy bụng, nơi đó có đau hay không, ta thật sự không rõ.

"Nếu, ta chết đi, mọi người có hạnh phúc hơn hay không?"

Bỗng nhiên trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng ban sáng. Ta nói với Kim Trọng, cảm thấy trong người không khỏe lắm, hắn ở lại chăm sóc ta một chút có được không? Hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói vẫn như xưa, khách sao xa lạ: "Vân Nhi, Kiều Nhi đang có bệnh trong người, không có người chăm sóc thì không ổn. Hôm nay đã có thỉnh đại phu đến trước,  xong sẽ đến chỗ nàng, có được không! Nàng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa". Sau đó, hắn rời đi.

Ngẫm lại, cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngốc đến nỗi chính bản thân ta phải bật cười, cười cho cái sự dại khờ ấy.

Ta thật sự không hiểu được, Thúy Vân ta là cái thứ gì? Không phải con của cha mẹ? Không phải là vợ của Kim Trọng? Vì cái gì các người cứ mãi bỏ mặc ta sang một bên, vì cái gì ta cứ phải sống vì người khác, vì cái gì trước giờ ta đều câm lặng nghe theo sự sắp xếp an bài của các người.

Ta đã mang trong người đứa con của hắn, hắn vẫn không thể dành tình cảm cho ta, dù là một chút. Ta nên vui mừng chứ hả, "tỉ phu" của ta yêu đại tỉ của ta đến như thế mà...

Lồng ngực nặng trịch, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Ta tự mình nằm ngay ngắn trên giường, cười lần cuối, cũng không rõ là cười giả dối như vậy cho ai xem.

Chết, có thể buông tay được rồi. Vị trí vợ lẻ này, ta không cần, tình yêu của tướng công, ta không có, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không giữ được, đến phút cuối, người có được tất cả lại là đại tỉ của ta.

Ta cũng không nhớ mọi chuyện sau đó như thế nào nữa, cả người mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net